Thắng Phật Chiến Thần, Tôn Hoàn.


Người đăng: nguyenducron

Trọc chời côn thép, phiên giang đảo hải thực lực, một đời cực mạnh
khỉ con Độ Nhật Tiên Hầu, khiêng Hoàn Thiên Côn, chân đạp Ngự Ma
Thương, mọi thứ phép thuật bất xâm.

Độ Nhật Tiên Hầu đại chiến đối thủ là một cái Xích Nhãn Xi Vưu,
mọc ra độc giác to lớn, chân kiềng lại khóa sắt nung nóng, tên này
bị ma hóa cực độ, ghào thét không ngừng, làm ra Yêu Nhân Cự Hống,
khắp nơi đại hải sôi trào.

"Kẹc, kẹc, xem bản hầu Gậy Hoàn Thiên" Độ Nhật Thiên Hầu nhởn nhơ
cười đùa, Hoàn Thiên Côn trạng thái kim quang tỏa sáng, tạo ra hư ảnh
chiếu thẳng Xích Nhãn Xi Vưu thứ ba nhãn, trí mệnh một kích.

Bất ngờ, con này Xích Nhãn Xi Vưu lại không gặp chết, trên trời lôi
kiếp lại bừng bừng giáng xuống, Độ Nhật Tiên Hầu nhất thời ngẩn
ra, hai mắt đỏ bừng phẫn nộ gào lên, hắn lại sẽ không nghĩ lũ ôn
tặc Thiên giới phá đám!

"Hay, hay, hay, hay cho một cái lũ phản tặc hại nước muôn dân, khế
ước đã có còn muốn chối cãi, phá hỏng tiên thiên hiệp định, lão
tôn tức chết" Độ Nhật Tiên Hầu bỏ mặc Xích Nhãn Xi Vưu, cầm thẳng
đại hung khí xông thiên cung.

Độ Nhật Tiên Hầu, thực lực chúng sinh nghe phải sợ, thiên giới từng
bị hắn đập ba mảnh vỡ, Hoàn Thiên Côn hắn lấy trộm Vô Cực Thiên Đế
chân tổ huyết đúc ra, ghê tởm tội lỗi nhưng ai dám nói ra, thiên giới
vẫn chưa sợ đánh tiếp sao ?

Sự việc này, vẫn diễn tiếp ba ngàn năm sau, ở thời kỳ giữa, muôn
dân trăm họ Hoàn Thiên đại lục nghe giữa tiếng nổ vang trời, trời
xanh khóc thẳm, lôi kiếp giáng như điên, mờ mờ ảo ảo hư ảnh Thần
Hầu, tay cầm Thiên Côn, náo thiên.

...

Trời xanh gào thét đương giữa, ( đã qua ba ngàn năm, đi tiếp hai trăm
năm ) một tiểu thiếu niên, ăn mặc cẩm lan y phục, hai mắt huyết đục
mờ nhạt như mù, chân xuyên tú ngoa rách nát, miệng thì thào cái gì
đó.

"lão tặc thiên a, lũ điên a, ngươi cho ta số phận như thế khổ, kỳ kinh
không có, bát mạch vỡ nát, đan điền đục khoét, lão tử sống làm gì
nữa, chỉ mong tên nào giết giùm ta lão tặc thiên a....!" Tôn Hoàn,
nguyên bản Tôn tiểu thế gia hậu nhân một phần tử, mỗi tội là phế
vật ai cũng khinh, bị Tôn Kiên gia chủ đuổi khỏi, sống hai ngày bệnh
tật, hắn truy cầu chỗ an thân.

Tôn Hoàn không hiểu sao sinh ra khi, bát mạch vỡ nát, đan điền mục
rữa, nhìn lên thiên khung là chán ghét, hắn sinh ra lúc, lão thiên
gào thét giáng thiên lôi đánh chết bà đỡ ( ý chỉ ai giúp nó sống
thì giết ý, mẹ nó chỉ là người trung gian, bố nó chệu nha -_- )

Rống, thâm tâm trung bùng nổ tiếng gầm rú giận dữ cùng tiếng trào
phúng, Tôn Hoàn càng lúc càng điên, có trạng thái Ngụy*Phong Ma do
cảm xúc mạnh liệt thiên địa không dung bùng nổ sức lực, hắn nện
một quyền xuống đại địa.

Nứt vỡ, rung như suối chảy sa trường!

"Ha ha, lão tử cũng tìm được kẻ thừa kế, ngươi căm hận thằng ôn tặc
đó lắm đúng không ? Ta cũng vậy, hắn trớ chú ta năm trăm năm mới vớt
được một mệnh tu bảy ngàn năm mới ra đạo lực! Đệt mẹ nó, tức quá
đi. " mờ ảo thân ảnh, chính là Độ Nhật Tiên Hầu ngày xưa, hắn vẫn
còn sống !

"Ngươi, là ai ? "

" Ta ? ta là một con khỉ ! Một con thành tiên chi hầu, ngươi biết náo
trời sự kiện chớ ? "

" Ba ngàn năm trước, vô địch đại vương chiến sao ? ? ? "

" Kẹc, đại vương chiến ?, vô địch ?, tên nào nói vậy, ta nhất định
xử lý hắn !"

" Triệt Đạo Đại Đế, hắn tự xưng thế bởi lúc hắn phong đế lúc, ba
ngàn đạo lộ bị hắn đánh nổ hai trăm đạo "

Tôn Dương ngớ ngớ người ra, Triệt Đạo ? ? ?, đánh nổ hai trăm đạo lộ
? ? ? . " Chết cười lão tử, đạo lộ chỉ là nhỏ nhoi súc sinh đó
đánh được sao ? ? Như ta pháp lực vô biên đẩy ra một đạo là hết lực
rồi, tuổi hắn là gì chớ ~ "

"khục, khục" Tôn Hoàn bỗng ho ra tử sắc màu huyết, Tôn Dương nhãn
cầu trừng to, tên này, thiên tài tột đỉnh nhưng bát mạch phế, đan
điền mục rồi, do cha mẹ hắn xúc phạm thiên cơ, tội thằng con này
thiệt, ta sẽ nhận hắn đệ tử.

"ê, bé con, ta.. lấy Độ Nhật chi danh, phong ngươi làm... thắng phật
chiến thần, TÔN HOÀN!"


Chiến Phật - Chương #1