Người đăng: ngocsan97@
"Tiểu thư, tiểu thư, người rốt cục đã trở về."
Thấy cỗ kiệu khiêng Lãnh Loan Loan vừa dừng hạ xuống đất, nhũ mẫu liền vội vã
chạy ra.
"Có chuyện gì vậy Nhũ mẫu?." Ngâm Cầm dìu Lãnh Loan Loan ra khỏi kiệu, thiếu
niên mắt tím đứng ở bên cạnh đưa mắt nhìn quan sát xung quanh.
"Các phu nhân ở Tàng Kiều Các đang làm loạn." Nhũ mẫu vừa nghĩ tới đám thị
thiếp phu nhân nháo loạn lúc nãy, đầu nàng lại như ong cả lên.
"Nha." Lãnh Loan Loan gật đầu, nàng đã sớm biết rằng các nàng sẽ không dễ dàng
thỏa hiệp như vậy."Tướng quân phụ thân đâu ?" Hắn như thế nào nhìn người à,
tìm toàn hạng nữ nhân gì đâu.
"Lúc trước có người từ quân doanh tới cấp báo, sau đó tướng quân đã dẫn quân
sư, phó tướng rời phủ." Nhũ mẫu trả lời.
"Đi nhanh như vậy sao?" Lãnh Loan Loan bĩu môi, không phải là bị các nàng hù
dọa đi sao."Đi, theo ta đi nhìn cái đám nữ nhân kia."
"Dạ tiểu thư" nhũ mẫu gật đầu, ngày càng có thói quen nghe theo lời của Lãnh
Loan Loan nói. Ngay cả tướng quân cũng đều giao mọi việc lớn nhỏ trong phủ cho
tiểu thư, có thể thấy được tiểu thư có bao nhiêu lợi hại.
"Tiểu thư, vị công tử này là ?" nhũ mẫu nhìn thấy thiếu niên đứng bên cạnh
tiểu thư, liền nghi hoặc hỏi. Vị công tử này dáng dấp cực kỳ tuấn tú xinh đẹp,
hơn nữa cặp con ngươi lại có màu tím khác thường, thật là hấp dẫn ánh mắt
người à. Chỉ là nhìn hắn quần áo rách nát, trông không giống như là con nhà
phú quý.
"Là ta mua ở chợ nô lệ." Lãnh Loan Loan đáp, rồi liếc nhìn thiếu niên hỏi,
"Ngươi tên là gì ?"
"Dạ Thần." thiếu niên lạnh lùng nói. Tuy rằng hắn là do Lãnh Loan Loan mua về,
nhưng lòng tự tôn lại vẫn như cũ bị tổn thương, chẳng biết tại sao hắn lại
không muốn bị cô gái này xem nhẹ.
"Nhũ mẫu, ngươi mang Dạ Thần đi tắm rửa trước đi. Ta sẽ tự mình đi tới Tàng
Kiều Các."
"Dạ, tiểu thư." Nhũ mẫu gật đầu, "Tiểu thư, ngươi phải ngăn cản bọn họ à." Đám
nữ nhân kia điên cuồng, thật là rất đáng sợ.
"Ân." Lãnh Loan Loan gật đầu, dẫn theo Ngâm Cầm hướng Tàng Kiều Các đi tới.
Hương hoa ngào ngạt, gió thoáng nhẹ bay. Hoa cỏ sum suê tươi tốt, một tòa các
tinh xảo hoa lệ. Tàng Kiều Các, ba chữ kim sắc rồng bay phượng múa được tương
khảm tại biển treo trên cửa. Dưới ánh nắng chiếu rọi, kim quang lấp lánh.
Tại phòng khách của Tàng Kiều Các, một đám nữ tử chia nhau ngồi hai bên. Các
nàng quần áo rực rỡ, xinh đẹp diễm lệ; ngũ quan thanh tú, điềm đạm đáng yêu. Ở
đại sảnh, ngồi ở giữa là tướng quân phu nhân Mộc Chiêu Vân, chỉ thấy nàng tay
bưng chén trà, cử chỉ ưu nhã.
"Phu nhân, Ngài phải làm chủ cho chúng ta à. Loan Loan tiểu thư muốn hủy đi
Tàng Kiều Các, chúng ta sẽ phải đi đâu đây?" Nữ tử ngồi hàng đầu tiên bên trái
mở miệng nói, nàng bên trong mặc một cái áo ngực mỏng, nõn nà lỏa lồ. Áo khoác
hồng sắc tơ lụa trường bào, mặt mày cân đối, thật là diễm lệ.
"Đúng vậy, phu nhân. Chúng ta hầu hạ tướng quân nhiều năm như vậy, nếu như
phải rời khỏi phủ thì chúng ta sống thế nào đây ? Ô ..ô ô..." Nữ tử ngồi hàng
đầu bên phải cũng mở miệng nói theo, nàng mặc một thân quần áo trắng, dải lụa
khoác trên vai buông thõng xuống hai tay. Thân thể nhỏ bé và yếu ớt, hai tròng
mắt doanh lệ, điềm đạm đáng yêu.
"Ôi." Mộc Chiêu Vân đặt chén trà xuống, đôi mày liễu khẽ nhíu lên, thở dài một
tiếng."Không phải là ta không muốn giúp các ngươi, mà thật sự là hữu tâm vô
lực. Các ngươi cũng biết, hiện tại quý phủ mọi chuyện đều do Tam tiểu thư làm
chủ, nàng ngay cả ta đều làm khó, huống hồ là các vị muội muội đâu ?" Nàng
nhìn chúng thiếp, mặt ai cũng lộ vẻ lo lắng. Tuy rằng việc đem những ... tiểu
thiếp này đuổi ra phủ, khiến nàng cũng vui mừng vạn phần. Nhưng bất quá cũng
không hẳn là chuyện tốt. Hiện tại nếu như đem các nàng đều đuổi đi hết, thì
chỉ còn lại một mình nàng, sợ rằng một mình nàng thì không thể địch lại ti
tiện nha đầu kia. Không bằng nghĩ biện pháp lưu các nàng lại, cho mình sử
dụng.
"Thực sự là quá mức." nữ tử xinh đẹp chân mày lá liễu nhướng lên, "Ngài mới là
tướng quân phu nhân, dựa vào cái gì để cho ba tuổi hài đồng chưởng quản mọi
việc trong phủ ?" Nha đầu kia thật đúng là tàn nhẫn, không chỉ khấu trừ tiền
tiêu vặt của phu nhân, lại còn thẳng thắn muốn đem các nàng đều đuổi ra khỏi
phủ, thực sự là rất đáng trách. Con ngươi quyến rũ khẽ híp lại, phẫn hận...
"Đúng vậy." nữ tử mặc áo trắng cũng tiếp lời, "Đại tiểu thư mới là ruột thịt
trưởng nữ, mà nàng kia bất quá là một người do ti tiện nha hoàn sinh ra, dựa
vào cái gì cùng phu nhân, Đại tiểu thư sánh với ?" Ngữ khí nũng nịu, âm thanh
như khe suối, con ngươi trong veo nhưng không giấu diếm nổi tâm cơ cùng với sự
hung ác...
"Nàng không phải là muốn thay ma quỷ mẫu thân của nàng báo thù đi sao ?" Áo
lam nữ tử đột nhiên mở miệng.
Ba.
Mộc Chiêu Vân buông rơi chén trà trong tay xuống đất, nước trà văng khắp
nơi...
"Ôi, phu nhân, Ngài có sao hay không ?" Thanh y nữ tử kinh hô.
"Không có, không có việc gì." Mộc Chiêu Vân lắc đầu, cười cười. Trong lòng
nàng nhưng lại dâng lên từng đợt sóng dữ, phải, ti tiện nha đầu kia đang nhằm
vào các nàng, nhất định là muốn vì ma quỷ mẫu thân báo thù. Không, nàng nhất
định không thể để cho nha đầu kia có cơ hội này.
"Phu nhân, Ngài nói chúng ta phải làm thế nào bây giờ ?" Bạch y nữ tử cẩn thận
nhìn thần sắc Mộc Chiêu Vân, nhẹ nhàng hỏi.
"Yên tâm, ta sẽ không để cho nàng đem bọn ngươi đuổi đi." Mộc Chiêu Vân quyết
định lưu lại những ... thị thiếp này, các nàng đối với mình còn có tác dụng.
Chờ các nàng không còn giá trị lợi dụng nữa, tự nhiên là không thể lưu lại.
"Thật vậy sao?"Thanh âm non nớt lạnh lùng vang lên.
Chúng nữ tử ngoái đầu nhìn lại, thấy một tiểu nữ oa dáng vẻ phấn điêu trác
ngọc đang đi đến. Nàng tóc tết hai bên, mái tóc cắm trâm hoa. Vài sợi tóc
buông xuống rơi vào hai gò má, dáng dấp trông thật là bướng bỉnh. Quần áo váy
lụa màu hồng nhạt, trên làn váy thêu một bông hoa lớn có sáu cánh, một đôi hồ
điệp chập chờn bay. Mặt mày quen thuộc, nàng không phải là do Hiểu Liên ti
tiện nha hoàn sinh ra sao? Nhưng là đã có sự thay đôi, đã không còn vẻ nhút
nhát trước đây. Cặp mặt đen láy lóe ra tinh quang, thật là lãnh liệt.
"Quả nhiên là ti tiện nha đầu, thật không có quy củ, thấy các vị mẫu thân mà
cũng không hành lễ." Hồng bào nữ tử xinh xắn trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan,
khẩu khí thật là ra dáng.
Ngoài nàng ra, các nữ tử khác cũng trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan. Chính là
tiểu nha đầu này muốn hủy đi Tàng Kiều Các, đúng là nhìn còn nhỏ tuổi như vậy
mà tâm tàn nhẫn.
Mộc Chiêu Vân mỉm cười, nhìn đám tiểu thiếp này làm khó Lãnh Loan Loan.
"Mẫu thân ?" Lãnh Loan Loan khóe miệng cười chế giễu."Mẫu thân của ta đã ở
dưới cửu tuyền gặp mặt Diêm Vương, chẳng lẽ các vị cũng muốn đi tới chỗ đó đưa
tin ?"
"Ngươi ..." quyến rũ nữ tử tức giận, nha đầu kia rõ ràng là đang nguyền rủa
các nàng đi tìm chết.
"Hơn nữa ..." Lãnh Loan Loan con ngươi lóe ra tinh quang, lạnh lùng nhìn qua
các nàng."Các ngươi xứng sao?"
"Dù nói như thế nào, thì bọn họ cũng là thê thiếp của cha ngươi." Mộc Chiêu
Vân mở miệng nói.
"Thê thiếp ?" Lãnh Loan Loan hừ lạnh, "Giờ lập tức sẽ không phải như vậy rồi."
"Ngươi ..." Mộc Chiêu Vân buồn bực, ánh mắt oán hận trừng mắt nhìn nàng."Ngươi
có thể làm cho tướng quân bỏ ta được không ?" Đám tiểu thiếp nha đầu kia cũng
dám đuổi, nàng không tin ngay cả mình, nha đầu kia cũng dám làm càn.
"Có gì là không thể." Lãnh Loan Loan cười khẽ, "Không có chuyện gì là ta không
có thể làm."
"Ta là quận chúa." Mộc Chiêu Vân vẻ mặt giận dữ, cường điệu chính mình tôn quý
thân phận.
"Quận chúa thì sao ?" Lãnh Loan Loan khinh thường nói, "Dù có là công chúa,
chọc ta, cũng sẽ như thế cả thôi." Hoàng đế, ta còn không sợ. Còn sợ một quận
chúa như ngươi, quả thực là ngu xuẩn đáng thương cảm.
"Ngươi quá cuồng vọng." Bạch y nữ tử doanh lệ nhìn Lãnh Loan Loan, tựa hồ
giống như bị người khi dễ."Chúng ta muốn gặp tướng quân." Mong rằng tướng quân
vì các nàng hầu hạ bấy lâu, có thể mở con đường cho các nàng...
"Tướng quân phụ thân cũng không có biện pháp thay đổi quyết định của ta." Lãnh
Loan Loan chán ghét nhìn giọt nước mắt của nàng, ghét nhất bị loại này giả bộ
nữ nhân." Ai bảo các ngươi trước kia khi dễ Hiểu Liên mẫu thân của ta, giờ thì
hối hận cũng đã muộn...
Nhìn vẻ mặt các nàng, Lãnh Loan Loan cười đắc ý.
"Ngâm Cầm."
"Có nô tỳ." Ngâm Cầm từ ngoài cửa bước vào.
"Ngươi đi nói với quản gia rằng, phải hủy nơi này ngay lập tức." Nàng muốn tận
mắt nhìn thấy đám nữ nhân này bị đuổi ra khỏi phủ, đôi mắt lạnh lùng nhìn Mộc
Chiêu Vân. Kế tiếp, sẽ đến lượt ngươi.
"Phu nhân."
"Phu nhân."
"..."
Đám tiểu thiếp vừa nghe Lãnh Loan Loan nói, tất cả đều hoảng loạn cả lên. Vội
vàng cầu xin Mộc Chiêu Vân, hy vọng nàng có thể lưu lại các nàng.
"Phu nhân có muốn theo ta cùng nhau nhìn nơi này được dỡ bỏ không?" Lãnh Loan
Loan nhíu mày, cố ý hỏi.
"Hừ." Mộc Chiêu Vân nhìn nàng một chút, rồi hừ lạnh một tiếng. Bất chấp phía
sau đám nữ tử cầu xin, phất tay áo rời đi.
"Ta không muốn đi." Chứng kiến Mộc Chiêu Vân rời đi, nữ tử này biết là không
đi không được. Lòng thật không muốn ly khai, nơi đây đã thành tập quán sinh
hoạt của các nàng, các nàng căn bản là sẽ không thể sinh tồn nếu phải ra khỏi
phủ.
"Ta, ta cũng không muốn đi." Thanh sam nữ tử cũng trừng mắt nhìn Lãnh Loan
Loan, rồi khẽ đặt mông ngồi xuống đất.
"Ngươi, ngươi muốn đuổi ta đi, thì ta sẽ thắt cổ tự vẫn." Bạch y nữ tử mắt
chan chứa lệ, một bộ bị buộc đến đường cùng...
"Chúng ta đi ra ngoài cũng vô pháp sinh tồn, không bằng chết ở chỗ này." Áo
lam nữ tử cũng trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan.
"Ngươi nhỏ tuổi như vậy, tâm địa hung ác. Ngươi cẩn thận sẽ gặp báo ứng." Hồng
sam nữ tử không hổ quyến rũ xinh đẹp, tức thời mắng chửi người cũng một bức
phong tình vạn chủng dáng dấp.
"..."
Đôi mi khẽ nhướng lên, tưởng rằng dọa sẽ tự tử là nàng sẽ bị hù dọa sao? Đáp
án đương nhiên là O.
"Quản gia." Bàn tay nhỏ bé phất ra.
"Có nô tài." Quản gia dẫn theo gia đinh đã đứng ở ngoài cửa hậu, nghe được đám
tiểu thiếp này không ngừng nháo nhào, trong lòng nhịn không được thầm than,
các nàng thật là ngu ngốc, tưởng rằng như vậy là sẽ không việc gì sao.
"Ngươi nghe cả rồi đấy, nơi này có người muốn treo cổ." Lãnh Loan Loan giơ tay
chỉ nữ nhân vừa kêu, lạnh nhạt nói."Ngươi đi tìm sợi dây cho nàng, miễn cho
nàng tìm không được dây để thắt cổ; mặt khác xong xuôi rùi thì kéo xa một
chút, không nên để xác chết ở đây, làm dơ bẩn ánh mắt”.
"Dạ, tiểu thư" quản gia nén nhịn cười, Loan Loan tiểu thư thật đúng là lợi
hại.
"Ngươi ... "
Đám nữ tử kia bị Lãnh Loan Loan nói tức giận đến phát run, mắt thấy kế sách
này không hiệu quả. Cần gì phải hùng hùng hổ hổ nữa, chuẩn bị thu thập hành lý
ra phủ thôi. Bất quá nếu phải đi, lụa là gấm vóc, vàng bạc châu báu, nhất định
không thể thiếu.
"Đứng lại." Lãnh Loan Loan nhìn nữ tử này, ánh mắt nhanh như chớp chuyển động,
nàng há có thể nhìn không rõ tâm tư các nàng sao.
"Quản gia, phái người theo sát các nàng. Ngoại trừ đồ đạc của các nàng, các đồ
đạc khác của tướng quân phủ dù chỉ một thứ cũng không thể mang đi."
"Ngươi ... "
Bị xem thấu tâm tư, nữ tử kia vừa buồn bực lại vừa sợ hãi, ti tiện nha đầu này
như thế nào thì trở nên lợi hại như vậy ?
"Ngươi sẽ không có kết cục tốt." Dù phải đi, cũng không quên lưu lại lời trù
úm.
"Ta khẳng định là so với các ngươi còn tốt hơn nhiều." Lãnh Loan Loan nở nụ
cười tà, lạnh nhạt nói.
Tưởng rằng muốn đấu cùng nàng, bọn họ thực xứng sao...