Song Sinh


Người đăng: tieulam402

------

Cô gái gục người xuống bịt miệng ngăn không cho tiếng nức nở thốt ra. Hai đứa
bé vẫn say sưa ngủ ngon lành, cái mũi xinh xắn hơi giật giật.

- Thiếu Phu nhân...

Đây là A Lan, con gái của một người đã theo hầu vị thiếu phu nhân kia từ lúc
cô về nhà thiếu chủ, gọi là nha hoàn thì cũng không đúng, cũng không sai. Thân
phận của bà đúng là rất thấp kém, nhưng đối đãi của thiếu phu nhân đối với bà
lại cực kì ưu đãi, A Lan khi còn bé có vài lần đến lâu đài chơi, gặp được
thiếu phu nhân liên có cảm tình.

Mấy hôm trước cô còn vừa mới gặp phu nhân, vừa nhìn thấy thiếu phu nhân cười
tự hào nhìn hai đứa trẻ phấn điêu ngọc trác ở trong nôi, vậy mà giờ người đi
rồi.

A Lan gạt nước mắt qua một bên đứng dậy dọn chỗ để cho hai đứa trẻ. Túp lều
này đúng là rất nhỏ, nhưng cũng khá tiện nghi và sạch sẽ. Tháng trước mẹ của
cô qua đời, A Lan lại bị truy sát nên cô dọn về đây để sống. Cô không muốn làm
phiền thiếu phu nhân, thiếu phu nhân cũng không biết mẹ cô đã mất, cô chỉ bảo
bà muốn về hưu, thiếu phu nhân chỉ cười không nói gì. Hơn nữa số tiền mẹ cô
gửi về cũng rất nhiều, cũng đủ cho vài năm nữa. Dù sao cô cũng mười lăm tuổi
rồi, vài năm nữa có thể vào một công xưởng may vá nào đó để kiếm tiền.

Đợi chút, nếu thiếu phu nhân bị diệt sát ở đây, vậy lâu đài thì sao ?

A Lan trải mấy tậm nệm dày ra nền, đặt hai đứa trẻ xuống rồi đắp chăn thật cẩn
thận cho chúng, lấy áo choàng phủ lên người rội chạy ra ngoài. Cô theo lối
đường mòn quen thuộc chạy mãi, chạy mãi đến tận ra ngoài bìa rừng. Trước mặt
cô đáng lẽ ra phải là một toà lâu đài màu trắng uy nghi tao nhã, nhưng giờ đó
chỉ còn là bãi đất trống huếch trống hoác, giống như toà lâu đài kia vốn chưa
từng tồn tại vậy.

------

Túp lều lụp xụp giờ đã trở thành một căn nhà gỗ xinh xắn bên suối. Xung quang
trồng đủ các loại hoa, nhiều nhất là uất kim hương, ngửi hương uất kim hương
trong gió, lòng nhẹ nhàng trào lên một cỗ khoan khoái.

Qua khung cửa sổ, có thể thấy một cô gái đang ngồi cặm cụi may vá, vài giọt mồ
hôi chạy dài trên trán, bàn tay đang miệt mài cầm kim chỉ chả màng lau đi,
từng đường may khéo léo hiện lên mặt vải. Đó là hình một bông hoa hồng đỏ vô
cùng tinh xảo, xung quanh có những cánh hoa bay trong gió.

Ngồi kế bên là một cô bé xinh xắn chừng năm tuổi. Đầu tóc dài màu bạch kim
buộc gon sang hai bên bằng hai dải lụa màu đen buộc thành hình cái nơ. Đôi mắt
bạc linh động đang nhìn thật kĩ những đường kim mũi chỉ trên mảnh vải. Ngón
tay trắng trẻo, nhỏ nhắn như lướt trên mặt vải, thoắt cái đã thành hình một
bông hoa màu đỏ rất đẹp.

- Tiểu Chiêu, muội thêu cái gì vậy ?

Cô gái bên cạnh nhìn chằm chằm vào bông hoa đỏ kia, vẻ mặt khó hiểu. Nha đầu
này thiên phú thêu thùa rất tốt nha, học nhanh một cách khủng khiếp lại còn
khéo tay nữa. Cô sắp thấy tự ti về cái tài may vá của mình rồi đấy.

- Bỉ ngạn

- Bỉ ngạn ?

A Lan mặt nghệt ra. Cô không biết bỉ ngạn là gì nha, nhưng xem chừng nó rất
thuận mắt. Cánh hoa mỏng manh màu đỏ thắm diễm lệ, vòng vòng xung quanh giống
như hình cánh cung thành một đoá lớn. Ở giữa mấy cái nhuỵ vươn dài ra, chỉa
chỉa ra bên ngoài.

- Tiểu Chiêu, hoa này... không có lá sao ?

A Lan ngay lập tức nhận ra điểm bất thường liền lên tiếng hỏi. Cô bé được họi
là tiểu Chiêu không ngẩng đầu lên mà vẫn tiếp tục thêu từng mũi, thản nhiên
nói

- Nó đâu có lá

A Lan cười khổ một cái. Nha đầu này là vậy, nói chuyện ngắn gọn đủ để cho...
bản thân hiểu. Nếu không phải ngày ngày trò chuyện với tiểu Chiêu, cô cũng chả
hiểu được ý của cô bé là gì. Ài, chăm sóc lũ nhỏ này phiền phức ghê nha. Mà
cũng không biết nha đầu này biết đến loại hoa này ở đâu nữa, phải hỏi cho rõ

Bịch bịch

A Lan đang định mở miệng thì tiếng bước chân từ xa vọng lại. Cánh cửa gỗ từ từ
mở ra, một thân hình nhỏ nhắn lạch bạch bước vào. Đó à một cậu bé rất soái a.
Mái tóc bạch kim được buộc gọn ra sau đầu, dùng dây lụa màu đen buộc gọn. Da
dẻ trắng đến mức gần như trong suốt không thua gì cô bé kia. Đôi mắt màu bạc
nhìn nhìn xung quanh. Vừa nghe thấy tiếng mở cửa, mặt tiểu Chiêu sáng bừng lên
như ánh mặt trời, cô bé quăng mảnh vải đang thêu dở cho A Lan, chạy bổ ra ôm
lấy thân hình kia

- Vãn ca !

Tiểu Chiêu nở nụ cười rực rỡ, dụi đầu vào lồng ngực ấm áp kia, vòng tay ôm
chặt quang eo. Cậu bé má hơi hồng hồng rất nhạt nên không ai phát hiện, trìu
mến nói

- Chiêu nhi.

A Lan bụm miệng cười trước cảnh tượng kia. E là Vãn Dương lại bó tay trước
hành độn của Chiêu Dương rồi. Nhưng mà sao tiểu Chiêu lại có thể nói nhiều đến
mức đáng sợ khi ở bên cạnh tiểu Vãn chứ ? Thật bất công a.

Chiêu Dương bĩu môi, một lúc lâu mới buông Vãn Dương ra, chạy đến bên cái ghế
gỗ dài, lôi Vãn Dương ngồi xuống, kéo mảnh vải đang trong tay A Lan ra đưa Vãn
Dương nhìn

- Bỉ Ngạn ?

Vãn Dương nhìn vật trong tay, ôn hoà hỏi.

Nhìn Chiêu Dương gật gật đầu, A Lan tự thấy rằng cái thế giới quan của mình
hạn hẹp biết bao. Đến tiểu Vãn còn biết, thật nhục nhã quá mà.

A Lan nhìn hai đứa bé đang vui vẻ cười nói với nhau, cô hít một hơi thật sâu
rồi mở ngăn kéo của bàn gỗ lấy ra một hộp gỗ to bằng lòng bàn tay ra.

- Tiểu Vãn, tiểu Chiêu, tỉ có chuyện muốn kể với hai người.

Nhận ra vẻ nghiêm túc bất thường trên mặt A Lan, hai đứa bé cũng tự giác ngồi
ngay ngắn trở lại, mặt cũng lộ ra vẻ nghiêm trọng.

A Lan đưa cái hộp ra phía trước, lấy ra hai cái nhẫn giống hệt nhau cùng một
mảnh giấy da dê. Chiêu Dương khó hiểu nhìn ba thứ trong tay A Lan, đôi mày của
Vãn Dương hơi chau lại.

- Đây là của thiếu phu nhân cũng là mẹ hai người để lại.

Nghe đến từ mẹ, Chiêu Dương hơi chấn kinh một chút nhưng tức khắc trở lại bình
thường. Vãn Dương nghi hoặc nhìn mấy thứ kia, hỏi

- Mẹ chúng ta ?

A Lan gật đầu. Cô bắt đầu chậm rãi kể chuyện của năm năm về trước, đến đoạn
người phụ nữ bị giết thì bàn tay nắm chặt lấy tà váy, giọng nói lộ rõ vẻ phẫn
nộ

Sắc mặt Chiêu Dương và Vãn Dương cũng biến đổi thất thường. Lúc đầu thì bình
thản lắng nghe, càng về sau càng đen lại, hắc tuyến chạy dọc trên trán.

- Tìm Mai Khắc Nhĩ ?

Vãn Dương cau mày hỏi. So với Chiêu Dương còn có vài phần khó hiểu hơn.

Chiêu Dương chạy ra nhận đồ từ trong tay A Lan, cầm nhẫn đưa một cái cho Vãn
Dương rồi đeo vào tay. Cái nhẫn vô cùng tinh xảo, đeo lên ngón áp út giống như
hình xăm vậy, từng đường chú văn kì dị bám chặt lấy da, muốn tháo cũng không
được. Cái này chắc chắn không phải vật phàm

Vãn Dương mở cuộn giấy da dê ra, bên trong là hình vẽ địa hình phía Bắc của Tư
Nhĩ Đế Quốc, vừa hay đúng lộ trình cần phải đi, có lẽ A Lan đã mua nó từ một
thương nhân ở hội chợ trấn trên.

Vãn Dương cuộn cuộn bản đồ trong tay lại, hai đầu lông mày nhíu chặt lại, vẻ
mặt suy tư vô cùng

- Phụt... ha ha... ưm

Chiêu Dương bật cười thành tiếng. Nhưng tay nàng hành động nhanh hơn đại não,
nó đã nhanh chóng bịt miệng lại ngăn tiếng cười phát ra. Vãn Dương thính lực
tốt cỡ nào ? Vãn Dương đã nghe rõ mồn một tiếng cười nha.

------


Chiêu Vãn Chi Truyện - Chương #2