Người đăng: Minjin_Hatsu
“Đùng…”
Một bộ móng vuốt sói đập thẳng xuống lớp nham thạch cứng rắn dưới mặt đất.
Hắn vừa thở hồng hộc vừa lăn qua trái tránh né.
Tên Người Sói hét lớn rồi phát động kĩ năng “Cắn giết”.
Hắn còn chưa kịp làm ra phản ứng thì đã nhận trọn đòn này.
“-142”
“Người chơi đã bị Người Sói Win Knight giết chết. Số kinh nghiệm bị mất là
12.000, số tiền bị mất là 85 đồng. Hiện tại số tiền người chơi có là 0 đồng.”
“Xoẹt…”
Hắn được “đưa tiễn” về địa điểm hồi sinh của “Thung lũng ác mộng”.
Hắn buồn bực ngồi bệt xuống đất và bắt chéo chân. Tạo dáng của hắn cứ như một
kẻ “có vấn đề”. Mọi người chơi xung quanh tự giác tách xa hắn ra.
“Có lẽ muốn làm nhiệm vụ chuyển chức phải lập tổ đội, chứ làm một mình thì
chẳng xong.” – Hắn hận hận nghĩ đến 2 lần bị boss Người Sói giết chết.
Bỏ hơn gần 5 tiếng vượt qua hai con boss phụ, để rồi đến con boss cuối cùng
kia lại bị chết oan chết uổng. Như vậy làm sao mà không ức chế được? Chết lại
còn bị trừ kinh nghiệm và tiền, thảm cảnh đó khiến hắn không có can đảm đi thử
thêm một lần.
Đúng lúc này, tại địa điểm hồi sinh cũng có một tên người chơi bước ra. Vâng,
gã đó là một mỹ nam với khuôn mặt lạnh. Mẹ nó, con trai mà có gương mặt tròn
bầu bĩnh, thêm 2 cái má lúm đồng tiền và một làn da trắng bóc. Móa, kiểu này
chắc gái theo nhiều lắm đây. Hắn nhìn về phía gã nọ chẳng mấy thân thiện, còn
trong lòng thì nghĩ ngợi linh tinh.
Vừa ra khỏi trụ hồi sinh, gã mỹ nam ấy rất tự nhiên vuốt tóc và chỉnh lại
những sợi tóc mất trật tự. Rồi gã thản nhiên phủi quần áo. Sau đó, gã lấy ra
một cái gương, soi đi soi lại mà ngắm nghía để tiếp tục công cuộc vĩ đại đang
làm.
Nhìn thấy tình cảnh này, hắn cảm thấy nhức hết cả mông. “Mèn ơi, thằng này gay
chắc luôn. Không biết làm ăn được con mẹ gì không mà quỡn vãi ra. Rảnh rỗi
sinh nông nổi chắc luôn.” – Hắn âm thầm đổ lên đầu thằng đó một đống nước bẩn.
Gã đó mất một thời gian khá dài để hoàn thành công việc dị hợm này. Đến khi gã
nhìn về xung quanh thì chỉ còn mỗi hắn vẫn ngồi ở đó. Gã mỉm cười bước về phía
hắn và nói:
“Móa thằng gay này. Sao mày không đặt tên là “Đệ Nhất Gái Lầu Xanh” đi. Đệch,
tránh xa bố ra, bố không có bị gay.” – Hắn thô tục rên rỉ trong lòng.
Dù có hơi sợ hãi và cảm thấy tê dại nơi trái tim, nhưng hắn vẫn trả lời theo
phép lịch sự tối thiểu:
Nhận được câu trả lời của hắn, gã vẫn mỉm cười nói tiếp:
“Nhắc nhở: Người chơi “Đệ Nhất Mỹ Nam” đưa ra yêu cầu kết bạn, xác nhận hay
hủy bỏ?” – Âm báo điện tử vang lên.
Hắn quặp môi bỏ ra 2 chữ:
“Đinh. Chúc mừng người chơi “Đừng Cắt Ngang” và người chơi “Đệ Nhất Mỹ Nam” đã
trở thành hảo hữu.”
Hắn tự cắn răng ở trong lòng, không ngừng gào to: “Mẹ nó, cái thằng biến dị
này. Tao là tao chọn xác nhận theo phép lịch sự thôi, chứ bố đếch có thèm dính
líu gì tới mặt mày nhé thằng cờ hó. Tốt nhất đừng có bám theo tao là được,
cũng đừng có lôi kéo tao gia nhập thế giới thứ 3. Nếu không bố không ngại cho
mày thấy hối hận là như thế nào”.
Thực tế hắn chính là một kẻ dở hơi. Hắn ghen ghét cái vẻ bề ngoài trời sinh
của gã kia. Vì thế bao nhiêu ý nghĩ tệ hại hắn đều dội lên đầu gã.
Hắn còn ghét cay ghét đắng cái lũ bất nam bất nữ như thế này. Cứ nhìn mấy
thằng thái giám trong phim là đã thấy sởn gai ốc, đừng nói chi là việc nghĩ
đến cái lũ đánh kiếm với nhau mỗi khi đêm về như vầy.
Hắn còn nhớ rõ kỉ niệm khó quên hồi cấp 2. Đó là năm hắn học lớp 8. Có 2 thằng
con trai vì muốn gây chú ý, vì muốn thu hút ánh mắt của mọi người, và vì muốn
được nổi tiếng, kể cả vì cái lợn gì ở trong đầu chúng hắn cũng không rõ, thế
là 2 thằng đó tự nhận mình là bê đê. Cứ mỗi 15 phút ôn bài đầu giờ, chúng lại
uốn éo lắc mông rồi giả giọng con gái dễ dãi õng ẹo này nọ. Thế nhưng chúng nó
vẫn chưa thấy thỏa mãn, cho nên đến tháng sau, chúng nó còn cố tình khoe quần
sịp đỏ, sịp vàng, sịp xanh, sịp đủ màu, sịp hỗn hợp… Giá như đến đó rồi dừng
thì hắn còn có thể xem chúng còn một tí bình thường. Đáng tiếc chúng nó còn ôm
nhau hôn hít, sờ mó, vỗ mông nhau bành bạch... Mẹ nó, vốn dĩ hắn cũng không
quá ác cảm với cái thế giới thứ 3. Nhưng bởi vì ảnh hưởng quá nặng từ 2 thằng
mất dạy ấy mà cho đến bây giờ hắn nhìn những người đó với ánh mắt kinh tởm và
buồn nôn.
Thời gian dần trôi, không hiểu vì sao ở nơi đây chỉ còn lại hắn và gã. Không
thấy đứa nào khác lui tới, cũng chả có ma nào bị chết rồi được hồi sinh tại
đây. Với ý định chờ đợi rồi lập tổ đội với người khác, nhưng chờ mãi không có
bóng hình nào khác, hắn bắt đầu nguyền rủa.
Vì thế mà ở nơi đây lại là một khung cảnh mười phần ý vị. Một thằng người chơi
tướng mạo bình thường ngồi bệt dưới đất với khuôn mặt chán chường và uể oải,
lâu lâu lại tiến hành chửi tục. Còn phía đối diện, một mỹ nam rảnh hết cả
trứng đứng đó vuốt tóc.