Người đăng: Minjin_Hatsu
Năm 2087 nhân loại đã bước đầu đặt chân lên vũ trụ. Vô số loại phi thuyền cũng
được chế tác. Thế nhưng đã qua 50 năm, con người vẫn chưa tiếp xúc được với
sinh mệnh có trí tuệ khác ở bên ngoài vũ trụ. Phi thuyền của Địa cầu âu cũng
chỉ là loanh quanh ở dải ngân hà.
Nói là thế, nhưng với một con người đến từ thế giới xa xôi như “hắn” thì lại
biết ở xa xôi trên tinh không vô tận là vô vàn quốc gia và liên bang có nền
khoa học kỹ thuật đồ sộ, mà theo phân loại thì Địa cầu đang ở cấp độ 0 của 0.
Còn ở nơi đó, nền khoa học kỹ thuật cao nhất đã là cấp độ 5. Chênh lệch không
phải một tí tẹo.
Sở dĩ họ vẫn chưa tiến vào chiếm đóng Địa cầu để thu hoạch tài nguyên quý giá
ở đây, chỉ là vì gặp phải “màn sáng vũ trụ”, họ là đang chờ đợi thời cơ.
Bất cứ một hành tinh hay một ngân hà nào mới được sinh ra, theo trật tự quy
tắc không thể phản kháng, nó được bảo vệ bởi màn sáng vũ trụ trong suốt gần
100 tỷ năm. Mà với khoa học – kỹ thuật hiện tại của các liên bang cấp độ 5,
thì vẫn chưa thể nào phá nát được màn sáng vũ trụ. Vì đó, họ chỉ có thể cố
gắng tiêu hao nó bằng vài loại tia nhiễu xạ Antom và chờ đợi đến khi màn sáng
vũ trụ biến mất.
Đến lúc đó, khi Địa cầu mất đi bảo vệ, thì Địa cầu cũng chỉ là một con dê yếu
ớt bị bầy sói ăn thịt. Đến lúc đó, nhân loại trên Địa cầu chỉ có trở thành nô
lệ. Thực tế tàn khốc ấy không thể thay đổi. Tất cả cũng bởi vì chênh lệch quá
xa, Địa cầu không hề có sức phản kháng. Hãy tưởng tượng liên bang ngoài vũ trụ
phóng một tia Enda quét qua cả Địa cầu, khi ấy toàn bộ nhân loại trên Địa cầu
chỉ có răm rắp nghe theo lời của họ như một tên đầy tớ trung thành nhất. Sức
mạnh của khoa học – kỹ thuật há con người yếu ớt trên Địa cầu có thể phản
kháng?
Đáng lý ra Địa cầu có thể có thêm thời gian phát triển cũng như có thêm thời
gian còn được tự do. Tuy nhiên với cái hành động ngu ngốc tự tìm đường chết là
hướng ra ngoài không gian gửi đi các loại tần suất tín hiệu thì kết quả lại
đau đớn như thế này. Chỉ một hành động đó đã tuyên án Địa cầu trở thành thuộc
địa, đã tuyên án nhân loại trên Địa cầu trở thành nô lệ. Còn vì sao những nền
văn minh kia không trả lời? Đơn giản là chúa tể không rảnh trả lời những con
kiến hôi. Kiến hôi không đáng để họ làm thế. Với họ, Địa cầu chỉ là một dĩa
bánh nhỏ mà thôi. Từ nước, cây cối, không khí đến khoáng sản, và đặc biệt nhất
là tâm của Địa cầu. Tài nguyên ở Địa cầu khiến họ thèm thuồng.
Và cái trò chơi Huyền Thoại là bước xâm lược đầu tiên. Mục đích chủ yếu của nó
chính là làm cho nhân loại trên Địa cầu từng bước tiếp cận và chấp nhận “số
phận” nhỏ yếu và “thực tế” nô lệ của mình. Để rồi sau đó họ dễ dàng khống chế
hơn. Đó là cũng vì phóng ra tia Enda thật sự rất tốn kém, chi phí nó cao thái
quá. Mặt khác tia Enda còn có tác dụng phụ là làm cho đầu óc những người bị
chiếu vào trở nên đần độn, thậm chí biến thành những kẻ ngu ngốc. Hiển nhiên
là đối với họ, một nhóm nô lệ có đầu óc, biết suy tư tốt hơn nhiều so với một
nhóm đần độn, vô vị.
Nhìn những cánh cửa tự động và nhìn những căn phòng vừa bước qua, “hắn” liên
tưởng đến những chiến hạm lớn, và không khó hiểu khi “hắn” miên man suy nghĩ
đến vận mệnh nơi mà “hắn” sống nhờ trong hơn mười năm qua. Dẫu gì đối với nơi
này, “hắn” cũng có một tí gì đó gọi là tình cảm. “Hắn” cũng muốn thay đổi vận
mệnh nô lệ của họ. Nhưng hiện tại, “hắn” không có cái khả năng ấy. Có lẽ nếu
“hắn” nhận được quà tặng của Chủ Thần thì lại khác.
Vì lẽ ấy, lúc này đây, mục đích lớn nhất của “hắn” chính là dành trọn thời
gian làm bản thân lớn mạnh mà tranh thủ dù chỉ một phần quà của Chủ Thần.
“Hắn” nắm chặt hai bàn tay mà ngẩng đầu với ánh mắt kiên định bước tiếp theo
sau Ailen 002.
Xuyên qua con đường dài được chế tạo từ thứ hợp kim Adira thuần khuyết một màu
xanh lục và trong suốt như thủy tinh, “hắn” có thể lờ mờ nhận ra dưới chân
mình chính là tinh không. Còn trước mặt mình là địa điểm cuối cùng “hắn” muốn
tới – nơi “hắn” gặp M. Storm.
“Hắn” dĩ nhiên đang đi trong một chiếc chiến hạm. M. Storm lại là một nhà khoa
học có thực lực khó lường đến thế. Phải biết để từ một con người bình thường
bước lên trở thành một thành viên trong tinh không như thế này thì không có
mười ngàn năm là khó có thể. Song M. Storm lại chỉ cần gần ngàn năm, thậm chí
là cả trong lúc hắn và những vị anh hùng khác chiến đấu chống lại thế lực Tà
ác trên khắp các mặt trận. Thật sự khó lường, M. Storm thâm sâu như biển cả,
rất khó đoán.
“Tít...”
“Roẹt...”
Cánh cửa cuối cùng vừa mở ra, đập vào mắt “hắn” là một căn phòng nhìn thật đơn
sơ và giản dị. Tuy nhiên “hắn” lại biết được giá trị xa xỉ của căn phòng này.
Hợp kim VanSew số lượng ít ỏi. Thủy tinh Bir bền vững cực kỳ, nhà khoa học nào
cũng điên cuồng thu mua nó, chỉ cần nó vừa xuất hiện trên phòng đấu giá thì nó
ngay lập tức bị tranh đoạt kịch liệt, giá cả tăng cao chóng mặt. Gỗ Kowax vạn
kim khó cầu. Hoa Sting màu lam, mỗi năm trên thị trường không có hơn 500 đóa,
mà ở đây lại có 5 đóa.
Giữa căn phòng xa hoa ấy là một người đàn ông trung niên đang ở trần. Hai tay
của hắn liên tục cầm lên bình này lọ kia, liên tục pha trộn các thứ chất lỏng
kì dị đầy màu sắc. Hắn dường như không thèm đếm xỉa đến những người khác. Cũng
phải thôi, đây là địa bàn của hắn, hắn sợ cái mông gì?
Ailen 002 nhẹ nhàng đứng ở bên cạnh. “Hắn” cũng không thể làm gì khác hơn là
đứng lặng ở phía sau Ailen 002. Rõ ràng là những tên bác học thường có tính
cách quái gở. Có trời mới biết khi ngươi làm ảnh hưởng đến công việc của mấy
gã đó thì hậu quả như thế nào. Càng là khi họ đang đến bước ngoặt, hay thứ họ
đang chế tạo vô cùng quan trọng mà lại bị ngươi phá ngang. Khi ấy thì có mà
giữa ngươi và họ lại không chết không thôi.
“Hắn” tới đây giao dịch tìm sự trợ giúp. “Hắn” không đến nỗi đầu óc bị nước
vào mà còn không nhận ra vị trí của bản thân lúc này.
Thời gian chớp mắt trôi qua. Gã bác học điên M. Storm cũng hoàn tất công việc
của mình. Song đó vẫn chưa phải đã kết thúc. Gã ta nhanh chóng tiến hành dọn
dẹp, tẩy rửa và thu thập những thứ vụn vặt rơi vãi.
Lại tiếp một đoạn thời gian trôi đi. Cuối cùng, M. Storm thở dài một tiếng.
Sau đó, gã qua lại hỏi:
“Hắn” mắng thầm trong lòng. Gã ta đã biết rõ còn bày đặt làm khó. “Hắn” vừa
đến thì lại dở trò đang cực kỳ bận rộn. Thực tế, “hắn” không biết cái lão mọi
này có thật sự bận hay không, nhưng tám, chín phần mười là gã ta dở trò hề này
ra.
M. Storm không chút khách khí đuổi thẳng:
Rồi gã ta phất tay áo:
Ailen 002 sốt sắng trả lời:
M. Storm trợn tròn mắt lên:
Nghe cuộc đối thoại, “hắn” chửi ầm trong lòng. Rõ ràng hai chủ tớ nhà này diễn
kịch với nhau mà còn ra vẻ đạo mạo. Thật là khốn khiếp mà.
Thế nhưng ở bên ngoài, “hắn” không còn cách nào khác là tự thân tiến lên bày
tỏ mục đích tới đây của mình.
M. Storm liếc nhìn “hắn”, và không kiên nhẫn đuổi:
“Hắn” thản nhiên đáp lại:
M. Storm đảo cặp mắt trắng dã mà cười lạnh:
“Hắn” bình tĩnh nói:
M. Storm đầy khó tin nhìn “hắn”. Trong 2 giây sau, gã ra lệnh:
Đèn điện trong phòng bỗng chốc nhấp nháy. Rồi một giọng nói điện tử âm u vang
lên:
Lúc này M. Storm nhìn “hắn” mà vươn tay ra, cười nói:
“Hắn” điềm nhiên đưa tay ra bắt tay và đáp: