Người đăng: Minjin_Hatsu
Ở bất kỳ thành thị hay thôn trấn luôn có một đến hai quán rượu nhỏ không đáng
chú ý. Không đáng chú ý không chỉ bởi vì quy mô của nó không lớn, mà nó còn
nằm ở những ngõ ngách sâu xa mà khách hàng cần phải bỏ nhiều thời gian tìm
kiếm nếu đến đây lần đầu. Tuy rằng chuyện làm ăn không phải tốt, nhưng chúng
đều có thể tiếp tục kinh doanh. Mà ở bến cảng Ngã Hành, AZN Club chính là một
quán rượu như vậy.
“Hắn” dừng chân đứng trước quán rượu AZN Club, liếc nhìn chiếc bảng hiệu đã
không còn nguyên vẹn như thuở ban đầu. Nơi đó vốn là một cái tên sắc tím đẹp
đẽ, nhưng dưới gió táp mưa sa, dưới cuồng phong gào thét, dưới phong ba thời
gian, những màu sắc tươi đẹp đã biến mất, cả một góc phải của nó cũng trở nên
loang loang lổ lổ và úa màu. Song chữ viết vẫn xem như rõ ràng, còn không đến
nỗi khiến người ta nhầm lẫn hay không thể nhìn ra.
“Kẹt... Kẹt...”
“Hắn” đẩy cửa ra tạo nên một tiếng vang. Đối với những nơi như thế này, đó lại
xem như là dấu hiệu thứ nhất, nó thay hẳn cho tiếng chuông cửa.
Ông chủ quán rượu có thân mình không cao, khuôn mặt phổ thông béo ú xoay người
lại, mỉm cười nhìn “hắn”, vừa lau chùi chén rượu, vừa hướng về “hắn” chào hỏi:
Khách nhân, ngài muốn một ly rượu không? Ở chỗ này ta có rượu mật
Butterfree tốt nhất và cả rượu mật ong Beedrill ngọt ngào, ngài muốn loại nào?
Ta muốn ba phần tư rượu mật Venomoth.
Ẩn dưới lớp áo choàng đen sờn màu, đôi giày lấm bùn đất, “hắn” dựa theo ám
hiệu trong đoạn thông tin nhận được, thấp giọng nói.
Những quán rượu nhỏ có sinh ý không mấy khả quan này sở dĩ có thể tiếp tục
kinh doanh, tự nhiên là bởi vì những quán rượu nhỏ này không phải buôn bán
rượu và thức ăn mà là bán ra một ít thứ ở trên thị trường không thể nào mua
được, những thứ pháp luật cấm giao dịch, những thứ đồ luôn luôn có lợi nhuận
phong phú khi mua bán.
“Hắn” không sợ bị lừa bởi vì những kẻ buôn bán như kiểu chợ đen như vậy đều
phải tuân thủ những quy tắc ngầm, nhất là những kẻ mở ra những nơi giao dịch
“đàng hoàng” như thế này. Hiển nhiên muốn tồn tại ở thế giới ngầm một cách lâu
dài, ngươi phải là người có uy tín, làm ăn rõ ràng và sòng phẳng.
Đương nhiên nếu ngươi chỉ muốn ăn quịt và ăn chặn trên đầu người khác thì cũng
tốt cả thôi. Nhưng chắc chắn khi khách hàng phát hiện, họ sẽ chẳng bao giờ đến
đây lần thứ hai, hoặc là mỗi khi nhìn thấy bản mặt đáng ghét của ngươi, họ
nhanh chóng tránh xa. Thế là công việc làm ăn của ngươi trôi theo sông nước
bởi cái lòng tham lam ngu xuẩn ấy.
Đó là chưa kể đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma. Đợi đến lúc ngươi lừa gạt của
người không nên lừa gạt thì cái hậu quả ngươi phải đền bù không chỉ có tiền mà
là cả mạng sống.
Nói chung những con người buôn bán ở thế giới ngầm là những người có thể yên
tâm mà hợp tác, song bọn họ lại là những kẻ cực kỳ tham lam.
Mang theo nụ cười thân thiện khiến người ta có cảm giác an toàn và không hề
nổi lên chút đề phòng, ông chủ quán rượu chờ đợi “hắn” phản ứng. Mà sau khi
nhìn thấy ở trên quầy bày ra 3 cái đồng bạc, nụ cười của gã càng thêm xán lạn.
Một tấm hóa đơn đặc biệt liệt kê các loại hàng hóa và ghi rõ ràng giá cả của
chúng xuất hiện ở trước mặt “hắn”, cùng lúc, ba cái đồng bạc ở trên quầy rượu
biến mất – đây là phí thủ tục cần phải trả, tương tự cũng là một cái ám hiệu
khác thể hiện ý đồ muốn cùng đối phương tiến hành loại giao dịch đặc thù. Tuy
vậy, “hắn” rất khẳng định đây chỉ là một loại “phí” khác, một phương pháp moi
tiền khác, thế nhưng với ông chủ AZN Club thì đây lại là một loại dấu hiệu
mang tính xác định an toàn.
Mà hiển nhiên lý do sau càng thêm thuyết phục. Vì lý do an toàn, những người
đến đây tiến hành loại giao dịch đặc thù như vậy lại có ai sẽ quan tâm 3 cái
đồng bạc đâu chứ?
Tất yếu phải trừ ra một con tôm nghèo nàn và không có thế lực chống lưng như
“hắn”.
Tuy “hắn” rất lưu ý cái “lý do an toàn” ấy, nhưng “hắn” lại càng thêm lưu ý tờ
hóa đơn có đầy danh sách hàng hóa.
Trên tờ danh sách, lít nha lít nhít các dòng chữ, các ô vuông, các ký hiệu,
các đánh dấu những cửa hàng khác cũng có loại hàng hóa này... Thậm chí có ghi
“đặc sản” này thì cửa hàng ngầm nào sẽ bán, và cả loại “đặc sản” này thuộc về
bộ tộc nào. Liền ngay cả “đặc sản” của Tử tộc cũng xuất hiện một vài thứ.
Mà nhìn thấy những đánh dấu tỉ mỉ này, cùng với việc phát hiện số lượng hàng
hóa đa dạng, “hắn” biết kế hoạch của “hắn” có thể khởi động. Nhận ra được điều
đó, tâm trạng của “hắn” thoáng buông lỏng, “hắn” thở phào nhẹ nhõm. Nếu như ở
cửa hàng này đều không có vật “hắn” muốn, như vậy cũng rất khó tìm kiếm ở
những cửa hàng khác.
Bởi vì dù gì nơi đây cũng là cửa hàng lớn nhất và uy tín nhất trong thế giới
ngầm xung quanh khu vực này. Lớn nhất không phải nói ở quy mô hiện tại, mà là
quy mô ở tương lai, đương nhiên là nếu không có gì bất ngờ xảy ra. Uy tín nhất
bởi vì người chủ quán rượu này là người có nguyên tắc, hắn ta làm người có
chuẩn mực, vì thế mà đáng để tin cậy.
Bất quá ở AZN Club, mặc dù hàng hóa đa dạng và phong phú hơn các cửa hàng và
những cái chợ đêm khác, nhưng giá cả lại cao hơn 5%. Dù sao ở đa dạng chủng
loại, khi được quyền lựa chọn và mua nhiều hơn, giá cả như vậy cũng là hợp lý.
“Hắn” rất nhanh làm ra lựa chọn, “hắn” nói:
Liên tiếp những con số tạo thành từ tiếng lóng được “hắn” nói ra. Mỗi khi
“hắn” nói ra một cái, trên mặt của ông chủ quán rượu lại giãn ra một phần,
cười tươi thêm một đoạn. Khi “hắn” đem hết thảy những yêu cầu nói xong, mặt
cười của ông chủ quán rượu AZN chẳng khác gì nở hoa, lão ta ân cần đưa một ly
rượu mật Venomoth cho “hắn”, hỏi nhẹ:
Đặt cọc vật phẩm, loại này lấy vật đổi vật phương thức, là phương pháp mà ông
chủ quán rượu AZN cùng với những chủ nhân kinh doanh các cửa hàng ngầm tương
tự khác thích nhất. Dù sao nếu họ có thể từ trong tay một ít kẻ không biết
hàng trao đổi được một ít bảo bối có giá trị bất ngờ thì hiển nhiên là lợi
nhuận lại tăng thêm.
Song với người khách hàng trước mặt, không thể nghi ngờ rằng người này mang
theo đầy đủ kim tệ, phải biết từ khi “hắn” tiến gần đến 10 mét, lão ta đã nghe
tiếng kim tệ lay động bên trong túi tiền một cách rõ ràng. Dẫu lão ta có chút
thất vọng, nhưng lão ta vẫn cứ hi vọng, thế nhưng dù thế nào thì nó cũng chẳng
ảnh hưởng gì nhiều đến cuộc mua bán này.
Chỉ có một điều lão ta không hi vọng nhất, đó là kẻ trước mặt tới đây để bày
trò vui, xem lão ta như trò cười, hoặc kẻ tới là một kẻ lừa bịp, hoặc là một
tên lưu manh. Vậy nhưng đối với mười mấy tên thuộc hạ có một thân võ nghệ ở
bên trong phòng phía bên kia, lão vẫn rất tự tin, dù sao việc này đã được
chứng minh từ vô số lần tương tự.
“Cạch... Cạch... Cạch...”
Từng viên kim tệ theo bên dưới lớp áo choàng đen rơi xuống quầy rượu. Khi đủ
mười hai đồng kim tệ, lại thêm một đồng kim tệ nữa rơi xuống.
“Cạch...”
Không để lão chủ quán rượu phản ứng, “hắn” mỉm cười nhìn về phía lão mà nói:
12 kim tệ và 3 cái đồng bạc mua lấy số lượng hàng hóa đã thỏa thuận. Cùng
với 97 cái đồng bạc làm thù lao cho việc ngài chuẩn bị hàng hóa nhanh chóng.
Đương nhiên vào hừng đông ngày mai ngài nhất định phải chuẩn bị tốt tất cả.
Không thành vấn đề! Trước hừng đông ngày mai, ngài sẽ thấy những thứ ngài
cần!
Đối với một cái giá cả tốt như thế, ông chủ quán đương nhiên sẽ không từ chối,
lão gật đầu liên tục, thậm chí nhìn “hắn” cũng càng ngày càng vừa mắt. Ở lúc
“hắn” chuẩn bị rời đi, lão còn không quên giới thiệu một loại dịch vụ khác:
Khách nhân tôn kính và hào phóng, tại một buổi tối lạnh giá như thế này,
ngài có cần một vị thiếu nữ xinh đẹp làm bạn sao? Hai cái kim tệ, chỉ cần hai
cái kim tệ ta liền tìm cô gái xinh đẹp nhất bến cảng cho ngài. Đương nhiên ta
bảo đảm nàng còn trong trắng!
Với một cuộc hành trình dài, ta đã rất mệt nhọc. Mà tiếp theo ta còn phải
đi thêm một hành trình dài khác, do đó ta cần nghỉ ngơi dưỡng sức... Bất quá
vẫn cảm tạ ý tốt của ngài. Ta cho là cuộc trò chuyện của chúng ta, tất cả đều
là việc riêng của chúng ta, vì lẽ đó...
Một tiếng lanh lảnh vang lên, một viên tiền bạc lấy quỹ tích một đạo đường
cong, xẹt qua không khí, bị ông chủ quán cầm ở trong tay. Với cái mặt cười,
lão ta híp hai mắt lại, lấy tốc độ không hề tương xứng với khối lượng thân thể
mà tiến lên, đi ra quầy rượu, hơi khom người chào, ân cần tiếp lời của “hắn”:
Ta lấy tên của ta xin thề, chuyện ngày hôm nay đều là bí mật!
Đây là lời bảo đảm dễ nghe nhất!
Bỏ lại lời nói như vậy, lần thứ hai “hắn” đẩy ra cánh cửa quán rượu, ở giữa
tiếng vang “kẹt kẹt”, dần khuất bóng.
Mà khi thuộc hạ từ bên ngoài quán rượu bước vào bẩm báo “hắn” đã thật sự rời
đi, đồng thời lại một lần nữa đi ra ngoài canh gác, lão chủ quán AZN mới híp
mắt xác nhận chuyện làm ăn trước đó là có thể làm. Nếu như không có tính cẩn
thận như thế này, e rằng lão đã sớm chết ở trước đó không biết bao nhiêu lần.
Rất hiển nhiên, đến bây giờ lão ta vẫn còn sống là nhờ lão có đầy đủ đức tính
quý giá ấy.