Thử Đan


Tên ngồi dưới đất kia há hốc mồm, nhìn cái con người trùm kín mít đang vạch
mặt mình.


  • Có đúng như tiểu tử kia nói không?

Đại hán nghe Ngô Dương trào ra như sóng biển như vậy cũng sinh nghi, hỏi lại
tên kia.


  • Làm… làm… sao đúng… đúng… được đại ca, hắn… hắn… hắn bịa đặt…

Hắn đứng phắt dậy, chỉ tay thẳng vào mặt Ngô Dương.


  • Tiểu tử nhà ngươi, con cái nhà ai, học hành chưa được nửa chữ mà dám ra
    đường gạt người, hả hả hả?

Mỗi từ “hả” thốt ra, hắn càng lấn tới gần Ngô Dương, lấn càng sát, hắn càng
lớn tiếng.


  • Ngươi biết ta là ai không? Ta là Hà Khê, là đối tác của Đan Các. Ngươi biết
    đan này lấy từ Đan Các ra không? Chỉ bằng tiểu tử ngươi cũng dám động vào Đan
    Các sao?

Ngô Dương cười thầm, thằng này đúng là không biết sống chết, bị người ta lật
tẩy rồi mà vẫn cố cãi. Hắn lộ ra chút tiếu ý trên mắt, chắp một quyền một
chưởng trước mặt, cười nói:


  • Đại huynh tài cao học rộng, lại là người của Đan Các, tiểu đệ sao dám lấn
    lướt…

Thấy Ngô Dương có chút nhượng bộ, tên kia mở cờ trong bụng, vừa ra vẻ hả hê
vừa định mở miệng thì…


  • … Nhưng ta không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ vợ, à nhầm, không có sợ. Ta
    nói viên đan của huynh là đồ dỏm không đáng một xu thì chính là không đáng một
    xu.


  • Ngươi… ngươi… ngươi…


Không phải một mình hắn sốc, mọi người xung quanh cũng há hốc mồm. Qua khủng
bố rồi, Đan Các một con quái vật to lớn vậy mà trong mắt hắn cũng không có là
gì, lại còn dám phát biểu đan dược của Đan Các không đáng một xu.


  • Tiểu tử, dù ta có nghi ngờ nhưng lệnh bài của Đan Các là thật, ngươi có gì
    chứng minh đó là đan dỏm?

Đại hán bỏ mặc cái tên đang cứng họng trước mặt mình, quay sang nói với Ngô
Dương.


  • Vị đại huynh Đan Các này nói đan dược huynh đan cầm là Luyện Thể Nhất Đan?

Ngô Dương quay sang tên kia, cười cười hỏi. Hà Khê gặp trúng đối thủ, hơi toát
mồ hôi nhưng cũng đường hoàng trả lời.


  • Đúng, nó chính là Luyện Thể Nhất Đan.


  • Vậy huynh có dám thử đan?


Hắn lập tức cười cười. Tiểu tử trước mặt lúc nãy còn xổ ra một tràng kiến thức
thì giờ đây quá ngờ nghệch, đan dược thì làm sao mà thử được, chỉ có cao giai
dược sư kiến thức lâu năm mới có khả năng thử đan. Còn hắn thì sao, chỉ là một
tiểu tử vắt mũi chưa sạch mà dám thử đan. Nghĩ đến đây Hà Khê lập tức sảng
khoái trả lời:


  • Được, ta chơi với ngươi.

Ngô Dương cười cười, hắn vừa đọc toàn bộ đặc tính của Tạp Thể Đan trong kí ức
của Hỏa Nhãn Kim Tinh, vừa thao thao bất tuyệt


  • Hỏi câu này không phải cho lắm, nhưng có vị nào đang mắc tiểu không?

Có một người trong đám đông bước ra. Người này thoạt nhìn qua đã ngũ tuần
nhưng vô cùng tuấn tú, dáng người cao ráo, tóc tai gọn. Y đang mặc một bộ bạch
y có viền một số hoa văn xanh dương khá bắt mắt.


  • Có ta đây.


  • Vậy phiền đại ca dẫn đường để vị đại huynh này lấy cho tiểu đệ một chén
    nước tiểu và một cái nắp nồi.


Hắn chắp tay hướng về vị đại hán trong kỹ viện kia.


  • Ngươi có chắc không? Nếu không thử được ta thiến cả hai.


  • Đại ca cứ đi đi, để ta xem tiếu tử này làm được gì – Hà Khê lớn giọng.


  • Cứ tin ở tiểu đệ.


  • Được, huynh đài, mời.


Người kia liếc qua Ngô Dương lộ ra chút thích thú rồi bước theo vào trong kỹ
viện. Tên cầm đan dược thì vênh mặt lên với Ngô Dương.


  • Nếu không thử được thì ngươi tính thế nào? Ta nghĩ ngươi không đủ đền cho
    ta đâu.

Ngô Dương cười ha ha.


  • Nếu ta thử không ra, ta sẽ chi trả toàn bộ tiền đi thanh lâu kỹ viện của
    huynh trong một năm.


  • Hừ, được, để ta chờ xem.


Hắn liếc qua một cái, vẻ coi thường hiện rõ trên mặt. Mọi người xung quanh
nhìn xem nãy giờ cũng sốt ruột, không biết thiếu niên coi trời bằng vung trước
mặt nói đúng hay tên chơi gái thiếu tiền kia đúng. Những lời xì xầm qua lại
càng lúc càng nhiều.

Một lúc sau, hai người kia trở ra với một tách trà đậy kín cùng với một cái
nắp nồi, đúng với lời dặn của hắn.


  • Để ta xem tiểu tử ngươi giở trò gì.

Mặc kệ hắn, Ngô Dương tiếp nhận tách trà và cái nắp từ tay đại hán trong kỹ
viện, hắn quay sang gật nhẹ đầu với người cho nước kia rồi đi lại kế bên tên
quỵt tiền kia.


  • Tiểu đệ xin hỏi mọi người ở đây có ai từng hái Địa Sâm chưa?


  • Rồi!


Hắn chỉ tay vào một người gần đó.


  • Mời huynh nói cho mọi người biết cách hái Địa Sâm.


  • Địa Sâm không thể hái buổi sáng, vào buổi tối bọn ta rưới nước tiểu quanh
    những chỗ nghi ngờ chúng mọc, nếu bị nước tiểu dính vào chúng sẽ phát sáng
    vàng nhạt.


Cảm ơn người kia, hắn lại hỏi Hà Khê.


  • Khê huynh học rộng tài cao, những gì vị huynh đài kia nói có đúng không?


  • Đúng… đúng là như vậy.


Giờ thì hắn cười lên một tiếng sảng khoái.


  • Đúng, ta là chờ nhất câu này, ta nói cho ngươi nghe, đan dược dù chỉ lấy đi
    tinh hoa của dược thảo, nhưng tính chất của dược thảo không hề bị biến mất
    đâu. Ha ha ha.

Ngô Dương đặt tách trà chứa nước tiểu xuống đất, giật phăng viên phế đan kia
rồi bỏ vào, rồi hắn lấy cái nắp to kia che ánh nắng từ mặt trời chiếu xuống,
làm cho khoảng không quanh tách trà tối đen. Đột nhiên, tách trà đang chìm
trong bóng tối chợt sáng lên, ánh sáng màu vàng nhạt dịu dàng của Địa Sâm hiện
rõ ra chiếu vào mắt mọi người.

“Ồ…”

Ánh sáng Địa Sâm lập lòe kia thực chất phát ra từ viên đan dược đang nổi bềnh
bồng bên trong tách trà. Vậy là mọi chuyện đã rõ ràng, những lời Ngô Dương nói
không hề sai, Tạp Thể đan của Hà Khê có chứa Địa Sâm. Vị đại hán Thôn Linh
cảnh kia không cần nói nhiều, lập tức dấu hai bàn tay to tướng hiện rõ lên mặt
Hà Khê, đầu hắn thì bị đè xuống đất.


  • Tên mất dạy này, ăn chơi không trả tiền, còn muốn lừa gạt ta hả.


  • Tiểu… tiểu… đệ… đâu có… dám… tha tha cho đệ… đi…


Hắn bị đạp nằm dưới đất, cả người run run khổ sở thốt ra. Ngô Dương thấy vậy
cũng cười cười rồi can ngăn.


  • Đại ca à, tên này chỉ là bí quá làm liều, tha hắn một mạng đi, xem như là
    nể mặt tiểu đệ.

Đại hán nghe vậy liền thả hắn ra rồi tặng hắn một cái đạp thật mạnh.


  • Nể mặt tiểu huynh đệ, mau kiếm tiền trả cho ta, nếu không ta xem ngươi dùng
    cái gì nối dõi tông đường, CÚT!


  • ĐA TẠ ĐẠI HIỆP!!!


Mọi người thấy hết trò vui cũng nhanh chóng giải tán, con phố này lại hoạt
động như thường ngày. Chờ mọi người đi hết, đại hán Thôn Linh cảnh kia mới cúi
đầu với Ngô Dương. Hắn biết Ngô Dương không hề tầm thường. Một tên mao đầu
tiểu tử làm sao có thể biết được cách thử đan dược, thậm chí hắn không phải
Thôn Linh cảnh tầm thường mà nhìn không ra được tu vi của thiếu niên trước
mặt. Rất có thể là cường giả hoặc đại sư luyện dược gì đấy đã ngoài trăm tuổi
nhưng có biện pháp bảo tồn thanh xuân, mà phải biết là những người có biện
pháp đó đều không hề tầm thường.


  • Thật thất lễ, không biết đại sư ngài đại giá quang lâm, không tiếp đón từ
    xa.

Hắn cười một tiếng rồi quay lưng bước đi.


  • Đại giá quang lâm gì chứ, ta chỉ là đi dạo chút thôi, ai ngờ thấy chuyện
    bất bình nên ra tay thôi…


  • Vậy tiểu tử có thể biết cao danh quý tánh của đại sư được không?


Ngô Dương sắp nhịn hết nổi rồi, lúc này mặt hắn căng phồng lên, mũi hít sâu
vào để điều tiết cơ thể để khỏi bật cười. Ngày đầu tới đâu thì bị nhầm là Ngô
Dương, hai hôm sau thì bị nhầm là đại sư này nọ. Đúng là tức cười chết người
mà. Liếc ra sau thấy đại hán kia có vẻ chân thành, thôi thì hắn cũng để lại
chút tên tuổi, sau này đôi khi còn cần.


  • Ta phiêu bạt giang hồ, bốn bể là nhà, nếu ngươi thích cứ gọi ta là An.


  • Đa tạ đại sư.


Ngô Dương đi thong thả về phía cuối đường, rẽ vào một con hẻm nhỏ rồi biến mất
giữa dòng người. Lúc này hắn kéo khăn trùm xuống, chỉnh lại y phục cho ngay
ngắn rồi thôi kích hoạt Hỏa Nhãn Kim Tinh. Hắn cười mãn nguyện:


  • Quả là đồ tốt, không chỉ nhìn ra đan dược gì mà còn biết được đặc tính của
    chúng nữa.

Sau khi quay trở về dáng vẻ bình thường, hắn bước ra khỏi con hẻm rồi tìm
đường về Ngô Gia. Giờ đã quá giữa trưa, bụng hắn lại bắt đầu sôi lên, hắn là
một con quỷ đói chính hiệu. Thiếu ăn một buổi thôi là hắn muốn giết người rồi.
Từ sáng đến giờ luyện võ, đi lòng vòng trong thành đã khiến hắn hơi đói. Nhưng
vừa định đi đường cũ về Ngô Gia thì một giọng nói vang lên.


  • Tiểu tử!


  • Cửu Nhi à?


Giọng nói đó là của Cửu Nhi, hắn không biết từ đâu ra nhưng đúng thật là của
Cửu Nhi. Hắn nấp vào một con hẻm nhỏ rồi tiếp tục lắng nghe.


  • Ừ, tìm chỗ vắng người rồi chui vào đây.


  • Nhưng ta đang đói bụng…


Hai viên tinh thạch thô cứng màu xanh lục từ trong bàn tay bay ra đập vào mặt
hắn.


  • Mua chút bánh mà ăn, nhanh cho ta!

Ngô Dương xoa xoa cái mũi của mình. Tinh thạch trong có vẻ giống đá nhưng
không quá cứng rắn, nhất là loại hạ phẩm Lục tinh thạch này. Nhưng chúng là do
Cửu Nhi ném ra, cái gì yếu ớt trong tay cô ấy cũng biến thành khủng bố cả.


  • Bà cô đó không biết đùa, nhanh lên thôi.

Hắn lