Người đăng: Minjin_Hatsu
“Bùm… Bùm… Tũm…”
“Bịch…”
Hắn và Đệ Nhất Mỹ Nam hết sức lo lắng mạng sống của mình, hắn và gã ta cũng
chuẩn bị đau khổ ứng phó một phen. Thế nhưng nhìn cái tình cảnh trước mắt, hắn
nghẹn họng trân trối.
Thì ra boss “tự xử” rồi hóa thành ánh sáng bay mất, đồng thời để lại một cái
rương vàng.
Đệ Nhất Mỹ Nam cũng tròn xoe mắt mà thì thầm:
Hắn nhào tới nhặt cái rương rồi kéo gã Đệ Nhất Mỹ Nam vẫn còn đang há hốc mồm
đi ra ngoài.
5 phút sau, họ đã lên tầng 3.
30 phút sau, họ giết xong bọn quái.
5 phút sau đó, bọn họ lại đứng trước một cái vực sâu. Vẫn mô – típ cũ, hai
thằng đầu đất này dễ dàng vượt qua.
Thêm 5 phút nữa họ bước vào căn phòng số 3 và đối mặt với boss Cua Bể Bơi.
Nhìn thấy cái tên con boss, hắn rất trấn định quay sang hỏi Đệ Nhất Mỹ Nam:
Đệ Nhất Mỹ Nam lười biếng đáp:
Cua chứ không phải chó mà đòi xích về. Vả lại tao rất nghi ngờ mày chích
lộn thuốc cho nó nên nó mới to con như thế này.
Ta chỉ tiêm nó một liều giảm béo mà thôi.
Nhìn boss dẫn đệ tử nhào sang, hắn gấp giọng:
Hắn phóng một câu rồi nhào tới dẫn quái.
Trận chiến chẳng có gì đặc sắc, con boss Cua Bể Bơi chỉ có kỹ năng cận chiến,
thế nên nó chỉ có thể nuốt hận mà chết trong khi chưa làm ăn được miếng nào.
“Bịch… Bịch…”
Hai cái rương rơi xuống. Hai thằng lại ngơ ngác.
Hắn chán nản ôm đầu:
Đệ Nhất Mỹ Nam rất đồng tình quan điểm của hắn:
Thôi bớt khổ. Chỉ là cái nhiệm vụ chuyển chứ cấp độ 20 thôi mà, làm khó quá
thì ma nào chơi?
Mẹ nó, thế thì ngay từ đầu thiết kế dễ con mẹ nó đi. Để cuối cùng thiết kế
con boss cuối kho khó một tí thì mới hợp lô – gic. Đằng này trước thì khó cho
cố vào, còn ở sau thì… như shit.
Tao lại thấy thú vị. Mấy thằng ngu ngốc chỉ vì cái khó ban đầu mà bỏ cuộc
chắc là nhiều lắm đây. Như thế không phải rất tốt à?
Hắn sáng mắt lên:
Mày nói có lý. Như mà cái lý lẹo gì thế này? Người ta toàn đánh theo đội,
chứ cái thằng não heo nào rảnh không có chuyện gì làm đi vào phó bản tự tử?
Đời lắm thằng có sở thích khác người lắm mày ạ.
Như mày có phải không?
Không. Như mày!
Thôi im mẹ đi thằng cờ hó. Đã đủ 4 rương thì đã đủ 4 chìa khóa, nhanh chóng
tiến vào đánh con boss cuối cho xong phó bản.
Ok con dê.
“Tách… Tách… Tách…”
Đệ Nhất Mỹ Nam mở ra ba cái rương còn lại, và dĩ nhiên, tổng cộng tổ đội 2
người đã có đủ 4 chiếc chìa khóa.
“Nhắc nhở: Người chơi/ tổ đội người chơi đã thu thập đủ vật phẩm yêu cầu. Xin
vui lòng tiến về cuối đường hầm và tra chìa khóa vào ổ, sau đó vặn chúng về
bên trái.”
Rất nhanh hai thằng này cũng đến nơi cần đến.
Đứng nhìn bốn cái ổ khóa to đùng, đồng thời nhìn về 4 cái chìa khóa như cây
tăm này, cả hai thằng đều nhức răng không thôi. Đây là ổ khóa mẹ còn chìa khóa
con, có vặn cả đời cũng đừng mong mở được. Tất nhiên là ở ngoài đời mới vậy,
còn ở trong game thì có trời mới biết mấy thằng não tàn làm game sẽ thiết kế
thế nào.
Hắn liếc nhìn Đệ Nhất Mỹ Nam, Đệ Nhất Mỹ Nam cũng hiểu ý gật đầu.
Đệ Nhất Mỹ Nam tiến lên cho lần lượt 4 cái chìa khóa vào 4 cái ổ khóa. Sau đó
hắn lần lượt vặn 3 cái về phía trái. Đến cái thứ 4, hắn dùng tay phải cầm tiêu
đưa lên miệng, tay trái nhẹ nhàng vặn chiếc còn lại về bên trái. Hiển nhiên,
hắn đã chuẩn bị sẵn kỹ năng Tạp Kỹ Gây Choáng cho bất cứ tình huống nào phát
sinh.
Thế nhưng họ đã nghĩ quá xa.
Sau khi vặn xong, 4 cái chìa khóa bỗng nhiên tan chảy hòa lẫn vào 4 cái ổ
khóa, rồi 4 thứ ánh sáng lục, lam, tím, vàng lóe lên.
“Thùng… Thùng… Rắc…”
Nghe tiếng vang, cả hắn và Đệ Nhất Mỹ Nam đều tự giác lùi lại phía xa. Ai bảo
con boss Cá Sấu Hơi Nước tự sát cũng cho ra 2 cái âm thanh không liên quan với
nhau với nhịp điệu y chang như lần này?
Thế nhưng họ lại lo quá xa.
Chẳng có tình huống ngoài ý muốn nào phát sinh ngoài một tiếng gầm gừ phát ra
từ bên trong sau khi cánh cửa vỡ ra:
Qua khe hở lớn trước mặt, hắn giật mình bật thốt:
Với áo blouse trắng, và cái ống tiêm quen thuộc, Amstrong Nguyễn ngẩng mặt
nhìn sang:
Hắn ngớ ra:
Ở bên cạnh, Đệ Nhất Mỹ Nam kinh ngạc hỏi hắn:
Hắn hộc máu mắng:
Lão bác sĩ lạnh lùng nhìn 2 thằng ngu nói chuyện, đợi xong, lão ta bước tới
phía trước cánh cửa, đứng đối diện với 2 người. Rồi vẫn cái trò xưa cũ: Tự
tiêm thuốc vào người.
“Răng rắc… Răng rắc… Răng rắc…”
Sau khi biến hình thành… “yêu quái”, lão ta rống lên:
Đệ Nhất Mỹ Nam thả Tạp Kỹ Gây Choáng rồi nhìn về phía hắn:
Hắn thả người dùng Bắn Hạ rồi trả lời:
2 thằng xảo trá đè đánh 1 boss nên cũng chẳng có gì bất ngờ. Đợi đến khi boss
còn 50% máu, nó gọi đàn em:
“Ầm… Ầm…”
Cánh cửa vốn tàn tạ lập tức bị đạp vỡ, mảnh vụn bay tứ tung. Hai con “quái”
giống hệt “con trước mặt” này như đúc lao ra.
Đệ Nhất Mỹ Nam cười gượng:
Hắn cười phá lên:
Ha ha… Mày cứ nghĩ nhiều. Mấy con nhân bản kia cùi không chịu được. Nhanh
thả độc làm thịt chúng đi. Bên này tao lo.
Ok baby.
20 phút sau khi boss còn 30% máu, nó ném khối kim loại màu đỏ trên tay trái về
phía hắn phát ra những âm thanh “vù vù” đáng sợ.
Hắn lách ngang rồi đột ngột tăng tốc lướt ra sau lưng lão bác sĩ rồi tiếp tục
công cuộc tỉa máu boss.
“Đùng…” – Viên kim loại đập thẳng vào bức tường khiến bức tường lõm vào.
Thế nhưng không chỉ dừng lại ở đó, viên kim loại như bị phép thuật điều khiển,
nó tự động bay về phía lão.
Hắn có chút xúc động muốn chửi thề. Không phải mấy thằng làm game bảo rằng
game giống với thực tế 98% hay sao? Thế cái quái gì thế này?
Đáp lại hắn là thêm một cú đập nữa.
“Đùng…”
Và rồi con boss điên cuồng tấn công.
“Đùng… Đùng… Đùng…”
Mặt mày xanh mét, hắn chỉ có thể lùi xa ra và hiểm lại hiểm tránh cơn mưa… kim
loại đỏ này.
10 phút sau, Đệ Nhất Mỹ Nam giải quyết xong 2 con nhân bản số 2 và số 3. Gã
lập tức gia nhập vào trận chiến của hắn. Thế nên hắn thoải mái hơn nhiều.
Thế mới biết dù hắn cũng như gã om sòm cãi nhau, to tiếng chê bai nhau. Nhưng
với họ, trong suy nghĩ của họ, đó cũng chỉ là một cách đùa vui với nhau mà
thôi, hoàn toàn không có ác ý gì. Họ rất tự nhiên tiếp nhận điều đó, họ rất tự
nhiên lao vào các cuộc trò chuyện không đi về đâu ấy. Ít nhất họ đối xử với
nhau chân thành, thật tâm… chứ không giả dối và đạo đức giả.
“Bất cứ mối quan hệ nào đều bắt đầu bằng niềm tin và lòng chân thành.” – Người
xưa đã nói thế thì đố có sai.
Bởi vậy mà bây giờ, tuy khắc khẩu, nhưng họ hoàn toàn tin tưởng nhau. Họ không
hề nghi kị hay ngờ vực. Họ có thể để đồng đội chắn phía sau lưng mà không hề
lo sợ bị đâm một nhát.
Một tiếng “bạn thân” chỉ đơn giản như thế. Một tiếng “bạn thân” không hoa lệ
như vậy. Hai con người đồng cảm cùng sở thích, hai con người cùng chí hướng và
đam mê, hai con người có chung tiếng nói và ước mơ… Như định mệnh, họ tiến vào
cuộc đời nhau rất đỗi bình thường như thế.
30 phút liều mạng đánh boss, cuối cùng họ cũng đại công cáo thành.
Boss vẫy vùng gầm gừ tiếng cuối cùng:
“Vượt cấp giết chết boss Bác sĩ điên Amstrong Nguyễn cấp độ 24 của phó bản
“Cống Ngầm Cảng Gió” nhận được 900.000 kinh nghiệm.”
“Vượt cấp giết chết boss Bác sĩ điên Amstrong Nguyễn cấp độ 24 nhận được 5
vàng.”
Âm báo của hệ thống làm cho 2 tên ướt đẫm mồ hôi nhẹ nhõm thở ra.
Vì đánh boss, đến bây giờ 2 tên đã kiệt sức. Bọn họ chỉ có thể lẳng lặng ngồi
xuống nền nhà thở hổn hển và nghỉ ngơi.
Như đã ước định từ trước, họ cùng lúc quay sang mỉm cười nhìn nhau rồi bắt đầu
chọn quà.
…
Hắn mỉm cười nhìn về phía Thần Long:
Thần Long Maria Ozawa nhìn kĩ hắn rồi xua đuổi:
…
Thánh Cung Fath Xwe là một người phụ nữ trung niên với hai hàng lông mày
trắng, bà ta nhìn về phía hắn không chút nào che giấu thất vọng:
Sau đó bà ta nghiêm túc nhắc nhở:
Rồi bà ta quay lại chỉ về phía căn nhà phía sau lưng:
Và bà ta phất tay đuổi khéo: