Người đăng: Minjin_Hatsu
Hồ Tiểu Nguyệt, cái tên được cha mẹ đặt cho nàng khi nàng chào đời. Cái tên
với nhiều ngư�
Khi nàng lên 6 tuổi, cha mẹ qua đời vì tai nạn. Những người họ hàng của nàng
vì tranh giành gia sản của bố mẹ nàng để lại mà đẩy nàng vào cô nhi viện. Một
cuộc đời thảm thương như trên phim ảnh.
Ở nơi lạ lẫm, nàng co mình lại mà trốn tránh mọi người. Nàng thường ủ rũ núp ở
một góc phòng suy nghĩ linh tinh, hay nằm trên giường mơ về những giấc mơ đẹp
đẽ.
Đôi lúc khi đến nhà ăn hay tham gia những hoạt động bắt buộc của cô nhi viện,
nàng chỉ có thể thoát ra ảo mộng ấy và cố gắng... cố gắng dung nhập vào với
mọi người.
Song thật khó khăn. Vì thế nàng vẫn sống trong thế giới của bản thân mình. Thế
giới tươi đẹp mà nàng là công chúa dễ thương đang chờ đợi một vị bạch mã hoàng
tử. Một vị hoàng tử đẹp trai cùng với dẻo miệng.
Mọi việc cứ như thế, như thế... Nó cứ mãi theo thời gian trôi qua...
Cho đến khi nàng gặp hắn. Cho đến khi nàng gặp con người nghịch ngợm mà yếu
mềm ấy. Đó là một lần tình cờ nàng phát giác hắn trốn dưới giường mà gục đầu
khóc thút thít. Một tên con trai khóc lóc như nàng.
Gần 10 năm sống chung và trở thành hai người bạn, nàng hiểu về con người ấy
hơn ai hết trên cõi đời này. Dù hắn bị bắt nạt, bị chọc ghẹo, hay bị đánh đập,
hắn chưa lần nào nổi giận đùng đùng mà chỉ im lặng nuốt sự phẫn nộ vào lòng.
Có đôi lúc hắn phản kháng lại bằng cách xông lên đánh nhau, thế nhưng nàng
biết hắn chỉ muốn kiếm lý do để hành hạ bản thân mình. Hắn muốn nếm trải nỗi
đau để quên đi thực tế ngang trái.
Nàng và hắn đều giống nhau, cả hai đều đang cố gắng trốn tránh cuộc đời. Phải,
đó hẳn là lý do nàng và hắn có thể trở thành bạn bè.
Thế nhưng mà, nhưng mà... Nhưng mà hôm nay là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn
phẫn nộ và giận dữ thét gào. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn như vậy. Điều đau
đớn hơn cả là ở lần đầu tiên hắn rống giận thì người nhận được sực tức giận
này của hắn lại là nàng.
Nàng như bị trúng thuật, nàng hoàn toàn sững sờ. Và do vậy, thân thể của nàng
buông lỏng phần nào.
“Hắn” không hề cảm nhận được suy nghĩ của nàng, “hắn” chẳng màng đến thái độ
của nàng. Khi cảm thấy nàng buông lỏng trong phút giây, “hắn” lập tức dùng hai
chân tạo lực lăn qua bên phải và lật người lại.
Bị hành động thô lỗ của “hắn” làm ngã xuống đất, bị đau, nàng rên lên.
Jigglypuff thấy chủ nhận bị tổn thương, nó tức giận chạy đến che trước người
nàng rồi xụ mặt, trừng đôi mắt to tròn nhìn “hắn” đầy đề phòng.
Nó thô bạo mắng chửi con người vô đạo đức trước mặt. Sau đó từ cái micro trên
tay, nó rút phần đầu của micro. Chiếc micro lúc này hóa thành một cây bút mực.
Không cần đợi lệnh từ chủ nhân, với thân hình nửa mét và nặng chỉ có 5 kg, nó
lao nhanh về phía hắn và không ngừng vun vẫy cây bút với ý định cho “hắn” đẹp
mặt.
Nhưng đáng thương thay, nó chỉ là một con Jigglypuff sinh ra chưa được bao
lâu. Dù cho nó thuộc loại Sơn trại mạnh mẽ, nhưng nó vẫn không thể làm gì được
con người độc ác bên kia. Ngược lại, nó bị hành hạ.
Nhìn thấy con Jigglypuff ngu ngốc xông đến. “Hắn” nổi giận gầm lên một tiếng
rồi đá chân phải về phía nó nhanh như cắt.
“Phốc...”
Thân hình đang lao tới của con Jigglypuff bỗng nhiên cứng đờ. Rồi lấy tốc độ
nhanh hơn bay thẳng về phía sau. Và sau đó là va vào mặt đất đầy cát đá.
“Oanh...”
Thân thể của nó đàn hồi như một quả bóng cao su. Không, phải nói là da thịt
của nó có tính đàn hồi mạnh. Cho nên khi va vào mặt đất, nó không có bị thương
nặng. Do đó nó bật người đứng dậy ngay tức thì.
Con Jigglypuff tội nghiệp vội vã chạy về phía Tiểu Nguyệt mà nước mắt lưng
tròng:
Âm thanh của nó nức nở và xót xa. Nó đang tố cáo kẻ vũ phu không có lòng nhân
ái kia.
Tiểu Nguyệt vừa định thần lại thì lại nhìn thấy con Jigglypuff của mình bị đá
văng, và rồi nó chạy về phía nàng kêu khóc. Trái tim nàng bỗng chốc mềm ra.
Nhìn con Jigglypuff tội nghiệp có hoàn cảnh tương tự mình, một người một thú
đồng bệnh tương lân ôm nhau khóc lớn.
Sau khi hạ con Jigglypuff ngu ngốc, “hắn” chẳng thèm để ý đến gì nữa. “Hắn” đã
quay người rời đi chốn này.
Một lúc sau, khi tâm trạng tốt hơn, Tiểu Nguyệt dừng khóc. Nàng ngẩng mặt nhìn
về nơi “hắn” vừa đứng lúc nãy. Nhưng lúc này, “hắn” đã không còn ở nơi đây.
“Hắn” đã khuất bóng từ lâu.
Suy nghĩ của nàng rối loạn như tơ vò. Nhiều cảm xúc đan xen phức tạp khiến
nàng cảm thấy khó thở. Nước mắt của nàng phút chốc lại lăn dài trên khuôn mặt
trái xoan. Lần này nàng khóc vì tình cảm bị tổn thương.
Con Jigglypuff cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân, nó không ngừng đi vòng
xung quanh nàng mà an ủi:
...
Hai tuần sau.
Có biết không? Nghe bảo Đại tông sư Red vẫn đang phiêu bạt khắp nơi tìm
kiếm Pokemon ước nguyện Jirachi.
Xời, chuyện này cũ rồi bố già.
Lời nói của mình bị một gã trai trẻ cắt ngang, ông lão này hừ lạnh:
Người trai trẻ ngồi bàn kế bên nốc ly rượu vang trên tay rồi thản nhiên trả
lời:
Nhận được tin tức có trọng lượng này, không ít người hãi hùng khiếp vía đứng
bật dậy:
Cái gì? Thật thế sao?
Đại nhân Satoshi định xông vào Thạch địa?
Này này này... Cũng quá mạo hiểm đi chứ.
Tin tức này cấp tốc làm “nóng” chốn này. Phần lớn mọi người bắt đầu thảo luận
ầm ĩ.
Người trai trẻ say khướt nhìn về phía lão già nọ mà đắc ý cười nhạo:
Ông lão nọ dường như không để ý đến hắn. Ông lão từ tốn cầm lên ly nước lọc,
uống cạn và mở lời như tự thuật:
Giọng nói tang thương của lão vang lên. Nó như có ma lực, mọi người vốn đang
thảo luận ầm ĩ bỗng quay qua đây nhìn cuộc vui sắp diễn ra.
Như bị tát một cái đau điếng và vang dội trên khuôn mặt, khuôn mặt người trai
trẻ lập tức đỏ lên. Tuy nhiên cảm thấy mọi người đang nhìn về hai người nên
người trai trẻ gân cổ lên cãi lại:
Ông lão điềm nhiên nhìn vào ly nước trên bàn mà đáp:
Người trai trẻ nhìn thấy thái độ của lão già như thế thì tức giận nổi lên. Hắn
đang âm thầm chửi ầm lên ở trong lòng: “Khi nói chuyện mà lão ta không nhìn ta
là có ý gì? Xem thường ta sao?”.
Lửa giận của hắn càng dâng lên cao khi qua cả mười giây rồi mà lão già vẫn
không thèm nhìn mình. Cảm thấy bị sỉ nhục, hắn gầm lên:
Cả nơi này đột nhiên quy về yên tĩnh. Mọi người gần như nín thở khi nghe người
trai trẻ nói thế. Họ đang chờ đợi xem xem hai người họ đánh cuộc cái gì.
Lão già nhẹ nhàng lắc đầu. Người trai trẻ còn chưa kịp vui mừng thì đã nghe
ông lão thở dài:
Mọi người không còn gì để nói. Xem ra lão già có phần nắm chắc. Một ly sữa
Beedrill loại Hiếm thấy có giá 50 bạc. Cái giá mà có lẽ là bằng với nửa năm
làm lụng vất vả của người thanh niên kia. Hẳn là lão già chỉ muốn dạy dỗ người
thanh niên một phen. Chứ nếu ác ý, có lẽ yêu cầu đặt cược theo kiểu lột sạch
tất cả tài sản của hắn ta rồi, thậm chí là bắt hắn ta làm quần quật cả đời để
trả nợ.
50 bạc hoàn lại 5 kim tệ, tỉ lệ 1 : 10 nghe thì dễ ăn. Nhưng bình tĩnh nghĩ
lại, người trai trẻ kia cũng biết lão già tự tin đến độ nào.
Thế nhưng khi thấy mọi người vẫn đang nhìn hắn và chờ đợi hắn quyết định, vì
thể diện, hắn cắn răng nói ra:
Nhận được câu trả lời này, lão già ngước mặt lên nhìn người thanh niên rồi
chầm chậm nói ra:
Mọi người triệt để sửng sốt.
Thật không?
Câu thông với thế giới khác sao? Sẽ là thế giới nào?
Họ lại bắt đầu cắm đầu thảo luận. Tiếng nói chuyện lan tràn cả mảnh không gian
này.
Người thanh niên muốn phản bác nhưng hắn ngậm ngùi khi biết mình không thể.
Mạo Hiểm Đoàn là thế lực quy tụ toàn những nhà huấn luyện tinh anh của nhân
loại. Tiếng tăm của Mạo Hiểm Đoàn lừng lẫy lan xa đến cả địa bàn của những
chủng tộc khác. Và đứng đầu Mạo Hiểm Đoàn là hai vị Đại tông sư Red và
Satoshi.
Thông tin từ Mạo Hiểm Đoàn không thể là giả. Càng không có người dám lấy danh
nghĩa Mạo Hiểm Đoàn ra mà bịa chuyện. Bởi thế cho nên, hắn biết mình đã bại.
Hắn rầu rĩ hét to:
Phục vụ, cho một ly sữa ong Beedrill loại Hiếm thấy cho vị lão giả này.
Tới ngay, tới ngay.
Một tên nhóc khoảng 15 tuổi bận chiếc áo thun trắng, quần sọc đỏ và đôi giày
rẻ tiền màu đen lưu loát bưng tới một ly sữa Beedrill trắng ngà loại Hiếm thấy
cho lão già nọ. Sau đó nó quay sang phía người thanh niên mà mỉm cười: