Người đăng: luce
……………………………
Mười năm trước.
Mùa hè năm Đại Việt thứ 7.
Tại phủ đệ Trần gia ở Định Nam quận.
-“Tiểu Vũ, ngươi xem đám hộ vệ của nhà ngươi luyện tập như thế nào?” Nguyễn Bỉnh Khiêm vuốt vuốt râu nhìn Trần Vũ.
-“ Lão sư, học sinh đang thấy một đám biết khoa chân múa tay mà thôi!” Trần Vũ nhìn một hồi rồi nói ra, trong giọng nói không hề giấu vẻ khinh thường.
-“Khoa chân múa tay?”
Quỷ Cốc Tử lắc đầu bật cười:
-“Ngươi nói đám thị vệ từng ra chiến trận đang luyện tập đó chỉ là khoa chân múa tay sao? Tiêu chuẩn của ngươi thật không thấp nhỉ.”
-“Trong mắt ta thì bọn chúng chẳng khác gì một đám vô công rỗi nghề đang tụ tập lại để rèn luyện khí lực, thậm chí rèn luyện khí lực cũng không nên hồn nữa. Hiệu quả cực kỳ kém cỏi, ta không hiểu được những gì bọn họ đang luyện đó thì khi ra chiến trường có thể phát huy được bao nhiêu sức mạnh, ra chiến trường chém giết được bao nhiêu địch nhân, hay chỉ đi đưa đầu người? Trong mắt ta, bọn họ chả khác gì một đám ô hợp, tứ chi phát triển chỉ biết đâm đầu vào chỗ chết. Căn bản chỉ là một đám thiêu thân, không hiểu chuyện, đang tốn thời gian phí công sức.”
Trần Vũ nói vậy cũng không hẳn là sai, với một người sống ở thời hiện đại,
tiếp xúc với nhiều cách huấn luyện quân đội, đọc qua nhiều sách chiến tranh
thì rõ ràng những thị vệ đang huấn trong trang viên kia chẳng khác gì đám trẻ
con đang tập chơi. Tuy nhiên hắn cũng phải công nhận là với điều kiện huấn
luyện tệ hại, dinh dưỡng không đầy đủ mà tám trăm binh sĩ này vẫn đạt được tố
chất khá tốt, hàng ngũ không quá tệ, sức mạnh vừa đạt đủ tiêu chuẩn có thể
chấp nhận được.
-“Đồ nhi ngoan, những thị vệ đó đều là những chiến sĩ tinh nhuệ đã từng trải qua trăm trận, do cha ngươi điều động mới về làm thị vệ cho ngươi, ngươi nói vậy có hơi quá lời không?” Nguyễn Bỉnh Khiêm nhéo nhéo mặt Trần Vũ, ánh mắt tràn đầy vẻ hài lòng.
-“Thưa sư phụ, đồ nhi thấy rằng bọn họ luyện tập cũng rất khắc khổ, rất chuyên tâm. Tuy nhiên không phải cứ chuyên cần, khắc khổ luyện tập là có thể sống sót, chiến thắng trên chiến trường. Đồ nhi nói bọn họ tốn thời gian vô ích là vì cách luyện tập của những người này là sai lầm. Người nhìn xem hai người kia đang đấu với nhau. Người xem thử bọn họ đang đùa giỡn hay đang vật nhau? Đánh nhau thì nương tay, vừa đánh vừa cười như vậy mà gọi là luyện tập sao? Còn mấy người đang nâng gỗ phía bên kia. Nhìn thấy mồ hôi như tắm đấy, rất vất vả đấy? Nhưng thật ra chẳng có tác dụng gì cả. Căn bản là không vượt cực hạn của bọn họ. Vốn bọn họ đã đạt tới đỉnh phát triển khi nâng gỗ như vậy rồi, cho dù có tập thêm mười năm cũng sẽ chẳng có tiến bộ, điều duy nhất mà họ có thể đạt được chính là động tác sẽ thuần thục hơn. Còn tiềm lực của bản thân sẽ hoàn toàn lãng phí, như vậy không phải là tốn thời gian vô ích hay sao?” Trần Vũ ngáp ngáp, trong đầu hắn đang mường tượng lại những phương pháp huấn luyện kiếp trước hắn từng đọc.
-“Vậy nếu là ngươi huấn luyện thì sao hả tiểu Vũ.” Nguyễn Bỉnh Khiêm cười khổ, đưa ánh mắt sang bên cạnh nhìn lão Quỷ đang giả vờ làm cao nhân.
-“Dương Kế Nghiệp, ngươi đem bọn hắn tập trung lại cho ta.” Trần Vũ phất tay, giọng nói có phần trẻ con nhưng không hề có chút gì gọi là thiện ý.
-“Vâng thưa thiếu chủ.” Dương Kế Nghiệp nãy giờ đứng nghe thiếu chủ phàn nàn đám lính do hắn huấn luyện chẳng ra gì vốn mặt đã đỏ chót lên, trong lòng xấu hổ vạn phần, bây giờ nghe Trần Vũ ra lệnh liền dùng hết tốc lực bước ra thao trường.
-“Toàn quân tập hợp! Lũ ranh con các ngươi tất cả tập trung lại đây xếp thành hàng cho ta!”
Tất cả khi nghe Dương Kế Nghiệp hét lên trong lòng mỗi người đều có chung một
cảm giác: nếu không chạy tới với tốc độ nhanh nhất, đảm bảo ngươi sẽ tuyệt đối
không có đường sống.
Trong giây lát, tám trăm binh sĩ hộ viện xếp thành hàng đứng trước mặt Dương
Kế Nghiệp. Lúc này Trần Vũ cũng đã đứng bên cạnh lão Dương.
-“Các ngươi không cần chào ta, vì trong mắt ta, các ngươi chỉ là những con khỉ đang hoa tay múa chân.” Trần Vũ trào phúng. “Ngoại trừ việc lãng phí lương thực, các ngươi chỉ là một đám rác rưởi ăn không ngồi rồi chờ chết. Nếu hiện tại xảy ra một đợt tấn công bất ngờ hay đưa những người các ngươi ra chiến trường, bản thiếu gia đảm bảo các ngươi sẽ chết ngay không kịp trăn trối. Gì thì ta không chắc chứ về điều này ta thừa biết!”
-“…” Quỷ Cốc Tử vuốt vuốt râu, vẻ mặt kiểu ta không có người đệ tự như ngươi.
-“…” Nguyễn Bỉnh Khiêm bứt nhầm mấy cọng râu, tên đồ đệ này có cần phải độc mồm như vậy không.
-“…” Dương Kế Nghiệp sau khi nghe Trần Vũ đưa ra lời nhận xét về binh sĩ do hắn huấn luyện, sắc mặt dần đỏ như trái ớt.
Tám trăm binh sĩ vừa nghe xong hô hấp liền trở nên dồn dập, ánh mắt rực lên sự
phẫn nộ nhìn Trần Vũ đang ra vẻ dương dương tự đắc.
-“Các ngươi nhìn ta cái gì, thái độ cái gì, bộ ta nói sai cho các ngươi điều gì à.” Trần Vũ nhàn nhạt liếc nhìn tám trăm người đang đứng trước mặt hắn.
Một đại hán phẫn nộ bước lên một bước, ánh mắt gần như phun ra lửa nhìn Trần
Vũ nói:
-“Tam thiếu gia, những lời này là có ý gì? Mặc dù chúng ta là thị vệ của Trần gia, nhưng bọn ta cũng là binh lính đã theo Đại Tướng Quân trải qua hàng trăm trận chiến! Cho dù ngươi có là chủ nhân cũng không thể tùy tiện làm nhục chúng ta như vậy được.”
Trần Vũ lấy ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai, thân hình chợt động, trong tay không
biết từ lúc nào đã xuất hiện một thanh chủy thủy, mọi người ngoại trừ Quỷ Cốc
Tử và Dương Kế Nghiệp thì không ai kịp nhìn thấy hành động của hắn, chưa kịp
chớp mắt thì thanh chủy thủ đã đặt lên cổ đại hán.
-“Làm nhục các ngươi? Các ngươi đủ tư cách để ta làm nhục sao?” Trần Vũ lạnh lùng nhìn tráng hán. “Trong mắt ta các ngươi chẳng khác gì con kiến.” Vừa dứt lời Trần Vũ liền vung chân đạp một phát khiến gã đại hán này bay đập vào đám binh sĩ đứng sau.
-“Ta hỏi các ngươi, các ngươi tự nhận mình đã theo phụ thân ta trải qua hàng trăm trận chiến, như vậy đám lính cùng tiến vào quân ngũ với các ngươi hẳn là có rất nhiều người đã trở thành tướng quân, thành thiên tướng, giáo úy hay là bách phu trưởng, bọn hắn đều đã làm quan chứ không phải sĩ tốt tầm thường. Địa vị hoàn toàn cao hơn so với các ngươi! Điểm này hẳn là các ngươi không phủ nhận chứ?” Trần Vũ lạnh lùng nói.
Tám trăm binh sĩ bao gồm đại hán vừa bị Trần Vũ đá đang lồm cồm bò dậy liền
ngẩn người, hơi ngập ngừng một chút rồi gật đầu, điều này cần gì phải hỏi,
trên chiến trường, khẳng định sẽ có nhiều binh sĩ tích lũy công lao mà thăng
chức. Rất nhiều đồng đội của mình tích góp công lao, từng bước thăng chức.
Điểm ấy là bình thường, thiếu gia nêu ra để…
-“Nhưng các ngươi lại không trở thành tướng quân? Bởi vì các ngươi không làm được như họ. Bởi vì các ngươi không mạnh mẽ như bọn họ. Cho nên khi so sánh với bọn họ, ta nói các ngươi như vậy liệu có gì sai nhỉ.” Trần Vũ ung dung chắp hai tay sau đít.
Tiếp theo, ta dám cam đoan có một số người vũ lực đều không bằng các ngươi,
nhưng họ vẫn có thể ung dung leo lên đầu các ngươi chỉ chỏ, hưởng thụ đặc
quyền nhiều hơn bọn vô dụng các ngươi.”
-"Ta biết trong lòng các ngươi đều không cam lòng nhưng các ngươi cho rằng tiếp tục ở trong quân doanh theo lão cha của ta có thể kiến công lập nghiệp sao? Ta hỏi các ngươi đã ở trong quân doanh được mấy năm rồi?" Trần Vũ chậm rãi chắp tay vào đít bước lên từng bước. Tám trăm binh sĩ đột nhiên cảm giác được áp lực tựa như một tòa núi khổng lồ đang đè xuống người họ khiến cho thân thể bọn họ không tự chủ được ngã người về phía sau, thậm chí có mấy người lui về phía sau một bước.