Luyện Tập Cơ Sở.


Người đăng: luce

Tiết trời mùa đông, gió lạnh thổi qua phất phơ, không khí yên tĩnh bao phủ
trong một tầng sương mù hơi mỏng, như một dải lụa mỏng che kín không gian.
Sương vẫn còn, mặt trời vẫn chưa hé, nhà cửa xung quanh có vẻ vô cùng yên
tĩnh, ngoại trừ cái ao bên ngoài vẳng lên tiếng ếch gọi bầy, còn có tiếng chó
sủa mơ hồ ngoài sân, còn lại không nghe được thanh âm nào nữa.

Trần gia là một danh môn vọng tộc trong Cửu đại thế gia Việt Quốc, đồng thời
cũng là gia tộc có danh vọng và lực hiệu triệu nhất trong cao nhất trong Định
Nam quận, đồng thời cũng là gia tộc khống chế cả mạch máu quân sự và kinh tế.
Tất nhiên cũng vì vậy mà có tộc quy cực kỳ nghiêm khắc. Tộc quy không ít hơn
năm mươi điều, nếu vi phạm bất kỳ một điều nào thì đều chịu sự trừng phạt cực
kỳ nghiêm khắc. Thân phận kiếp này của Trần Vũ là tiểu thiếu gia bé nhất của
Trần gia.

Trần Vũ đến triều đại này đã được sáu năm, quá trình xuyên việt bắt đầu khi
hắn còn trong bụng mẹ, đây là một thế giới lạ lẫm, có phải là Địa Cầu kiếp
trước của hắn hay không hắn không biết. Trong đầu hắn vẫn còn lưu giữ khá
nhiều chuyện hồi ức. Nhưng hắn vẫn rất trầm mặc, không thích nói chuyện. Vì
tính tuổi thì hắn mới chỉ tròn 6 tuổi, nếu như biểu hiện quá bất thường sẽ bị
người ta cho là yêu tinh, yêu quái. Nói không chừng cái mạng nhỏ còn khó giữ.
Hắn bắt buộc phải thích ứng với số tuổi hiện tại của mình, nên biện pháp tốt
nhất là im lặng. Cha hắn là Trần Văn, năm nay 43 tuổi, hiện tại đang là Đại
Tướng Quân trấn thủ biên cương, còn mẹ hắn là Đỗ Vân, năm nay 37 tuổi, là một
tài nữ, rất có tài kinh doanh. Nơi Trần Vũ ở là biệt viện riêng của gia đình
hắn.

Lúc này Trần Vũ đã lén lút rời phòng đi đến phía sau trang viên Trần gia, nơi
này là một mảng rừng nhỏ, Trần Vũ cởi bỏ áo mặc, cẩn thận để sang bên cạnh rồi
bước đến trước một đống củi chất đống, khác với vẻ ngoài con nít, thân trên
Trần Vũ lại vô cùng săn chắc, làm cho người ta có cảm giác sung mãn, tràn đầy
khí lực. Hắn từ từ nhắm hai mắt để cảm thụ mọi thứ xung quanh, rồi hít một hơi
thật sâu.

-"Bắt đầu thôi". Nói vừa dứt, chỉ thấy Trần Vũ vung tay, trường đao mòn, rỉ sét đã xuất hiện trên tay hắn, hướng về phía đống củi, hít sâu một hơi hắn vung đao xuống, tức thì thanh củi bị bổ làm đôi, đường chém rất ngọt. Trường đao này tuy không to lắm, nhưng chuôi cầm lại lớn hơn bình thường, nhìn qua là thấy rất nặng. Đao dài gần bằng cánh tay, sống dao dày, chuôi đao dễ cầm, bọc vải bố bên ngoài, mũi đao nhìn cũng bình thường. Tổng trọng lượng của thanh đao này là 30kg.

Tốc độ bổ của Trần Vũ lúc ban đầu khá chậm, có thể thấy rõ hình dạng của
trường đao, nhưng càng lúc tốc độ bổ càng nhanh, loáng thoáng chỉ thấy vụn gỗ
cây bay đầy trời, làm cho không gian xung quanh trở nên mờ ảo. Nhưng đám vụn
gỗ đó không ảnh hưởng đến động tác của Trần Vũ, hắn nhắm hai mắt, để bản thân
rơi vào trạng thái vô ngã, hoàn toàn dùng cảm giác để chi phối hoạt động của
bản thân. Tốc độ của đao ngày càng nhanh hơn, thân hình phối hợp với hai tay
vận động không ngừng, trường đao chuyển động mờ ảo trong hàng vạn mảnh vụn gỗ.
Một lát sau toàn bộ cây củi đã bị chẻ làm đôi.

Nếu mà có ai đó thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ lăn đùng ra mà bất tỉnh, bởi
loại gỗ này chính là gỗ Cương Mộc, độ cứng phi thường rắn chắc, cứng hơn loại
gỗ thường gấp sáu lần, vậy mà một thằng nhóc như Trần Vũ có thể một mình bổ
hơn hai trăm bó, mỗi bó gồm bốn mươi khúc, mỗi khúc có đường kính nửa mét.
Sau khi bổ củi xong, Trần Vũ liền quay sang chém vào một thân cây cổ thụ Cương
Mộc vô cùng to lớn, ít nhất phải mười tám người trưởng thành thì mới có thể
miễn cưỡng ôm hết thân cây.

Sau khi chém mười nghìn lần vào thân cây, lúc này Trẩn Vũ lúc này đã ngừng
tay, đám bụi vụn gỗ cũng lắng xuống, góc rừng trở lại tình trạng như cũ, lúc
này đã thấy rõ thân hình tràn ngập sức sống của Trần Vũ.

Sau khi hoàn thành phần bổ củi và chém vào thân cây, Trần Vũ bắt đầu công việc
trèo tường, hắn leo ra khỏi đại viện, bắt đầu công việc thường ngày từ lúc lên
5, đó là chạy bộ.

Sơn Trang Trần gia nằm trên ngọn núi Hoa Lư, từ đây đi xuống núi khoảng trên
hai nghìn mét cả đi cả về là bốn nghìn mét, hơn nữa lúc về lại phải đi lên núi
nên càng khó khăn, đối với một người trưởng thành đây là một việc khó, nhưng
đối với Trần Vũ thì đây lại là một việc hết đỗi bình thường, bởi vì hắn trời
sinh thần lực.

Mục tiêu huấn luyện của Trần Vũ chính là rèn luyện thân thể về các phương diện
lực lượng, tốc độ, sự mềm dẻo, tính bạo phát, khả năng chịu đòn. Đối với hắn,
muốn sống tốt thì bản thân phải có thực lực nhất định, may mắn thay cái cơ thể
kiếp này lại trơi sinh thần lực, khiến cho quá trình luyện tập của Trần Vũ
được rút ngắn hơn. Phương pháp huấn luyện của hắn chính là… phương pháp huấn
luyện cực hạn.

Đối với tên biến thái Trần Vũ, chân chính là yếu tố quyết định thân pháp của
mỗi cá nhân, còn là phương pháp bảo mạng tốt nhất. Tốc độ, lực bạo phát và
phản ứng linh mẫn đương nhiên là điều rất quan trọng, nếu có thể luyện hai
chân có thể đạt tới tốc độ cực nhanh, độ linh mẫn đạt tới mức tối cao thì thậm
chí ngay cả trong thiên quân vạn mã cũng có thể không bị thương tổn. Còn tay
thì đảm bảo xúc giác ở trạng thái hoàn hảo nhất, xúc giác hoàn hảo thì khả
năng khống chế sẽ tốt nhất, khi chiến đấu thì không cho phép có một chút bất
cẩn nào.
Khi đã có một cơ thể bá đạo, các phương pháp giết người, tấn công, phòng thủ
thì có gì khó khăn.

Sau khi hoàn thành bài chạy, Trần Vũ liền đi tới cái hồ cách gia viên Trần gia
mấy trăm mét, tay cầm trường đao rỉ sét, dùng lực mạnh ở cánh tay, mặt băng bị
cắt một nhát dày một thước, sau đó tách tảng băng ra, nhưng nhìn y cứ như cắt
một miếng thịt vậy, trong nháy mắt đã có thể cắt được một khối băng hình tròn
có đường kính một trượng.

Trọng lượng của khối băng lên đến mấy trăm cân, hai tay hắn chỉ hơi dùng lực,
lại có thể nâng cao nó lên, ném lên trên bờ, trên mặt băng xuất hiện một hố
băng có chiều rộng gần một trượng. Trần Vũ hít một hơi nhảy xuống hồ, khí lạnh
trong nước, khiến máu hắn cũng như đông lại, hắn cảm thấy như mình sắp chết
rồi, cảm giác như hàng nghìn cái kim châm đâm tới hắn, những tế bào trong cơ
thể co rút lại, cái cảm giác rét lạnh xâm nhập trong từng xương tủy đó, đau
đến mức khiến hắn không chịu nổi, bơi tuy đơn giản, thực ra là một phương pháp
cực tốt bồi dưỡng sự hài hòa của thân thể.

Sau khi bơi trong nước lạnh, hắn ngồi điều tức một chút rồi lại tiếp tục nâng
một tảng đá lớn, sau đó bắt đầu xuống tấn hai trăm lần. Động tác đứng thẳng
người, rồi lại ngồi xuống, sau một trăm lần, Trần Vũ bắt đầu cảm thấy hai chân
đau nhức, cố thêm năm mươi cái nữa, chân đứng đã run rẩy. Thêm mười cái nữa,
Trần Vũ thậm chí còn cảm thấy không đủ sức đứng vững, nhưng hắn vẫn kiên trì,
mỗi lần nỗ lực sử dụng sức mạnh tiềm tàng bên trong hai chân, hai chân dần dần
nóng lên, một luồng sức mạnh từ sâu bên trong cơ bắp bùng lên.

Sau khi hoàn thành hai trăm cái xuống tấn, bước chân Trần Vũ xiêu vẹo như
người xỉn rượu, như có thể ngã ra bất cứ lúc nào, nhưng trong mắt hắn bừng
cháy vẻ hưng phấn. Hắn liền vận công, Bách Chiến Quyết bí truyền kiếp trước
của hắn bắt đầu hấp thu thiên địa linh khí xung quanh vào trong thân thể, hóa
thành vô số nguồn nhiệt nóng không ngừng chuyển dịch với tốc độ vô cùng nhanh
trong cơ thể dung nhập vào trong cơ bắp, hồi phục các cơ, xóa tan mệt mỏi,
điều này khiến mềm dẻo của cơ bắp và tiềm lực đều không ngừng tăng cao làm cho
thân thể Trần Vũ càng lúc càng mạnh hơn.

Lúc này mặt trời đã hoàn toàn lộ ra….
……………………………


Chiến Thiên Hạ Tại Dị Thế - Chương #2