Người đăng: luce
An Nghĩa Đại Vương Nguyễn Chế Nghĩa (1265-1341) quê ở xã Cối Xuyên, huyện
Trường Tân, lộ Hồng Châu, Ông sinh ra trong gia đình có danh vọng, từ nhỏ ông
đã có sức khỏe lạ thường, giỏi cưỡi ngựa và sử dụng giáo dài; thiên văn, binh
pháp đều tinh thông, lại thích ngâm vịnh và làm thơ. Khi còn trẻ, Nguyễn Chế
Nghĩa đã thể hiện rõ là người thiên tư anh tuấn, có chí lớn vừa giỏi văn vừa
giỏi võ.
Ngay từ buổi niên thiếu Nguyễn Chế Nghĩa đã có nghĩa khí: Đã là một đấng
trượng phu; Phải đem chí lớn, đền bù non sông. Lưu đời hai chữ nghĩa – trung;
Để cho tên tuổi gắn cùng nước non. Không những thế, khi còn trẻ ông đã là
người thông thạo thập bát ban võ nghệ, sử dụng được nhiều binh khí, có biệt
tài đánh côn. Năm Thiệu Bảo thứ 6 (1284), lúc ông vừa tròn 20 tuổi, vua Nguyên
Mông sai thái tử Thoát Hoan đem quân xâm lược nước Đại Việt lần thứ hai.
Nguyễn Chế Nghĩa xin đầu quân đánh giặc. Ông đã vượt qua tất cả các môn tỷ thí
võ nghệ cũng như phép dùng binh. Khi đội quân Nguyên – Mông vượt qua biên
giới, Quốc công tiết chế phong Nguyễn Chế Nghĩa làm đại tướng, giao cờ lệnh
cùng đại tướng Phạm Ngũ Lão đem 3.000 quân chặn giặc từ ải Nội Bàng, ải Nữ Nhi
(Bắc Giang) đến Kỳ Cấp (Lạng Sơn). Ông đã nghênh chiến với Trương Bằng Phi, Áo
Xích Lỗ là hai tướng vào loại kiệt xuất của Nguyên – Mông. Nguyễn Chế Nghĩa
một mình một ngựa một thương lao thẳng vào quân giặc mà chém giết. Ông gây nỗi
kinh hoàng và đem cái chết đến cho bọn xâm lược. Chúng khiếp sợ gọi ông là
thần tướng.
Trong cuộc kháng chiến chống quân xâm lược Nguyên – Mông lần thứ ba, Ông mang
quân đóng ở Yên Hưng rồi lại đem quân lên cửa ải Nội Bàng, chém chết tướng
giặc là Trương Quân. Khi biết Thoát Hoan trốn chạy theo đường núi, không chạy
theo đường sông Bạch Đằng, vua sai ba ông lên giữ ải Nam Quan, Chi Lăng đánh
lui Trương Bằng Phi, Áo Xích Lỗ.
Sau chiến thắng Nguyên Mông, ông được cử làm Tổng trấn Lạng Sơn trong 6 năm
liền. Tại vùng biên cương gian khổ, ông đã vỗ về yên dân, bảo vệ biên thùy.
Sau đó, ông đã hai lần làm Tổng trấn lộ Hồng, mảnh đất quê hương.
Tuy ý đồ xâm lược nước ta không thành nhưng kẻ thù vẫn rất mạnh. Để giữ hoà
hiếu lâu dài, các vua Trần đã 3 lần cử Nguyễn Chế Nghĩa tham gia đoàn sứ bộ đi
Nguyên vào các năm 1312 đời Trần Anh Tông, 1321 đời Trần Minh Tông và 1331 đời
Trần Hiến Tông, tất cả đều thành công rực rỡ.
-“Nguyễn Hiền sẽ được hệ thống nạp vào thân phận là một người có tài nhưng có xuất thân hàn môn, năm xưa cha mẹ hắn được Thẩm Vạn Tam cứu một mạng, nay đến để báo ân.
Vũ Văn Dũng sẽ được hệ thống nạp vào thân phận là gia nhân của túc chủ, lấy
tên là Vũ Dũng.
Trần Bình Trọng sẽ được hệ thống nạp vào thân phận là gia nhân của túc chủ,
lấy tên là Bình Trọng.
Nguyễn Chế Nghĩa sẽ được hệ thống nạp vào thân phận là gia nhân của túc chủ,
lấy tên là Chế Nghĩa.”
-“Phát tài rồi! Một mình Nguyễn Chế Nghĩa vốn cũng đã đủ áp chế hai người còn lại, huống chi ta lại có cả ba. Đúng là vận may 17 năm tích lũy có khác.” Trần Vũ bật cười ha hả, tâm tình hắn lúc này rất kích động. Trong các đại tướng nhà Trần, nói về tài năng ngoại trừ Phạm Ngũ Lão, không ai có thể so với Nguyễn Chế Nghĩa, bất kể là Yết Kiêu hay Dã Tượng vẫn có phần thua kém vị danh nhân này. Nguyễn Chế Nghĩa thật sự có thể coi là đại tướng hàng đầu nhà Trần đồng nghĩa với là đại tướng hàng đầu sử Việt. Nguyễn Chế Nghĩa còn nổi tiếng với tài thơ văn hơn người, ông đã sáng tác nhiều thơ văn song rất tiếc đã bị thất truyền khá nhiều; hiện mới sưu tập được 4 bài: Vô đề, Tự thuật, Đoan ngọ tiết và Bắc sở hành.
Nguyễn Chế Nghĩa là tứ triều nguyên lão, trải qua 4 đời vua nhà Trần, Do lập
công xuất sắc, Nguyễn Chế Nghĩa được vua Trần phong tước Nghĩa Xuyên công và
gả con gái yêu là công chúa Ngọc Hoa. Trong cuộc hôn nhân này có một điều rất
đặc biệt: dưới triều Trần con gái hoàng tộc không được lấy người ngoại tộc.
Đây là một đặc ân rất lớn của nhà vua dành cho Nguyễn Chế Nghĩa.
Nguyễn Chế Nghĩa không chỉ là tướng tài thuộc hàng quốc thích, đứng đầu ban
võ, ông còn có lúc kiêm cả Lễ bộ Thượng thư. Khi tuổi cao, ông xin về trí sĩ
tại quê nhà, có công sáng lập chợ Cối Xuyên, tên nôm gọi là chợ Cuối.
Trần Vũ đang mải mê suy nghĩ về nhân phẩm đại bộc phát thì đằng sau bỗng nhiên
truyền tới một âm thanh hùng hậu: “Thiếu gia, người mau quay về nhà gấp, lão
gia với phu nhân và các vị thiếu gia cùng tiểu thư đã về nhà rồi, bọn họ đang
rất nóng lòng muốn gặp thiếu gia.”
-“Hả? Người nào đang gọi ta?” Trần Vũ nghe tiếng ai kêu liền xoay người lại, hắn đang mơ màng xem tiểu sử của bốn người hắn vừa mới triệu hoán nên không để ý xung quanh, xoay xong liền thấy một người thanh niên đang chắp tay nói với hắn.
-“Túc chủ, đây chính là Nguyễn Chế Nghĩa.” Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên bên tai Trần Vũ.
Người thanh niên cao tám thước ước chừng hơn đôi mươi, thân hình khôi ngô
cường tráng như một ngọn núi nhỏ này không ai khác chính là Nguyễn Chế Nghĩa,
gương mặt oai hùng, vô cùng anh tuấn, đây là điển hình của kiểu người mặt thư
sinh nhưng thân hình võ nhân. Hai cánh tay cuồn cuộn cơ bắp lộ bên ngoài cũng
đủ để người khác biết đây là một người khí lực lớn vô cùng.
-“Ừm, ta biết rồi. Mẫu thân rời nhà lên biên cương hỗ trợ phụ thân cũng được 10 năm rồi nhỉ, 10 năm chiến loạn liên tục... Chế Nghĩa, ngươi đi cùng ta về phủ, rồi sau đó hãy đi gọi Vũ Dũng và Bình Trọng tới hậu viện chờ ta, ta về gặp mẫu thân và tỷ tỷ xong rồi sẽ gặp các ngươi.” Trần Vũ vỗ vai Chế Nghĩa rồi nhanh chóng rảo bước về phía Trần phủ. Nói gì nói cũng đã rất lâu rồi hắn chưa gặp lại người thân của hắn, tuy hắn ít nói nhưng không có nghĩa là hắn không có tình cảm sâu đậm với gia đình kiếp này.
…………………
10 năm trước.
Một ông lão tóc bạc sắc mặt hồng hào chậm rãi đi ra khỏi cửa phòng, đứng ở
trong khoảnh sân trước một căn nhà gỗ nhỏ. Ánh mắt hết sức chăm chú nhìn lên
bầu trời đầy sao, ông ta tập trung tới mức ngay cả bạn vong niên tới gần cũng
không có chú ý tới, trái lại gương mặt ông ta lại đang mỉm cười vừa vuốt ve
chòm râu vừa gật gù.
Lão nhân thấy bạn mình không có phản ứng khi mình đến, liền tò mò hỏi: "Lão
Quỷ, tinh tượng hôm nay cùng thường ngày vẫn chưa có gì biến hóa, hà cớ sao
ngươi lại chăm chú đến thế?”
Lão giả vẫn như cũ không có quay đầu, trái lại vừa cười vừa nói: "Ồ? Cả ngươi
cũng nhìn không ra biến hóa trong đó sao?"
Lão nhân nghe vậy trầm mặc một chút rồi nhìn tinh không: "Bầu trời tinh tượng
cũng không có đại biến, Hoàng Thất Nam Việt diệt vong đã rõ ràng, lại có gì
phải xem tiếp?"
Lão giả nghe vậy quay sang nhìn bạn vong niên của mình, nở nụ cười thần bí
nói: "Đại biến hóa! Từ sau ngày hôm nay, thiên cơ triệt để rơi vào hỗn loạn,
bất kỳ ai cũng không tính được Thiên Đạo, Vọng Tinh Thuật cũng không có tác
dụng gì!"
Lão nhân vừa nghe xong liền nhướng mày, lần thứ hai ngước nhìn tinh không,
trầm giọng hỏi: “Bởi vì dị số giáng thế?"
-"Dị số lại giáng thế ngay gần thời khắc loạn thế nổ ra, khó đoán, thật khó đoán!" Người được gọi là lão Quỷ cười nhạt.
-“Dị số buông xuống không nhất định là chuyện xấu, chuyện Hoàng thất Nam Việt vong quốc đã chắc như đinh đóng cột, cũng sẽ không bởi vì dị số mà xảy ra thay đổi, nhưng sau khi loạn thế bắt đầu thì sao? Ngươi có nghĩ giống ta không?" Lão nhân cười nhạt, tay bắt đầu vuốt vuốt bộ rậu trắng xóa của mình.
-“Ta cả đời chỉ thu có một tên đệ tử, nhưng hắn lại lựa chọn ẩn cư không màng thế sự. Còn ngươi thì ngoài câu cá làm thơ ra, chưa từng nhận ai làm đệ tử cả, ngươi tính đem sở học của mình vào mộ à. Ha ha ha..” Lão Quỷ nhìn người bạn vong niên của mình cười phá lên.
-“Quỷ Cốc môn của ngươi cùng Kim Quy môn của ta lựa chọn môn sinh rất khắc nghiệt, ngươi thì có thể tuyển hai tên, còn ta chỉ có thể đơn truyền. Tư chất không tốt không thu, phẩm hạnh thấp kém không thu, mấy chục năm qua ta chỉ thấy mỗi gã đồ đệ kia của ngươi là miễn cưỡng lọt vào mắt, giờ tên dị số này xuất thế, ta không biết hắn là loại người như thế nào, nếu mà ngay lập tức thu hắn vào thì có không thận trọng quá không!?” Lão nhân thở dài.
-“Ta nghĩ hai ta nên đi xem dị số kia là người như thế nào. Nếu hắn đạt đủ điều kiện thì chúng ta cùng nhau điều giáo hắn, nhưng chỉ dạy dỗ mười năm, sau đó chúng ta lại trở về tiếp tục ẩn cư. Hai ta tuy không màng thế sự nhưng để dị số quấy lên một hồi phong vân cũng không khác gì chúng ta tự thân ra tay.” Lão Quỷ cân nhắc nhìn lão nhân, ánh mắt lóe sáng.
Quỷ Cốc môn mỗi thế nhận hai, Kim Quy chỉ nhận một, tiêu chuẩn lựa đồ đệ của
cả hai còn vô cùng cao, thiên tài vốn đã khó tìm, người có tài mà còn có nhân
phẩm tốt càng khó tìm hơn, cho nên từ thời Bách tộc Nam Việt tranh bá đến nay,
cả Quỷ Cốc lẫn Kim Quy môn nhân số đều chưa bao giờ vượt quá con số hai.
Mà trước đây lão Quỷ cũng đã tìm được một gã đồ đệ, người này tư chất siêu
tuyệt, học một hiểu mười, chỉ cần bồi dưỡng là tương lai sẽ đi vào sử sách,
thế nhưng khổ nỗi tên này lại quyết chí ẩn cư, không màng thế sự, chăm chú
sống cùng vợ hắn đến hết đời. Đúng là thiên ý trêu ngươi. Cho nên bây giờ khi
dị số xuất thế, cả lão Quỷ lẫn lão nhân kia đều vô cùng xoắn xuýt.
………………………………..