Trận Đầu Tiên.


Người đăng: luce

-“Bắn tên cho ta.” Trần Vũ phất tay, lạnh giọng ra lệnh.

-“Vèo vèo vèo…” Hàng nghìn mũi tên từ trên thành quan bắn xuống làm cho gã võ tướng phía Hạ quốc không kịp trở tay, chỉ có thể vung đao gạt mưa tên đang trút xuống chỗ hắn, đao ảnh lập lòe gạt đi từng đợt tên bắn tới vị trí hắn, trong lòng thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông Trần Vũ, tên thủ tướng Nam Việt này lại vô liêm sỉ tới vậy sao? Ít ra cũng phải cho tướng phe mình ra đánh đấm một hồi chứ, ai lại đứng rụt cổ trong thành cho bắn tên như vậy.

-“Mả mẹ bọn mày, hôm trước bọn mày công thành hay lắm mà, hôm nay lại còn dám một mình một ngựa đến dưới thành quan khiêu chiến, ngại mạng mình quá dài rồi chứ gì, anh em đâu, ném đá, đổ nước sôi, đồ sát nó cho ta.” Trần Vũ chỉ tay, nước miếng bắn tung tóe.

-“Thằng nhãi ranh vô liêm sỉ này!” Lưu Huyền thấy cảnh tượng tướng lĩnh phe mình đang ăn quả đắng từ Trần Vũ trước mắt không thể không tức giận, gã xưa nay vốn là một kẻ tự phụ, chưa từng coi anh hùng hào kiệt trong thiên hạ ra gì, nay thấy thái độ khác thường của Trần Vũ, một kẻ ra bài không theo lẽ thường, người ta dàn quân cử tướng tới khiêu chiến thì lại rụt cổ đứng trên tường thành hạ lệnh bắn tên xuống, đối với tâm tính kiêu ngạo và ngu ngốc của Lưu Huyền thì hắn cho rằng Trần Vũ đang miệt thị hắn không xứng để Trần Vũ phải dàn quân đánh trận với hắn.

-“Nhạc nguyên soái, truyền lệnh phất cờ, toàn quân tiến công!” Lưu Huyền căm hận ra lệnh cho Nhạc Dương.

-“Tam Hoàng Tử, ta thấy hiện tại khoan hãy tiến công vội. Ta cảm giác rằng bên kia có trá.” Nhạc Dương tính cách vốn cẩn thận, loại cẩn thận này đã ăn vào xương hắn, không những cẩn thận mà hắn lại còn rất đa nghi, sau khi ăn quả đắng ở ngày đầu tiên công thành thì hôm nay tính đa nghi của hắn đã trỗi dậy.

-“Câm miệng cho ta, ngươi mau đi truyền lệnh, nếu không thì chết với ta.”

-"Tam Hoàng Tử bớt giận, người mà nổi giận thì có thể sẽ mắc phải mưu hèn kế bẩn của thằng nhãi con Nam Việt, lỡ hắn đang giăng bẫy chờ chúng ta nhảy vào hố thì sao? Cho nên người cứ để cho Lý Quảng tướng quân khiêu khích bọn cẩu Nam Việt trước đã, rồi người sẽ xem xét mà đưa ra mệnh lệnh, như vậy sẽ tốt hơn." Ngụy Văn Thông đứng bên cạnh liền ngay lập tức chêm vào tai Lưu Huyền.

-“Hừm...ngươi nói cũng có lý.” Lưu Huyền nghe Nhạc Dương và Ngụy Văn Thông nói vậy liền cố gắng bình tĩnh lại, sắc mặt cũng lập tức trở nên khó coi hơn, tuy nhiên hắn cũng không có cảm giác mình sẽ thất bại nếu như bây giờ hạ lệnh toàn quân xuất kích, chỉ là hắn lo lắng tổn thất sẽ lớn sau khi kết thúc trận chiến, cho nên bây giờ hắn phải ráng bình tĩnh, ghìm cương ngựa tiếp tục nhìn về hướng Trấn Biên quan xem chuyện gì tiếp theo sẽ xảy ra.

-“Lũ nhát gan Nam Việt kia có dám xuống đây đánh ba trăm hiệp với tướng tiên phong Lý Quảng ta một trận không?” Lý Quảng sau khi chống đỡ qua một hồi mưa tên vừa rồi liền tiếp tục giơ đại đao cán dài lớn lối gào thét dưới thành quan.

