Tướng Quân Bỏ Vợ (thượng)


Người đăng: ngocsan97@

Quân doanh rộng lớn, vô số trướng bồng, xa xa nhìn lại giống như là một rừng
nấm vậy. Xa xa, từng đội binh lính đang thao luyện, tiếng la hét vang dội. Ở
chỗ khác, vài đoàn binh lính trên người mặc khôi giáp, trong tay cầm trường
mâu cảnh giới tuần tra...

Phía trong Tướng quân trướng bồng, Lãnh Bùi Xa ngồi trên một chiếc ghế bọc da
hổ. Tay phải đỡ trán, có vẻ như đang đau đầu suy nghĩ. Ngồi hai bên tả hữu là
quân sư Nguyễn Dật Ảnh và phó tướng Lâm Trình Khải, hai người khóe miệng cười
tủm tỉm.

"Các ngươi nói thử cho ta xem, nên xử lý việc tiểu oa nhi bướng bỉnh kia như
thế nào ?" Nhớ tới Lãnh Loan Loan, vốn luôn luôn lạnh lùng tự ngạo Lãnh Trấn
Bắc tướng quân cũng nhịn không được đau đầu. Nàng quả thực không phải là
thường nhân, trời không sợ, đất không sợ. Trước đó không lâu, hắn còn không
khỏi bội phục nàng quản lý mọi việc trong Tướng quân phủ đâu ra đấy.

"Tiểu thư quản lý mọi việc thật tốt." Nguyễn Dật Ảnh nhịn cười, nhớ tới mấy
ngày trước đây, một nhóm nữ tử xinh đẹp như hoa tới quân doanh. Các nàng còn
nói là do phụng mệnh Loan Loan tiểu thư đến chăm sóc tướng quân. Nhớ tới lúc
đó, tướng quân sắc mặt hồng hào, hắn đã cảm thấy đủ giá trị...

"Tốt, tốt cái gì." Lãnh Bùi Xa trừng mắt liếc nhìn Nguyễn Dật Ảnh, "Ngươi từng
nghe nói qua từ trước đến nay, còn nhỏ tuổi như vậy nữ nhi mà lại tuyển thị
thiếp cho cha bao giờ chưa?" Càng kỳ quái hơn là trong thư viết là vì sức khỏe
của hắn, thật là, hắn đều hoài nghi nữ nhi bảo bối của mình, đến tột cùng là
bao nhiêu tuổi ? Tuy rằng sáu năm về trước nàng từng nói qua sẽ tuyển thị
thiếp cho hắn, lúc ấy hắn tưởng là tiểu hài tử nói lung tung. Vậy mà hiện giờ,
nàng lại thực sự đem người đưa đến quân doanh. Trời ạ, việc này nếu truyền ra
ngoài, hắn đường đường Trấn Bắc tướng quân còn gì thể diện nữa ?

"Khục khục." Nguyễn Dật Ảnh nhìn vẻ mặt của Lãnh Bùi Xa, thật sự là hắn nhịn
cười không được.

Lâm Trình Khải khổ sở cố nhịn cười, để giữ vẻ mặt bình tĩnh.

"Cấp báo." Tiếng binh sĩ ở phía ngoài trướng bồng truyền đến.

"Vào đi." Lãnh Bùi Xa vội thu hồi vẻ mặt suy tư, khôi phục lại vẻ mặt lạnh
lùng vốn có.

"Báo cáo tướng quân, trong phủ có thư hàm." Binh sĩ cúi đầu, hai tay trình lên
thư tín.

"Ân, ngươi đi xuống đi." Lãnh Bùi Xa tiếp nhận thư, hai tay mở ra nhìn, chợt
kinh hãi, nghiên mực trên bàn đã bị ném xuống trên mặt đất. Mực nước văng tung
tóe khắp nơi.

"Tướng quân, có chuyện gì xảy ra vậy?"

Nguyễn Dật Ảnh, Lâm Trình Khải nhìn tướng quân thần sắc kinh hoảng, đều vội
đứng lên. Thần sắc rất là ngưng trọng, lẽ nào Thiên Diệu thành lại xảy ra
chuyện lớn gì?

"Loan Loan đã xảy ra chuyện." Lãnh Bùi Xa nói, sau đó giao cho Nguyễn Dật Ảnh,
Lâm Trình Khải tọa trấn quân doanh. Bàn giao mọi việc xong xuôi, Lãnh Bùi Xa
đứng lên hướng ra phía ngoài trướng bồng phóng đi, miệng quát to."Chuẩn bị
ngựa."

Binh sĩ dắt ngựa tới, hắn phi thân lên lưng ngựa, hai chân thúc mạnh vào bụng
ngựa, lao đi như bay, nhanh chóng khuất xa tầm mắt mọi người...

Tướng quân phủ

Ánh nắng chan hòa, hương hoa tràn ngập bốn phía.

Mộc Chiêu Vân nằm ngủ ở trên lầu, tay ôm ấp vuốt ve con mèo trắng nhỏ, thoải
mái mà nhắm mắt lại. Giờ này hẳn là ti tiện nha đầu kia đã được giải quyết đi
a. Lần này mời đến, chính là tổ chức sát thủ đứng đầu giang hồ hiện nay. Nàng
không cần phải lo lắng gì nữa. Nghĩ tới đây, đôi mắt nhắm lại càng sâu.

"Mẫu thân, mẫu thân." Lãnh Nguyệt Nhi lảo đảo chạy vào phòng, nàng năm nay
cũng đã mười sáu tuổi, dung mạo cũng có vài phần tư sắc giống Mộc Chiêu Vân.
Chỉ thấy nàng sắc mặt khẩn trương, chạy ào vào phòng, đụng phải cái ghế liền
ngã lăn xuống đất.

"Làm sao vậy ?" Nhìn thấy nữ nhi thần sắc hoảng hốt, Mộc Chiêu Vân khẽ cau
mày. Nguyệt Nhi gặp chuyện gì vậy, sao lại hoảng loạn thế kia?

"Mẫu thân, ti tiện nha đầu kia đã trở về." Lãnh Nguyệt Nhi thở phì phò, con
ngươi chứa đầy hận ý. Sáu năm qua, nàng bị ti tiện nha đầu kia lấn át, không
quản là ở trong phủ hay ngoài phủ, người ta cũng chỉ nói đến Lãnh phủ tiểu thư
là Lãnh Loan Loan, ngược lại đã đem nàng ruột thịt lãng quên.

“A...”

Mộc Chiêu Vân nắm chặt hai bàn tay, con mèo trắng hoảng sợ cào lên tay Mộc
Chiêu Vân một cái, một vết máu xuất hiện ở nơi cổ tay. Đau đến mức nàng nhịn
không kêu lên một tiếng, trong lòng tức giận, nàng cố hết sức ném con mèo
xuống đất.

"Meo meo."

Con mèo con vô tội kêu lên, thân ảnh màu trắng xoay người thoát lao ra ngoài
cửa.

"Lại thất bại."Mộc Chiêu Vân thực không cam lòng, hai tròng mắt lóe ra cừu hận
quang mang. Sáu năm qua, liên tục thuê người ám sát, nhưng lần nào cũng thất
bại. Vốn tưởng rằng tổ chức sát thủ đứng đầu giang hồ có thể đem Lãnh Loan
Loan đi gặp mặt ma quỷ mẫu thân của nàng, cũng không nghĩ rằng lần này lại
thất bại. Lẽ nào sẽ không có biện pháp thu thập nàng sao?

"Mẫu thân, chúng ta nên làm gì bây giờ ?" Lãnh Nguyệt Nhi nhìn mẫu thân, nàng
sợ ti tiện nha đầu kia trở về sẽ đối phó các nàng. Nha đầu kia tính tình âm
lãnh, chuyện gì cũng dám làm.

"Sợ cái gì." Mộc Chiêu Vân trừng mắt nhìn nữ nhi, "Sáu năm qua, chúng ta làm
vẫn ít sao? Nàng ta có thể biết được là do chúng ta ra tay sao?" Mộc Chiêu Vân
tự cho mình là đúng, nào biết đâu rằng kỳ thực mọi lần đều là do Lãnh Loan
Loan cố ý giả vờ không biết, tạo thành một trò chơi để trêu đùa nàng.

"Đúng vậy, nàng căn bản không biết là do chúng ta làm." Lãnh Nguyệt Nhi hai
tròng mắt sáng ngời, nghe mẫu thân vừa nói như thế, nàng cũng yên tâm không
ít.

"Nhưng là, mẫu thân, lẽ nào chúng ta cứ để mặc cho nàng kiêu ngạo thế sao ?"
Sợ quá đi, Lãnh Nguyệt Nhi hô lên. Nàng thực không cam lòng bị ti tiện nha đầu
cưỡi ở trên đầu, dựa vào cái gì nàng có thể làm Lãnh phủ chủ tử, mà chính mình
lại không được ?

"Yên tâm đi." Mộc Chiêu Vân nheo con ngươi lại, "Ta sớm muộn cho nàng đẹp
mặt."

"Ân." Lãnh Nguyệt Nhi cũng gật đầu, "Mẫu thân, nếu không chúng ta gọi đại ca,
tiểu đệ trở về giúp chúng ta ?" Đại ca là trưởng tử, theo lý thuyết quản lý
Lãnh phủ, hắn so với ti tiện nha đầu kia thì càng danh chính ngôn thuận.

"Không được." Mộc Chiêu Vân lắc đầu, "Đại ca ngươi từ trước đến nay đều nghe
lời phụ thân ngươi, hắn là sẽ không giúp chúng ta. Mà tiểu đệ ngươi, thể chất
yếu kém, tính tình lại ngây thơ, rất dễ bị người khác lừa dối, hãy để cho hắn
tiếp tục bồi dưỡng thân thể ở nhà bà ngoại ngươi đi." Khẽ thở dài, nàng sinh
hai nam một nữ. Quay đi quẩn lại thì cũng chỉ có mình với nữ nhi một cái.

"Phu nhân." Ngoài phòng truyền đến tiếng gọi của quản gia.

"Có chuyện gì ?" Mộc Chiêu Vân nhíu mày, cùng với nữ nhi liếc mắt nhìn nhau:
quản gia kia thế nào lại tới đây?

"Loan Loan tiểu thư xin mời phu nhân cùng với Đại tiểu thư đến phòng khách nói
chuyện." Quản gia truyền đạt lại Lãnh Loan Loan ý chỉ.

"Có chuyện gì ?" Mộc Chiêu Vân không hờn giận mở miệng, nói như thế nào nàng
cũng là tướng quân phu nhân, những người này hiện tại cũng không có đem mình
để vào mắt.

"Nô tài không biết, Loan Loan tiểu thư chỉ là xin mời phu nhân cùng với Đại
tiểu thư đến nói chuyện."

"Chúng ta không đi thì thế nào ?" Lãnh Nguyệt Nhi cũng không tự nguyện đứng
lên, ti tiện nha đầu kia xem mình là gì chứ, muốn mình đi thì mình sẽ phải đi
sao.

"Chúng ta lập tức sẽ đi." Mộc Chiêu Vân suy nghĩ một chút nói.

"Mẫu thân, chúng ta vì sao lại đi ?" Lãnh Nguyệt Nhi mất hứng, dựa vào cái gì
làm cho nàng phải đi ?

"Đi nhìn một cái xem ti tiện nha đầu kia diễn xiếc gì cũng tốt." Mộc Chiêu Vân
nheo mắt lại, nàng muốn xem ti tiện nha đầu kia tột cùng là muốn làm cái gì.

Lãnh Bùi Xa về đến Trấn Bắc tướng quân phủ, đem ngựa giao cho thị vệ. Khuôn
mặt lo lắng hướng chủ viện chạy đi.

"Loan Loan, ngươi thế nào ?" Người còn chưa tới, thì tiếng đã vang lên. Luôn
luôn cơ trí, hắn rốt cuộc cũng không có phát hiện ra, trong phủ trên dưới cũng
thực không có gì biến hóa, nếu như thực sự là Lãnh Loan Loan đã xảy ra chuyện,
chỉ sợ là trong phủ đã sớm loạn cả lên.

Lãnh Loan Loan ngồi ở bên cạnh bàn, nghe thấy tiếng Lãnh Bùi Xa. Đôi mi chớp
chớp, xem ra hiện tại là hắn thực sự quan tâm đến nàng.

"Loan Loan, ngươi ..." Lãnh Bùi Xa xông vào phòng, đã thấy nữ nhi hoàn hảo
ngồi ở chỗ kia. Lặng đi một chút, "Ngươi không có việc gì sao?"

"Ta đương nhiên không có việc gì." Lãnh Loan Loan liếc hắn một cái, "nhưng mà,
phụ thân, ngươi có việc phải làm." Bỏ vợ đại sự.

"Không có việc gì là tốt rồi." Nhìn thấy nữ nhi không có việc gì, Lãnh Bùi Xa
thở phào một cái, cũng không có trách cứ nàng vì sao loạn truyền tin tức. Hắn
ngồi vào ghế bên kia, nâng chung trà lên uống rồi nói."Ta có chuyện gì phải
làm?"

"Ngâm Cầm." Lãnh Loan Loan hướng ra ngoài gọi.

Ngâm Cầm đi đến, đem đồ vật đã chuẩn bị tốt giao cho nàng.

"Đây, phụ thân nhìn một cái đi sao." Lãnh Loan Loan đưa tất cả mọi thứ trên
tay đều giao cho Lãnh Bùi Xa, đây đều là chứng cứ sáu năm qua Mộc Chiêu Vân
hãm hại nàng.

"Đây là cái gì ?" Lãnh Bùi Xa nghi hoặc hỏi, xem xét vài đồ vật kia. Sắc mặt
hắn càng ngày càng âm trầm, không nghĩ tới nữ nhân kia càng ngày càng quá mức,
cư nhiên không coi mình vào đâu, mưu hại Loan Loan. Nhìn thấy chứng cứ chính
xác, hắn chỉ cảm thấy lửa giận hừng hực. Xem ra là hắn rất phóng túng nàng,
mới để cho nàng một tay che cả bầu trời.

"Tiện nhân kia giờ ở nơi nào ?" Buông đống chứng cứ ra, vẻ mặt hắn đầy tức
giận.

"Ở phòng khách." Lãnh Loan Loan lạnh lùng nói, nhân từ với địch nhân, chính là
đối với mình tàn nhẫn. Cho nên đối với việc Mộc Chiêu Vân sắp tới sẽ bị trừng
trị như thế nào, thì nàng cũng không thèm mủi lòng thương tiếc.

"Đi." Lãnh Bùi Xa lãnh lệ nghiến răng nói, khẽ phất tay áo rồi bước ra ngoài.

"Đi thôi, chúng ta cũng đi xem diễn trò." Lãnh Loan Loan nói, rồi dẫn Ngâm Cầm
đi theo.


Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu - Chương #16