Ác Chiến (3)


Người đăng: Minjin_Hatsu

Một vài tia ánh sáng nhỏ yếu hòa lẫn vào màn đêm u tối tạo nên một chút huyền
bí. Thứ ánh sáng le lói và yếu ớt báo hiệu ban mai dần đến. Nhưng dù là ban
đêm hay ban ngày, nó cũng không ảnh hưởng bao nhiêu đến những con người tập
trung cao độ vào cuộc chiến này.

“Xoẹt...”

Dưới tình huống bất ngờ, dù có trực giác nhạy bén, “hắn” cũng chỉ kịp dùng tay
xoay mũi kiếm rồi đâm một kiếm thẳng qua nách, hướng về phía sau.

Nhất Kiếm Định Phong!

“Đùng...”

“Ầm...”

“-1200”

“Bịch... Bịch... Bịch...”

Một thương tổn to lớn xuất hiện trên đầu “hắn”. Hiển nhiên “hắn” trúng phải
đòn nghiêm trọng. Dính phải đòn này, “hắn” cũng không thể không bị đẩy lùi về
phía sau. May mắn là “hắn” không bị lực đẩy của chiêu thức đó đè thành thịt
nát. Ngay cả “hắn” lúc này cũng không khỏi cảm thấy tên kia của “hắn” đối với
tu luyện có niềm đam mê điên cuồng cực độ.

Võ Đang chỉ cung cấp các đan dược thuộc hàng trâu bò. Mà tên kia lại ngày đêm
đỏ mắt cày điểm cống hiến đổi lấy. Và may mắn thêm một điểm nữa, đó là tên kia
dù lập dị và điên điên khùng khùng, thế nhưng tên đó còn có cái đầu thông suốt
một tí. Cho nên tên ấy nuốt toàn đan dược cường hóa thân thể.

“Hắn” không biết tên kia đơn thuần ăn đan dược cường hóa thân thể chỉ để cơ
thể tăng sức chịu đựng mà cày cống hiến tiếp. Cày ngày cày đêm ai mà không
mệt? Mệt thì đều cần phải nghỉ ngơi. Thế nhưng càng cắn thuốc cường hóa thân
thể, thời gian căng hai mắt chạy nhiệm vụ mà không té ngã vì kiệt sức tăng
dài, thời gian nghỉ ngơi giảm lại. Nửa kia của “hắn” chính là nhìn cái ưu điểm
này đây.

Nếu biết lý do chỉ là thế này thì “hắn” có còn khen nửa kia của mình không?

Tuy vậy “hắn” không có nhiều thời gian mà cảm khái với nhớ lại bởi vì “hắn”
nhận ra chiêu thức kẻ địch vừa tấn công. Là một kẻ “nguy hiểm” xông vào trung
tâm điều khiển của sinh mệnh trí năng, “hắn” có được lượng kiến thức phong phú
bao trùm cả thế giới này. Bởi thế cho nên chỉ liếc mắt là “hắn” nhận ra ngay.


  • Chính Nghĩa Song Toàn Thương.

Hắn căm giận lầm bầm.

“Chính Nghĩa Song Toàn Thương”, tên như ý nghĩa. Nó là một môn võ công có danh
tiếng của phái Chính Nghĩa. Vâng, và nghe tên là biết phái này thuộc chính
phái.

Chính phái lén lút sát hại chính phái thì gọi là gì? Tranh đấu trên giang hồ
hay là những hành động không quang minh chính đại?

Với “hắn” mà nói, đó là kẻ thù của “hắn”. Mà kẻ thù thì cần phải tiêu diệt.
Dám mang cho “hắn” tổn thương, “hắn” xin trả lại gấp trăm lần.

Hừ! “Bọn kia” mạnh mẽ biết chừng nào mà “hắn” còn không sợ, huống chi là một
cái môn phái cỡ trung.

“Hắn” âm trầm tự nhủ: “Phái Chính Nghĩa. Đợi đấy! Món nợ hôm nay, ngày sau tới
tận nơi đền đáp”.

Người Địa cầu dường như vẫn chưa hiểu biết gì về cái “game” này. Còn “hắn” thì
không. Đây thực tế không phải là game, mà là một loại thử thách và thí luyện.
Chỉ có dũng cảm đối mặt với thử thách, hiên ngang lẫm liệt mà đứng thì mới thu
được thành quả to lớn nhất. Bị phái Chính Nghĩa đánh lén mà lựa chọn bỏ qua
thì thành quả chỉ càng xa tầm tay với. Đó là lối suy nghĩ của “hắn”, chứ chẳng
phải “hắn” anh hùng hay trâu bò cái nỗi gì khi quyết định ngày sau cho phái
Chính Nghĩa đẹp mặt.

“Bọn kia” cam tâm bỏ vốn lớn cũng là hi vọng được ưu ái từ Chủ Thần mà thôi.
Tuy nhiên được ưu ái không có nghĩa là giành được phần thưởng của Chủ Thần.
Được ưu ái chỉ đơn giản và đi trước vài bước.

“Hắn” muốn báo thù thì cơ hội này là cơ hội trời cho, là cơ hội tuyệt vời
nhất. Lũ người tham lam kia lúc này sẽ không khác lũ chó điên là mấy. Chúng
nhất định sẽ vận dụng toàn lực để bắt được phần thưởng cuối cùng. Và vì thế,
chúng không có thời gian quan tâm đến một con chó bị đuổi giết và biến mất từ
lâu.

Hừ! “Hắn” chính là con chó có nhà tan cửa nát phải chạy trốn tha hương kia.

Nhưng rất nhanh “hắn” nở nụ cười đầy ý lạnh. Bọn chúng bỏ gần hết vốn liếng
vào, bọn chúng không còn quan tâm đến “hắn” nữa. “Hắn” lại ở chỗ tối. Cho nên
kế hoạch báo thù sẽ bắt đầu từ nơi này là tối ưu. Không có gì bất ngờ hơn dành
cho chúng là khi chúng bị một kẻ vô danh tiểu tốt đánh bại và cướp mất món quà
từ Chủ Thần, ha ha ha...

Nhìn lại mà nói thì “hắn” có lợi thế của mình. Đó chính là nắm giữ lượng thông
tin quý giá. Còn 3 cái kỹ năng “hắn” vừa thu được? Một thời gian sau chỉ là
hàng vỉa hè không đáng nhắc. “Hắn” mạo hiểm lấy những cái kỹ năng này là để
san bằng khoảng cách của lũ đi trước vốn toàn là tinh nhuệ của bọn chúng.

Câu hỏi đặt ra ở đây là “hắn” còn có thể xâm nhập vào trung tâm điều khiển mà
lấy cắp thông tin. Thì bọn chúng, những kẻ mạnh mẽ hơn “hắn” có thể không làm
được sao? Có thể sao? Dĩ nhiên là không. Chúng có thể làm được, nhưng chúng sẽ
không làm thế. Những kẻ dám làm thế thì phải làm chuẩn bị hứng chịu lửa giận
của Chủ Thần. Và những kẻ hợp tác mà dám làm thế, thì diệt tộc là điều họ phải
chuẩn bị tinh thần. Chúng còn lo lắng này nọ, còn một con chó nhà tang như
“hắn” thì không có. Đối với “hắn”, nếu bị phát hiện thì Chủ Thần cùng lắm là
cho hắn vĩnh viễn không được siêu sinh vậy thôi. Bởi vậy “hắn” mạo hiểm là
đáng giá.

Nhắc thêm lần nữa là những kẻ tài cao gan lớn cũng có thể mạo hiểm tất cả mà
thử một lần. Còn cái lũ ấy và những tổ chức mạnh mẽ khác, “hắn” biết bọn chúng
và bọn họ không dám làm. Bọn chúng mà dám làm thì có lẽ một góc lỡn vũ trụ đã
thành túi quần của chúng từ lâu rồi. Bọn chúng mà dám làm thì có lẽ “hắn”
không bị đuổi giết mà là bị giết từ thuở nào. Còn bọn họ? Cái đó phải xem phần
quà có đáng để họ đánh liều không. Mà đánh liều ở đây là đánh liều cả trăm
ngàn vạn sinh mạng bộ tộc chứ không riêng gì họ. Vì thế, rất khó để thống nhất
ý kiến đánh liều một phen.

Với bộ óc siêu việt, những dòng suy nghĩ này chạy chồm qua đầu “hắn” trong vài
giây. Nghĩ xong, “hắn” nhanh chóng tiến vào giai đoạn tập trung cho chiến đấu.

Kẻ địch của “hắn” dùng chuông đón đỡ Tiểu Phong Ảnh Kiếm không biết ra sao.
Tên đệ tử phái Chính Nghĩa đánh lén không biết núp ở xó xỉnh nào mà chờ đợi
“hắn” mất cảnh giác. Sau đòn thứ nhất không giết được “hắn”, tên khốn đó không
ra những đòn tiếp theo mà mất hút. Mẹ nó, ắt hẳn tên đó cũng là dạng tiểu nhân
âm hiểm.

Không phát hiện ra tung tích địch thủ này, “hắn” đành bó tay bó chân tăng
cường cảnh giác.

“Hộc... Hộc...”

Triệu Tứ bước ra khỏi trung tâm vụ va chạm mà thở dốc không ngừng. Sức lực của
hắn cũng vừa bị vắt kiệt xong. Hắn đau lòng nhìn về cái chuông từ hoàn hảo đã
có nhiều vết rạn nứt mà khóc không ra nước mắt. Hắn chỉ có thể lẩm bẩm những
câu chú ngữ khó hiểu nhằm thu hồi cái chuông lại. Và trừng mắt đầy oán giận
nhìn về phía “hắn”.

Trong chớp mắt, cái chuông hóa nhỏ, nó quay về độ lớn ban đầu. Triệu Tứ cầm
lấy nó mà bỏ vào trong ngực.

Ở phía bên kia, “hắn” lạnh lùng nhìn sang. Nội lực của “hắn” vừa hết, đang
trong giai đoạn hồi phục khiến “hắn” không dám mạo hiểm. Dù con dê béo đang ở
trước mắt, nhưng ngu xuẩn xông tới quyết chiến bằng thân thể thì e rằng bản
thân cũng trở thành một cái xác sống. Rõ ràng trong bóng tối có một tên đệ tử
phái Chính Nghĩa nhìn chằm chằm “hắn” đây.

Võ công của Triệu Tứ phần lớn bắt nguồn từ cái chuông, hắn cũng hết nội lực.
Còn “hắn” thì lại không mạo hiểm. Cho nên trận chiến ác liệt trở thành tình
cảnh hai con người nhìn nhau đầy đề phòng.

Thế nhưng 5 giây sau, khi nội lực và máu khôi phục như ban đầu, “hắn” quyết
định tấn công. Tất cả của bởi vì con dê béo kia quá ngon miệng, “hắn” không
cưỡng lại được. Đấy, nó đáng cho “hắn” trả một cái giá để làm thịt.

Khi đã quyết định, “hắn” lập tức xông tới. Một nửa nội công rót vào thanh
kiếm, đồng thời “hắn” sử dụng Kiếm ý. “Hắn” chém tới một kiếm mà gào to:


  • Tiểu Phong Ảnh Kiếm!

Đúng thời khắc này, mười ba ánh chớp hình thương từ phía bên trái lao tới bao
trùm cả khu vực xung quanh thân thể “hắn”. Xem ra nếu “hắn” tiếp tục tấn công
Triệu Tứ thì chưa biết Triệu Tứ có chết hay không nhưng “hắn” sẽ bị chiêu
thương này xoắn thành thịt nát. Còn nếu dừng lại và rút lui thì e rằng sẽ bị 2
mặt giáp công. Cho dù thế nào thì tên trong bóng tối mới là kẻ được lợi nhất.

Nhưng “hắn” không phải đơn giản. Nếu nói trên đời này có cuộc thi ai nham hiểm
nhất, “hắn” nhất định sẽ là thành viên được đề cử nhận giải. Ngay từ đầu quyết
định xông tới, “hắn” đã làm chuẩn bị vẹn toàn.

Chỉ thấy “hắn” cười lạnh, chiêu chém tới của “hắn” đột ngột biến mất giữa
đương trường. “Hắn” như chỉ báo săn nhanh nhẹn quay về bên trái mà chém tới.

Tiểu Phong Ảnh Kiếm!


  • Hư chiêu?

Gã phát ra chiêu vừa rồi bật thốt. Cùng lúc, gã ta phi thân lẩn trốn vào đêm
tối.

Rõ ràng gã biết mình khó có thể chính diện đánh thắng “hắn”, cho nên lui lại
chờ cơ hội khác.

“Bùm... Bùm... Bùm...”

Mười ba ánh chớp hình thương đập vào Tiểu Phong Ảnh Kiếm phát ra những âm
thanh vang dội.

Thế nhưng, trong khoảnh khắc này, Tiểu Phong Ảnh Kiếm kết hợp Kiếm ý lấy tư
thế đánh đâu thắng đó với một chút dư lực còn lại theo đà bay thẳng về phía
ấy. Rồi nó đập vào mặt đất phát ra một tiếng “đùng”.

“Hắn” vừa quay sang trái đánh ra Tiểu Phong Ảnh Kiếm thì lập tức quay lại nhìn
về phía Triệu Tứ mà âm u cười:


  • Là cái tiểu boss. Không biết kinh nghiệm thu được và vật phẩm bạo ra sẽ như
    thế nào.

“Hắn” thèm thuồng nói nhỏ.

Nhìn kẻ thù chiến đấu cả buổi bất phân đã thu lại chiếc chuông, “hắn” đẩy tới
một chưởng và sau đó đâm tới một kiếm.

Phong Vân Dũng Động!

Nhất Kiếm Định Phong!


  • Con ruồi phiền phức đã đuổi đi. Giờ còn lại con dê béo, không làm thịt thì
    thật có lỗi với chính mình.

“Hắn” liếm mép rồi phi thân theo sau 2 chiêu phát ra áp sát về phía Triệu Tứ.


Chiến Đội Lập Kỳ - Chương #32