-“Tiểu Vũ, tỷ nghĩ là đệ nên cử võ tướng phe mình ra đấu một trận với gã tướng phe Hạ quốc đi, chém đầu hắn để nâng cao sĩ khí phe ta nhiều hơn. Gã Lý Quảng này cũng là một dũng tướng dưới trước Nhạc Dương, đệ nên cẩn thận.” Trần Bích đứng bên cạnh nói nhỏ vào tai Trần Vũ.

-“Vũ Văn Dũng, ngươi ra chém tên đó cho bản tướng quân.” Trần Vũ nghe Trần Bích nói vậy ra vẻ đăm chiêu một hồi rồi mới quay sang nhìn Vũ Văn Dũng, lạnh lùng hạ lệnh.

-“Mạt tướng tuân lệnh.” Vũ Văn Dũng nghe Trần Vũ ra lệnh liền đứng ra chắp tay, ngay lập tức xuống khỏi thành lâu cưỡi ngựa xuất thành đối chiến tướng lãnh Hạ quốc đang khiêu chiến ngoài thành quan.

-“Két két…Hí hí hí…” Cổng thành vừa mở ra Vũ Văn Dũng thân mặc hắc giáp liền cưỡi ngựa phóng thẳng ra ngoài.

-“Ha ha ha, tặc tướng cuối cùng cũng ra nghênh chiến rồi sao. Để ta xem ngươi có thể tiếp Lý Quảng ta bao nhiêu hiệp…” Lý Quảng thấy Vũ Văn Dũng xuất thành nghênh chiến liền nở nụ cười tàn nhẫn thúc ngựa phóng nhanh đến, thanh đại đao trong tay hoành không đâm thẳng tới, muốn một kích tất sát Vũ Văn Dũng.

-“Lý Quảng: Vũ lực: 91, thống soái: 75, trí lực: 57, chính trị: 35, mị lực: 32, Hổ Đầu Đao +1, chiến mã +1. Vũ lực hiện tại: 93.

-“Leng keng, kỹ năng đao thần của Vũ Văn Dụng kích hoạt, vũ lực +5. Bạo sát, vũ lực + 10."

-“Leng keng, Vũ Văn Dũng: cơ sở vũ lực: 100, vũ khí: Thanh Long Đao + 1, chiến mã: Bôn Lôi +1, đao thần +5, đơn đấu + 4, bạo sát +10, vũ lực hiện tại: 121.”

-“Thuộc tính như vậy mà có thể sống sót dưới làn mưa tên vừa rồi, xem ra tên này cũng có chút thực tài.” Trần Vũ nhìn các hạng chỉ số của Lý Quảng thầm nghĩ. “Cơ sở võ lực của Vũ Văn Dũng đã là 100, thêm vào trang bị vũ khí với chiến mã đã là 102-103, còn chưa kể các kỹ năng khác, mà cách nhau 5-6 điểm vũ lực thì đã có thể một kích tất sát rồi, huống chi khoảng cách lên tới hơn hai mươi mấy điểm vũ lực, coi như gã này tới khiêu chiến để đưa đầu cho Vũ Văn Dũng chém rồi.”

-“…” Vũ Văn Dũng không nói gì, chỉ im lặng vung đao, lời nói của Lý Quảng chưa dứt thì đao chiêu của Vũ Văn Dũng phát sau nhưng đến trước, bổ thẳng từ trên xuống. Lý Quảng thấy thế liền hoành ngang đại đao ra hòng đỡ đao chiêu, nhưng hắn không ngờ rằng sức mạnh của Vũ Văn Dũng vô cùng lớn, trực tiếp bổ gãy trường kích của Lý Quảng dễ dàng như thái rau, thế đao sau khi chặt gãy thân đại đao không hề dừng lại mà còn trở nên nhanh hơn.

-“Cheng!” Một tiếng vang thật lớn, sắt thép va chạm, nhất thời tia lửa bắn tung toé. Một đao này, sức mạnh như lôi đình, thế đao nhanh như thiểm điện, hàn quang chỉ chợt lóe lên.

-“Làm sao có khả năng!?” Vũ Văn Dũng vừa xuất đao thì hai mắt của Lý Quảng đột nhiên co lại, hắn cũng được xem như là một võ tướng nhất lưu, tai nghe tám phương, mắt nhìn sáu hướng là kỹ năng cơ bản nhất, nguy cơ vừa đến thì cơ thể của Lý Quảng theo bản năng liền đưa ra phản ứng nghiêng sang bên phải, vừa định buông tay ra, đáng tiếc…vẫn đã chậm một bước.

-“Xoẹt.”

-“A!!!” Một tiếng hét thảm vang lên, máu bắn tung tóe, cánh tay phải của Lý Quảng đã bị lưỡi đao sắc bén của Vũ Văn Dũng chém rơi xuống đất, hắn còn chưa kịp cảm nhận cơn đau truyền lên đại não thì hàn quang đã thoáng hiện, lưỡi đao đã xuất hiện trước cổ hắn.

-“Mạng ta xong rồi sao!?” Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Lý Quảng.

-“Xì xì.” Thế đao sau khi chém vào cổ vẫn tiếp tục đi xuống xé toang áo giáp của hắn. Lý Quảng chỉ cảm thấy cổ họng mình lạnh ngắt, hắn muốn đưa cánh tay còn lại lên sờ vào nhưng cố gắng thế nào cũng vô lực, không thể nhúc nhích được dù chỉ là một ngón tay, sức lực dần biến mất, mí mắt ngày một nặng, hình ảnh xung quanh dần mờ nhạt, cơ thể cao lớn đổ sập xuống mặt đất, sinh mạng đã kết thúc. Một danh tướng của Hạ quốc chưa kịp triển lộ hết vũ lực đã chết dưới đao của Vũ Văn Dũng.

-“Gà đất chó sành mà đòi công phá Trấn Biên quan, ảo tưởng!” Vũ Văn Dũng lạnh lùng thúc ngựa quay đầu trở về thành quan.

-“Leng keng, võ tướng Vũ Văn Dũng dưới trướng túc chủ chém giết thành công nhất lưu võ tướng Lý Quảng, thưởng cho 9 điểm triệu hoán.”

-“Nhất lưu võ tướng? Hệ thống, ngươi giải thích cho ta nhất lưu võ tướng là cấp bậc gì?” Trần Vũ thấy dòng trạng thái hiện lên liền tò mò dò hỏi hệ thống.

-“Ở thế giới này, đẳng cấp của võ tướng được chia ra như sau:


  • Vũ lực: 60-70: Tam lưu võ tướng.


  • Vũ lực: 71-80: Nhị lưu võ tướng.


  • Vũ lực: 81-94: Nhất lưu võ tướng.


  • Vũ lực: 95-100: Siêu nhất lưu võ tướng.”


-“Ngoài ra, binh chủng còn được chia ra như sau:


  • Vũ lực: 12-20: Phổ thông binh sĩ.


  • Vũ lực: 21-30: Binh lính tinh nhuệ - phổ thông kỵ binh/cung binh/ thuẫn
    binh…


  • Vũ lực: 31-40: Bách chiến lão binh/thập phu trưởng.


  • Vũ lực: 41-50: Binh chủng đặc biệt/ bách phu trưởng.


  • Vũ lực: 51-70: Giáo úy, đô úy."


-"Sao tới bây giờ ngươi mới nói cho ta biết chuyện quan trọng như thế này hả hệ thống?" Trẩn Vũ sau khi tiếp nhận một mớ tin tức mới liền bực tức hỏi tội hệ thống.

-"Là vì túc chủ không hề hỏi bản hệ thống!" Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên trong đầu Trần Vũ.

-"..."
...........................

Cảnh tượng vừa rồi phát sinh quá nhanh, nhanh tới mức Lưu Huyền lẫn Nhạc Dương
cùng các tướng lãnh khác của Hạ quốc đều không thể tin vào mắt của mình. Con
mẹ nó, nhất lưu võ tướng cứ thế mà chết đi như vậy sao?

-“Lý Quảng!!!” Nhạc Dương gầm lên, Lý Quảng là do một tay hắn phát hiện, tốn bao công sức bồi dưỡng đề bạt lên, có thể coi như là đệ tử của hắn, mới đó không lâu còn vui vẻ nói chuyện với nhau, bây giờ đã ngã xuống trước mắt mình, điều này khiến cho lão cực kỳ đau khổ.


Chiến Thiên Hạ Tại Dị Thế - Chương #21