Người đăng: Minjin_Hatsu
Sau một trận chiến, ngoài những món đồ ngon nhận được, “hắn” chẳng được cái gì
khác. Dự định lên đệ tử chân truyền mà chẳng thấy trưởng lão nào nói gì. Chẳng
lẽ đệ tử chân truyền phái Võ Đang là do chưởng môn xác nhận? Điều này không
khoa học, với lượng lớn tin tức “hắn” đào được từ trung tâm của sinh mệnh trí
năng thì không phải như thế.
Thế thì “hắn” còn thiếu cái gì?
2 ngày trôi qua với “hắn” cũng thật khó nuốt. Rõ ràng “hắn” mạo hiểm cả mạng
sống xông vào trung tâm sinh mệnh trí năng, rõ ràng “hắn” mạo hiểm giảm thực
lực để bộc phát Kiếm ý trên chiến trường, nhưng đến giờ, cái “hắn” cần nhất
lại chẳng thấy đâu.
Như thế có khác gì “hắn” mạo hiểm vô ích?
Lượng lớn tin tức cũng chưa dùng được mới là cái đau đầu. Cả hai cái game đều
đang ở giai đoạn đầu, bao nhiêu tin tức “hắn” đào được cũng chẳng sử dụng được
gì. Bởi vậy chẳng khác gì mọi việc vẫn diễn ra như cũ và “hắn” vẫn chậm bước
so với “bọn chúng”.
Vì thế cho dù tính tình vô cùng bình tĩnh, tâm lý của “hắn” cũng xuất hiện
sóng nhỏ lăn tăn. Trong nội tâm lại bị ảnh hưởng của nửa còn lại nên nội tâm
vẫn là một ngàn con ngựa “mẹ nó, mẹ nó...” lao nhanh.
“Hắn” vừa chịu đựng mạo hiểm không công, lại vừa áp chế chính mình và tâm lý
tiêu cực của nửa còn lại. Thế nên những ngày này thật sự là những ngày tháng
thống khổ. Thật sự là bị dằn vặt đến phát điên.
Đang lúc “hắn” vẫn chìm trong chiến trường “tự mình làm khổ mình”, một người
từ đằng sau tiến tới, vỗ vào vai “hắn” và nói:
Đầu tóc bù xù, quần áo nhăn nheo, “hắn” giật mình nhìn lại mà bâng vơ chỉ vào
mình và hỏi một câu:
Vị sư huynh với bộ quần áo đạo sĩ màu lam – bộ quần áo của đệ tử nội môn vẫn
cười tươi trả lời:
“Hắn” như sực tỉnh. Trong phút chốc, “hắn” dựa vào lượng tin tức kia mà nhận
ra mình có chút thất lễ. Nên “hắn” khom lưng, nhỏ giọng nói:
Sư huynh, sư đệ đang suy nghĩ một chuyện quan trọng nên có chút thất lễ.
Mong sư huynh bỏ qua.
Ha ha... Sư đệ, đừng quá câu nệ những việc nhỏ nhặt ấy. Được rồi, ngươi đi
theo sau ta tới gặp các vị trưởng lão.
Vị sư huynh này vẫn hòa ái cười nói.
Số lượng đệ tử Võ Đang rất ít, vì vậy tình cảm của họ rất sâu nặng. Họ gia
nhập Võ Đang đồng nghĩa với đây là ngôi nhà của họ cả đời sau đó. Mà anh em
đồng môn không nhiều, nên tình cảm dành cho nhau vô cùng tốt. Gia đình có vài
người anh em, không bảo vệ anh em mình thì bảo vệ ai? Số lượng nhiều thì khó
quan tâm, thậm chí ngay cả gặp mặt cũng trở nên khó khăn, thế nhưng số lượng
ít thì lại trở thành như thế này: tình cảm tương liên.
Dẫu rằng đấu đá hay tranh chấp cũng có nhưng đều được môn phái hạn chế ở mức
độ nào đó. Chính phái không thể như tà phái. Tà phái có thể cổ vũ chém giết để
chọn ra người giỏi nhất, nhưng chính phải thì không thể. Nếu chính phái ra quy
định như tà phái thì ở võ lâm chẳng có phân biệt chính – tà gì rồi.
Có thể với những con người mới chập chững vào phái Võ Đang chưa bao lâu như
“hắn” thì có thể chưa hiểu được ý nghĩa tại sao có thứ tình cảm sâu nặng này.
Bọn họ vẫn còn ở giai đoạn cạnh tranh gay gắt mà gần như chạm tới không từ thủ
đoạn. Nhưng qua một cuộc chiến này, sau khi biết trong bóng tối vẫn có chính
phải theo dõi cuộc chiến thì họ hiểu.
Khi ngươi gặp khó khăn, chỗ dựa vững chắc chính là gia đình. Gia đình có thể
giang tay cứu vớt ngươi. Còn người khác? Hên xui, còn tùy vào tâm trạng của
họ. Chính trận chiến đấy chứ đâu, cùng là chính phái mà Võ Đang gặp tập kích
thì không có cái chính phái nào cứu viện. Bọn khốn ấy chỉ đứng ở ngoài nhìn
cuộc vui. Thậm chí là “ăn” lén, và cũng là muốn giết chết những kỳ tài võ đạo
của Võ Đang trong bóng tối. Vì vậy, tình cảm nên dành cho gia đình. Ít nhất là
để đến lúc ngươi gặp nạn hay trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì còn có
người vươn tay giúp ngươi. Chứ còn chọc người này, đâm người kia để danh xấu
lan xa thì tới lúc đó có mà khóc ròng.
Vậy nên cạnh tranh quy cạnh tranh, tình cảm là thứ không thể không bỏ thời
gian chăm sóc.
“Hắn”đi sau vị sư huynh nội môn nửa bước tỏ lòng tôn kính, đồng thời bắt
chuyện:
Người sư huynh này xua tay, ý bảo không có gì, rồi trầm giọng:
Sư huynh cũng không rõ ràng. Nhưng sư đệ có thể yên tâm, biểu hiện của
ngươi trong trận chiến vừa qua rất tốt, tốt hơn nữa là ngươi tinh thông Kiếm
ý. Vì thế nên việc này sẽ không phải là chuyện xấu, chỉ có thể là chuyện tốt.
Vâng, tiểu đệ cũng chỉ mong là chuyện tốt.
“Hắn” khiêm tốn trả lời, rồi đưa tay phải ra làm quen:
Vị sư huynh kia thoáng dừng lại, hắn sảng khoái bắt tay và nói:
“Hắn” mỉm cười đáp lại:
Sư huynh quá khách khí. Sư đệ nào có cái gì thiên tài cơ chứ.
Sư đệ khiêm tốn rồi.
Không có, không có. Đa tạ sư huynh khen tặng.
Sau trận chiến vừa qua, những người sống sót còn lại của phái Võ Đang đều
chuyển đến ở tại một trang viên vừa phải. Bởi thế chỉ chưa bao lâu sau, Trương
Cuồng đã dẫn “hắn” đến căn phòng của 5 vị trưởng lão.
Trương Cuồng đưa tay gõ cửa.
“Cốc... Cốc... Cốc...”
Bên trong lập tức truyền ra một giọng nói già nua:
Trương Cuồng nhanh chóng trả lời:
Đệ tử là Trương Cuồng. Đệ tử nhận ủy thác của 5 vị trưởng lão cho nên đã
dẫn Nhất Nhân Nhất Kiếm đến đây.
Ừm, vào đi.
“Két...” – Cánh cửa tự động mở ra.
Từ lúc đi theo Trương Cuồng, “hắn” đều nhanh tay sửa soạn lại mái tóc và quần
áo. Bởi thế vào lúc này, “hắn” bình tĩnh theo chân Trương Cuồng bước vào.
Ở trong căn phòng này là 5 vị trưởng giả có số tuổi đã cao, làn da cũng có
nhăn nheo, mái tóc đã một màu trắng xóa.
Từ lúc tập kết ở Nhiệm Vụ Đường, cho đến khi liên tục di chuyển, ở trọ tại
khách sạn, và cả trận chiến vừa qua, nửa kia của “hắn” và “hắn” đều không có
quan sát chi tiết từng người trưởng lão. Nửa kia của “hắn” là vì không quan
tâm, còn “hắn” thì không gặp ở gần như thế này.
Thế nên nhân lúc này, “hắn” âm thầm đánh giá những chiến tướng của Võ Đang.
Vị trưởng lão khuôn mặt chữ điền có vết sẹo nhỏ dưới mắt phải, làn da trắng
hồng ngồi trên ghế thủ tịch mỉm cười nhìn về phía “hắn” mà giới thiệu:
“Hắn” khom người, cung kính đáp:
Dưới khí thế mơ mơ hồ hồ của vị trưởng lão Phong Vân này, “hắn” cảm thấy một
khí tức nguy hiểm vô cùng. Nó tỏ rõ cho “hắn” rằng với thực lực bây giờ, nếu
“hắn” đối đầu với vị trưởng lão này thì chỉ có một kết cục duy nhất là tử
vong.
Trưởng lão Phong Vân chỉ về bên trái mà giới thiệu:
“Hắn” không dám có chút lãnh đạm. “Hắn” đều bày ra tư thế cung kính mà khom
người hành lễ:
Hai vị trưởng lão ngồi bên trái đều mỉm cười coi như đáp lại. “Hắn” cũng chẳng
mặt dày có ý kiến hay có thái độ gì khác.
Hai vị trưởng lão này có lẽ là anh em sinh đôi. Khuôn mặt hai người rất giống
nhau, có đến tám phần ấy chứ. Điểm đặc biệt là hai hàng lông mi đều đã ngả màu
trắng chứ không còn một màu đen nữa.
Trưởng lão Phong Vân tiếp tục chỉ về bên phải mà giới thiệu:
“Hắn” quay sang bên phải mà tiếp tục tư thế cung kính:
Vị trưởng lão Thái Thương với sống mũi cao mỉm cười và gật đầu đáp lễ. Vị
trưởng lão Thuần Phong khẽ vuốt chòm râu dài nói ra một chữ:
Sau khi công việc hành lễ đã xong, trưởng lão Phong Vân phất tay bảo Trương
Cuồng:
Trương Cuồng mỉm cười cúi người đáp:
Rồi sau đó, Trương Cuồng quay người ra sau và bước từng bước dài ra ngoài. Và
rồi hắn khép cửa lại.
“Két...”
Không khí cả căn phòng lúc này bỗng trở nên yên ắng. Nhưng “hắn” có thể cảm
thấy được khí thế của cả 5 vị trưởng lão đều khóa chặt lên người “hắn”. Qua
đối chiến với một người Nửa bước Địa cấp, “hắn” phán đoán cả 5 vị trưởng lão
đều là Địa cấp trở lên. Nhưng đến mức độ nào thì không thể nào cảm giác được
chính xác. Có lẽ là Địa cấp trung phẩm trở lên.
Trưởng lão Phong Vân phá vỡ không khí yên ắng này bằng một câu hỏi:
Nghe vậy, dù có biết gì hay không, “hắn” bình tĩnh trả lời:
Có thể ở nơi nào đó, hoặc ở phái khác, thì tình cảnh sẽ giống một cuộc tra
hỏi, hay là thuộc về giảng giải nhiều loại lý do với vô số ý kiến. Còn ở Võ
Đang, không khí đầy tình thân lại biến cuộc nói chuyện ngày hôm nay đi về
hướng tích cực.
Vị trưởng lão Phong Vân không hề đi vòng, mà trực tiếp đi thẳng:
Chậm rãi dừng lại một chút để “hắn” tiếp thu, trưởng lão Phong Vân tiếp tục
cười nói: