Khởi Hành ( Thượng )


Người đăng: tieulam402

------

Hai má phấn nộn bắt đầu đỏ dần lên, nóng bừng bừng. Da Vãn Dương còn có vài
phần hơi xanh nên nhìn rất rõ, chỉ là không có ai để ý đến biểu hiện kì quặc
này thôi. Vãn Dương dúi dúi cuộn bản đồ vào tay Chiêu Dương, ngậm chặt miệng
không nói gì

Chiêu Dương thấy Vãn Dương cứ làm thinh thì hơi chột dạ. Dù việc Vãn Dương
giận là một vấn đề rất nhỏ nhưng tiểu Chiêu lại không thích thấy thế một chút
nào. Chiêu Dương đón cuộn bản đồ, mở ra xem thật kĩ từng chi tiết bên trong.
Hai hàng mi cong dài khép lại, vài giây sau thì từ từ mở ra, Chiêu Dương cất
cuộn bản đồ lại vào ngăn bàn.

A Lan không thấy lạ gì với hành động ban nãy của Chiêu Dương. Cả hai huynh
muội này đều có trí nhớ tốt đến mức đáng sợ, chỉ là Vãn Dương là một tên mù
đường hạng nặng mà thôi.

Đã từng có một tiểu tử thiên tư trác tuyệt nào đó với trí thông minh cùng IQ
thuộc hàng siêu phàm vì mải rong chơi mà chạy vào trong một vườn hoa cách căn
nhà gỗ này hẳn... ba dặm rồi cứ đứng đực ở đó chỉ vì không biết đường về là
đường nào.

A Lan cười cười, nói

- Để ta đi chuẩn bị hành lí

Nói rồi cô xoay lưng bước đến cái tủ gỗ nhỏ, mở cửa tủ dọn dọn vài thứ đem bỏ
ra ngoài, chủ yếu đều là vật dụng cần thiết.

Lúc này Vãn Dương đang ngồi nghiên cứu cái nhẫn trên tay. Vãn Dương xoay qua
xoay lại ngón áp út. Chợt nhớ ra điều gì đó, Vãn Dương đưa một tia thần thức
vào để kiểm tra bên trong.

Bộp bộp

Chiêu Dương đập đập bàn tay nhỏ nhắn lên vai Vãn Dương, tò mò hỏi

- Vãn ca làm gì vậy ?

Vãn Dương hơi giật mình một chút, nói rất ngắn đến mức không thể ngắn hơn

- Chiêu nhi, nhẫn

Chiêu Dương nhìn xuống cái nhẫn trên tay mình, thử đưa một tia thần thức vào
dò xét.

- A...

Chiêu Dương rên khẽ một tiếng, ngón tay vừa bị chích một cái. Một giọt máu đỏ
tươi rớt xuống chiếc nhẫn trên tay. Ngay lập tức phần chú văn hút lấy giọt máu
bé bé kia, hoá thành màu đỏ trong chốc lát rồi lại quay về màu đen nguyên bản.

Chiêu Dương thích thú quan sát không gian xung quanh. Bên trong rất rộng nha,
cứ như là vô hạn vậy, không thấy đáy đâu. Đã vậy còn bị lấp đầy thứ nữa chứ.
Đều là mấy cái lọ màu trắng bằng ngọc xếp ngăn nắp. Một góc khác lại có đủ các
loại thực vật từ hoa cho đến cỏ, có vẻ như là loại thảo dược nào đó, còn có
rất nhiều vũ khí, trang bị, dụng cụ y tế và y phục nha

Chợt Chiêu Dương chớp mắt một cái, tất cả cảnh tượng vừa rồi biến mất khỏi tầm
mắt như ảo ảnh vậy đó. Chiêu Dương chau mày nghi hoặc, chẳng lẽ lại nhìn nhầm
sao.

Chiêu Dương người khẽ giật nhẹ một cái, mở to mắt ra thì thấy một đầu tóc màu
bạch kim đang đè lên bàn tay mình, một cảm giác ngứa ngứa truyền tới

- Chiêu nhi bị thuong

Vãn Dương liếm liếm ngón tay trỏ của Chiêu Dương, guọng nói mang theo vài phần
bất mãn. Đầu lưỡi của Vãn Dương vừa tiếp giáp với da tay, Chiêu Dương chân tay
bủn rủn, mất hết sức lực.

- K... không cần... liếm, ta... không sao....

Cái miệng nhỏ không ngừng lắp bắp, nghe vậy Vãn Dương ngừng động tác lại,
ngẩng đầu lên nhìn.

Bộ dáng hiện tại của Chiêu Dương thật sự làm người ta vừa gặp đã yêu nha. Hai
mắt long lanh nước như sắp khóc, gò má phấn nộn đỏ bừng, bàn tay nhỏ nhắn để
giữa ngực thở phập phồng, mái tóc dài phủ lên gương mặt nhỏ nhắn.

Vãn Dương đơ mặt nhìn một lúc lâu, Chiêu Dương đã biết tự chọn thời cơ mà giật
bàn tay của mình ra rồi trốn biệt ra ngoài, không thấy bóng dáng.

Hai bàn tay ôm lấy gương mặt non mịn, ánh mắt mơ hồ loạn ý, mặt đỏ như cà
chua, cái phản ứng gì thế này ? Chiêu Dương ngây ngốc vừa chạy vừa nhìn bàn
tay được Vãn Dương nắm cách đó ít lâu. Cảm giác đó thực sự... rất khó diễn
đạt. Có chút sợ hãi, có chút mê ly, lại thêm vài phần ngượng ngùng.

May là A Lan đang không để tâm, nếu không nàng không còn mặt mũi nào đối diện
hai người đó nữa.

Một người nào đó trong đầu Chiêu Dương vừa nhắc tới thẫn thờ hồi lâu. Bộ dạng
lúc nãy của Chiêu Dương làm tim hắn đập loạn mấy nhịp, hơi thở thêm phần gấp
gáp. Chiêu Dương rất chi là manh a.

Trí IQ cao ngút trời chưa cho tiểu Vãn của chúng ta nhận thức được rằng, cái
dáng vẻ đỏ mặt vừa rồi đã tố cáo cái tình huynh muội này cực kì cực kì không
bình thường

------

A Lan nhìn hai đứa trẻ đang thu dọn hành lý để rời đi mà tâm tình không tốt
chút nào cả. Nhìn chúng rời cô đi sau năm năm thật không nỡ chút nào. Từ khi
còn là hai tiểu hài tử vài tháng tuổi đến khi lớn được như bây giờ, mặc dù so
với những đứa trẻ khác thì không hề " lớn " cho lắm.

Lúc đầu chăm sóc chúng cô cũng cực lắm chứ, cũng phải chạy đôn chạy đáo kiếm
việc làm thêm, bọn chúng lại càng không được uống sữa mẹ mà đều là sữa bò, sữa
dê, cô thì đêm nào chả phải ngồi cặm cụi thêu thêu thùa thùa, sáng lại tranh
thủ nhấy có thể để lên thị trấn bán đi kiếm tiền.

Nhưng ít ra vận khí của cô cũng tốt chán. Hai đứa nhỏ rất ngoan, không quấy
khóc mà trầm tĩnh khủng khiếp. Kì quặc ở chỗ, có một lần cô về rất muộn, chắc
mẩm hai đứa nhỏ đã đói meo nên nhanh chóng chạy về. Vào đến nhà thì thấy tiểu
Chiêu đang cầm thìa múc sữa cho tiểu Vãn uống, tiểu Vãn lắc đầu nguầy nguậy,
nhất quyết đùn sang bên tiểu muội muội của mình. Tiểu Chiêu mắt óng ánh nước,
ép tiểu Vãn ngậm thìa cho bằng được, nhìn mà cô không nhịn được cười.

Đến giò vẫn vậy thôi, hai đứa lúc nào chả dính như sam với nhau, một bước
không rời. Tiểu Chiêu càng không cho tiểu Vãn đi linh tinh vì tật mù đường,
thành ra nhìn thấy tiểu Chiêu, chắc chắn mười phần tiểu Vãn được nắm tay dắt
đi ở phía sau.

- A Lan

Tiếng gọi kéo đầu óc đang trên bảy tầng mây của A Lan trở lại. Chiêu Dương kéo
kéo tay áo của A Lan, vẻ mặt cực kì kiêm định

- Bọn muội đi đây.

Chưa kịp để A Lan định thần, Chiêu Dương đã theo hướng Vãn Dương chạy ra ngoài
cửa. Cô giật mình, tức tốc chạy đuổi theo đến cửa, khoé mắt ươn ướt

Hai bóng dáng nhỏ bé ấy vẫn cứ đi mãi, không ngoái đầu lấy một lần.

Chiêu Dương...

Lúc này Chiêu Dương và Vãn Dương đang theo lối mòn ra thị trấn. Từng bước chân
càng ngày càng nặng nề, Chiêu Dương rất khó nhọc mới có thể lê bước. Vãn Dương
đứng một bên nhìn tiểu muội muội của mình, chỉ lặng lẽ quan sát chứ không làm
hành động gì khác.

Hắn sao lại không hiểu nàng cơ chứ ?

So với bản thân Vãn Dương, hiểu biết về Chiêu Dương hơn xa.

Chiêu Dương nắm chặt bàn tay, môi dưới hơi bặm lại, hai hàng nước chảy dài
trên gò má.

Chiêu Dương không phát giác ra mình đang khóc, nhưng Vãn Dương thì có. Vừa
nhìn thấy nước mắt nóng hổi chạy dọc gò má phấn nộn, hắn đã cuống hết cả lên.

Xoạt

Một vòng tay ấm áp đem nàng ôm vào trong lồng ngực, Chiêu Dương còn nghe rõ
mấy tiếng thịch, thịch, thịch từ lồng ngực đều đều phát ra

Những giọt nước mắt nặng trĩu lại rơi thẳng xuống mặt đất. Chiêu Dương ôm chặt
lấy Vãn Dương, khóc lớn.

Nàng cực kì kiên định xoay người bước đi, không ngoái đầu lại một lần vì Chiêu
Dương sợ... bản thân sẽ không nỡ bỏ đi khi nhìn nụ cười gượng của người tốn
công nuôi nấng nàng mấy năm nay.

Thời gian ở bên A Lan nhiều hơn quá nhiều so với thời gian ở bên cha mẹ, nàng
đã tự đặt A Lan vào vị trí quan trọng nhất trong tim, chỉ sau ca ca của nàng.
Thiếu đi một mảnh ghép trong tim, nàng không đủ dũng khí nhìn lại mảnh ghép ấy
một lần nữa.

------


Chiêu Vãn Chi Truyện - Chương #3