Người đăng: kano
*Bạch Vãn Tình lần đầu thức dậy chỉ thấy đầu đau như búa bao, tay chân rã
rời không tài nào nhất nỗi. Đôi mắt hạnh xinh đẹp chảy xuống hai dòng nước
mắt. Cô cố kìm lại, đưa tay lau những giọt nước mắt còn đọng lại trên gương
mặt ngây ngô. Cô nhìn cảnh vật xung quanh, màu đỏ chót. Những chữ hỉ dán trên
tường cho thấy là một hôn lễ. Thế.....đây là đâu? Hôn lễ? Đau nhức? Là sao?
Những dòng ký ức như có như không lọt vào đầu óc cô. Thân thể này không phải
của cô...Cô gái này tên là Thư Nguyệt Liễu, là vương phi mới cưới của nhị
hoàng tử, Tuyết Phong Tình. Nhị hoàng tử này người cũng như tên phong lưu đa
tình, tam thê tứ thiếp. Nguyên chủ không thích vị phu quân này nhất mực không
cho hắn ta đụng vào người mình. Nào ngờ...... nguyên chủ qua hổ thẹn, nên đã
ngất xỉu. Cùng lúc đó nàng lại xuyên vào đây......
Trước khi đi, nguyên chủ chỉ để lại hai nguyện vọng nhờ cô làm
1. Vì đã không còn trong sạch nên nàng phải giữ vững địa vị cho nhị hoàng tử
cho cha mẹ có chỗ mà dựa dẫm.
2. Là phải chỉ có thể bên nhị hoàng tử không thể bên ai, một lòng một dạ.
Một nha hoàng tuổi cỡ mười bảy đi vào, nhìn cô, nói
"Tiểu thư, người........"Như hiểu được tâm sự trong lòng nàng nha hoàn nói. Cô
chỉ cười khổ một tiếng, nói
"Thôi thì mọi chuyện đã lỡ, ta biết làm sao? Ta chỉ có thể một lòng một dạ ở
bên hắn cho cha mẹ có chỗ dựa dẫm mà an hưởng tuổi già!"
Nha hoàng nghe tiểu thư nói thế, biết nàng thông suốt, nói
"Nghe tiểu thư nói Yến Như cũng yên tâm phần nào!"
Cô cũng không nói gì nhiều chỉ trả lời rồi thôi. Không nhắc tới chuyện của tên
Tuyết Phong Tình kia nữa. Đời trước, nàng mù quáng trong tình yêu mà bị dôn
vào bước đường tự vẫn. Đời này, há chẳng phải ông trời thương ta hay sao?
Không có tình yêu thì ắt hẳn sẽ không có một tia mù quáng, biết chết mà vẫn đi
như đời trước nữa. Thư Nguyệt Liễu tôi sẽ giúp cô chăm sóc ba mẹ thật tốt, cô
yên tâm đi! Cảm ơn cô đã cho tôi mượn thân thể nhé!