Tâm Sinh Ác Ý


Người đăng: ngocsan97@

"Chết tiệt ti tiện nha đầu..."

Lãnh Nguyệt Nhi mặt mày cau có, vừa đi vừa mắng chửi. Đi theo phía sau nàng là
một tiểu nha hoàn, đầu cúi xuống, thở mạnh cũng không dám thở ra.

"Ngươi người chết a." Lãnh Nguyệt Nhi quay đầu nhìn lại phía sau, thấy tiểu
nha hoàn khép nép như con chuột, khiến cho nàng càng thêm tức giận, quát mắng
tại trận. Lãnh Loan Loan chết tiệt, cư nhiên đem Thu Đường điều đến phòng giặt
quần áo, làm hại nàng muốn có một nha hoàn tri kỷ bên người cũng không có.

"Đi mau lên." Lãnh Nguyệt Nhi tức giận đến đỏ mặt tía tai, nàng trừng mắt nhìn
tiểu nha hoàn đang khiếp sợ quát.

"Dạ, Đại tiểu thư" tiểu nha hoàn khúm núm đáp. Nàng mặc một bộ quần áo vải màu
lam, khuôn mặt thanh tú, cặp mắt sợ sệt nhìn Lãnh Nguyệt Nhi.

"Hừ." Lãnh Nguyệt Nhi phất mạnh tay áo, giơ tay bứt lá bụi cây bên đường, lá
xanh rơi đầy trên mặt đất, bụi cây chẳng mấy chốc thành tàn tạ xơ xác...

Dạ Thần sau khi rửa mặt chải đầu xong, liền thay một bộ Nguyệt Nha trường bào,
tà áo theo gió nhẹ bay. Mái tóc đen dài, còn chút ướt át buông xõa xuống vai,
dạo bước tại vườn hoa phía sau đình viện...

Lãnh Nguyệt Nhi vốn đang tức giận, chợt trông thấy Dạ Thần, ánh mắt nàng sửng
sốt, thiếu niên này là ai vậy? Tóc dài đen như mực, mặt mày anh tú, một đôi
con ngươi màu tím, có thể câu dẫn hồn người. Gợi cảm, mê hoặc, khiến cho trái
tim thiếu nữ 10 tuổi đầu, bắt đầu nhảy loạn lên... Khuôn mặt trắng noãn chợt
đỏ ửng, hắn so với Thiên ca ca nhìn càng đẹp mắt hơn à.

Dạ Thần liếc mắt nhìn tiểu cô nương đang đứng ngốc ngốc nhìn mình, mặt không
chút biểu tình, nhẹ xoay người rời đi. Nhìn khắp bốn phía, thiếu niên thầm
than, không ngờ tướng quân phủ này lại to lớn như thế. Lúc nãy quên mất không
hỏi Loan Loan tiểu thư ở nơi nào. Nàng mua mình thì giờ mình là nô lệ của
nàng. Tuy rằng trong thâm tâm hắn, lòng tự tôn không muốn làm nô lệ, nhưng hắn
cũng hiểu được tình nghĩa. Huống chi Lãnh Loan Loan tiểu thư thật không giống
như một hài tử bình thường, hắn đối với nàng thập phần hiếu kỳ...

Lãnh Nguyệt Nhi thấy thiếu niên này không ngờ không để ý đến mình, lòng thẹn
thùng biến thành sự tức giận.

"Này, đứng lại." Ngón tay chỉ Dạ Thần, giọng yếu ớt la lên.

Dạ Thần quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng, thấy nàng dáng vẻ được
nuông chiều, trong lòng hắn hiện lên một tia chán ghét, một người không biệt
đến sự khó khăn của nhân gian, Đại tiểu thư.

"Ngươi biết ta là ai không ?" Lãnh Nguyệt Nhi thấy Dạ Thần đang nhìn mình,
trong lòng cảm thấy cao hứng. Khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, vẻ mặt kiêu
ngạo."Ta là tướng quân phủ Đại tiểu thư, thấy ta, ngươi còn không thỉnh an."

"..."

Dạ Thần ghét nhất bị loại này kiêu căng ương ngạnh Đại tiểu thư, hừ lạnh một
tiếng, rồi lại xoay người tiếp tục rời đi.

"Này!" Lãnh Nguyệt Nhi không thể tin rằng, hắn cư nhiên biết mình là Đại tiểu
thư mà vẫn dùng loại thái độ này đối với mình. Nàng dậm chân, tức giận. Mắt mở
trừng trừng nhìn bóng dáng Dạ Thần dần dần khuất xa...

"Hắn là ai vậy?" Lãnh Nguyệt Nhi thì thào tự hỏi.

"Bẩm tiểu thư, nô tỳ nghe nói là hắn với Loan Loan tiểu thư cùng nhau hồi
phủ." Tiểu nha hoàn cho rằng Lãnh Nguyệt Nhi là đang hỏi mình, liền vội vàng
trả lời.

"Cái gì ?" Lãnh Nguyệt Nhi điên lên, "Hắn cư nhiên là do ti tiện nha đầu kia
mang về." Thảo nào bộ dạng lại lạnh lùng giống nhau.

Tiểu nha hoàn cúi đầu xuống, nghe Lãnh Nguyệt Nhi tức giận nói.

"Đi thôi." Lãnh Nguyệt Nhi hung hăng giật mạnh bụi cây một cái rồi bước đi.

Tiểu nha hoàn vội bước theo sau nàng, thở mạnh cũng không dám thở ra.

Ngọc Nhan Các

Căn phòng là một đống hỗn độn, đồ đạc vứt ngổn ngang.

Mộc Chiêu Vân ngồi bên mép giường, bộ ngực không ngừng nhấp nhô. Lòng tràn đầy
tức giận, khuôn mặt có vài phần thất sắc, nàng tiện tay vớ được cái gì là vứt
luôn xuống sàn nhà.

"Ti tiện nha đầu chết tiệt, một ngày kia, ta nhất định phải cho ngươi biết là
ai lợi hại." Nhớ tới lời Lãnh Loan Loan nói, nàng lại bừng bừng lửa giận. Đôi
con người tràn đầy sự phẫn hận, dung mạo có chút dữ tợn lên. Người ngoài đều
biết nàng có thân phận cao quý là Quận chúa, đồng thời cũng là Trấn Bắc tướng
quân phu nhân. Quyền nghiêng thiên hạ, nhưng ai có thể biết được sự đau khổ
của nàng? Đường đường là tướng quân phủ nữ chủ nhân, hiện tại lại bị ba tuổi
tiểu nữ oa chèn ép, nếu việc này truyền ra ngoài thì nàng còn gì thể diện nữa?

Càng nghĩ, nàng càng tức giận.

Choang.... rầm...

Tiếng đồ gốm sứ bị vỡ vang lên

"Mẫu thân, người làm sao vậy ?" Lãnh Nguyệt Nhi mới vừa vào phòng thì nhìn
thấy trên mặt đất là một đống hỗn độn, mà mẫu thân thì đang lửa giận đùng đùng
ngồi ở mép giường. Khẽ nhìn liếc qua đống lộn xộn trên mặt đất, nàng dè dặt
bước tới chỗ Mộc Chiêu Vân bên người.

"Nguyệt Nhi, sao ngươi lại tới đây ?" Mộc Chiêu Vân nhìn thấy nữ nhi bảo bối
đến, vẻ giận dữ thu liễm vài phần. Mặt mày lại ôn nhu như trước khi hờn giận.

Nghe được Mộc Chiêu Vân hỏi, Lãnh Nguyệt Nhi chợt nhớ tới mục đích của mình
đến đây. Lúc này chu cái miệng nhỏ nhắn, kêu lên:

"Mẫu thân, vừa rồi Nguyệt Nhi tại hoa viên phía sau đình viện nhìn thấy một
thiếu niên rất tuấn tú. Hắn có một đôi con ngươi màu tím, nhìn giống như hai
viên bảo thạch vậy.” Nhớ tới ánh mắt Dạ Thần, Lãnh Nguyệt Nhi cảm thấy tâm
mình lại nhảy lên rộn ràng. Hai gò má không nhịn được đỏ ửng lên xấu hổ.

"Có chuyện như vậy sao?" Mộc Chiêu Vân nhìn sắc mặt của nữ nhi, nàng cảm thấy
có chút lo lắng. Xem chừng là Nguyệt Nhi đang vui mừng vì gặp mặt thiếu niên
có đôi mắt tím hiếm thấy kia, thế nhưng nữ nhi của mình là kim chi ngọc diệp,
người bình thường thì sao có thể xứng đôi với nàng? “Không biết thiếu niên kia
vào trong phủ từ lúc nào?"

"Mẫu thân, là do ti tiện nha đầu kia dẫn về." Nhớ tới Lãnh Loan Loan, Lãnh
Nguyệt Nhi vẻ mặt lại tức tối lên. Vì sao ti tiện nha đầu kia lúc nào cũng tốt
số vậy? Hiện giờ không chỉ phụ thân cưng chìu nàng, ngay cả thiếu niên tuấn tú
này cũng là gặp mặt nàng trước. Thật không cam lòng, chính mình quyền lợi đều
bị ti tiện nha đầu kia đoạt đi.

"Là nàng sao?" Mộc Chiêu Vân cũng phẫn hận, nàng đăm chiêu suy nghĩ, rồi hướng
ra ngoài hô lớn: "Đan Xuyến, Đan Xuyến."

"Có Nô tỳ." Một nha hoàn chừng mười bảy tuổi vội vã chạy vào, chợt thấy đồ đạc
bị vứt chỏng chơ lộn xộn trên mặt đất, trong mắt toát lên một tia khó hiểu ý,
rồi nhanh như tia chớp, nàng nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

"Phu nhân, người có gì phân phó?" nàng cung kính cúi đầu thưa.

"Ngươi đi hỏi thăm một lần trong phủ, xem xem thiếu niên có đôi con ngươi màu
tím kia là ai?" Nghìn vạn lần không nên người do ti tiện nha đầu kia tìm tới
giúp đỡ, bằng không thì nàng càng phiền toái.

"Dạ, phu nhân" Đan Xuyến gật đầu, rời đi.

"Mẫu thân, ngươi vì sao muốn cho Đan Xuyến đi hỏi thăm thiếu niên kia ?" Lãnh
Nguyệt Nhi khó hiểu hỏi.

"Người thân tín, mới không làm hỏng việc." Mộc Chiêu Vân kéo Lãnh Nguyệt Nhi
ngồi xuống bên cạnh, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu của nàng."Nguyệt nhi, ngươi
còn nhỏ. Có rất nhiều chuyện ngươi còn không có hiểu hết được." Không hiểu
được lòng người hiểm ác đáng sợ...

"Mẫu Thân, Nguyệt Nhi thấy rất bức bối." Lãnh Nguyệt Nhi ngước khuôn mặt lên,
ánh mắt lóe ra sự hận ý cùng với sự không cam lòng. "Chỉ vì cái ti tiện nha
đầu kia, cho nên cha mới không hề yêu mến ta. Ngay cả người trong phủ cũng coi
thường mẹ con chúng ta, là nàng, là nàng đoạt đi của chúng ta tất cả, ta hận
nàng!" Lãnh Nguyệt Nhi bừng bừng lửa giận, dường như lửa giận có thể đốt cháy
cả đồng cỏ dại, đem tất cả mọi thứ đều thiêu đốt.

Mộc Chiêu Vân có chút kinh hãi, từ bao giờ, trong đôi mắt ngây thơ của nữ nhi
lại chất chứa sự cừu hận như vậy? Dù sao những lời Nguyệt Nhi nói cũng không
sai, là do ti tiện nha đầu kia cướp đi của nàng tất cả. Vì mình, cũng là vì nữ
nhi của nàng, nhất định phải đem nha đầu kia diệt trừ. Trong đầu xoẹt lên một
ý niệm ác độc, hai tròng mắt như ánh mắt độc xà, lóe ra quỷ dị quang mang.

"Phu nhân." Tiếng Đan Xuyến từ ngoài cửa vọng vào.

"Vào đi." Mộc Chiêu Vân thu hồi vẻ mặt thâm độc, lạnh lùng nói.

Đan Xuyến bước vào phòng, hành lễ, nói: "Khởi bẩm phu nhân, nô tỳ đã tìm hiểu
rõ ràng. Thiếu niên kia là do Loan Loan tiểu thư mua từ chợ nô lệ mang về."
Chuyện Lãnh Loan Loan đến chợ nô lệ mua nô lệ đã lan truyền khắm Thiên Diệu
thành, mọi người đâu đâu cũng bàn chuyện về Loan Loan tiểu thư.

" Chợ Nô lệ?" Mộc Chiêu Vân khẽ cau mày, vẻ mặt có chút đăm chiêu.

"Hắn là nô lệ sao?" Lãnh Nguyệt Nhi hô to, "Hắn làm sao có thể là nô lệ ?"
Dáng vẻ cao quý như vậy, lạnh lùng như vậy, nhìn thế nào cũng không giống như
là một tên nô lệ thấp hèn.

"Ngươi lui ra trước đi." Mộc Chiêu Vân khẽ phất tay, Đan Xuyến vội xoay người
rời đi.

"Mẫu thân, thiếu niên có đôi con ngươi màu tím thoạt nhìn thật không đơn giản,
sao lại có thể là nô lệ như vậy chứ ?" Lãnh Nguyệt Nhi nắm lấy tay của mẫu
thân lay nhẹ nói.

"E rằng đây chẳng qua chỉ là cái lá chắn." Mộc Chiêu Vân lẩm bẩm nói, nói
không chừng thiếu niên kia là do Lãnh Loan Loan tìm tới giúp đỡ, trợ giúp nàng
đoạt đi tất cả mọi thứ của bọn họ.

"Nguyệt Nhi, ngươi rất muốn có tên nô lệ kia sao?" Mộc Chiêu Vân đột nhiên cúi
đầu nhìn Lãnh Nguyệt Nhi, hỏi.

"Dạ." Lãnh Nguyệt Nhi gật đầu, "Hắn dám coi thường ta, ta nhất định phải cho
hắn biết được, phạm lỗi với ta thì phải chịu kết cục gì." Hai tròng mắt khẽ
lóe ra ý niệm tàn nhẫn.

“Tốt." Mộc Chiêu Vân con ngươi lóe sáng, "Chỉ cần ngươi muốn thứ gì, mẫu thân
đều đoạt cho ngươi." Ai cũng không thể đoạt đi những thứ mà mẹ con nàng muốn,
dù là ti tiện nha đầu kia cũng là như nhau.

Gió khẽ ùa vào từ cửa sổ, mành vải tung bay. Mộc Chiêu Vân đưa mắt nhìn ra
ngoài cửa sổ...


Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu - Chương #13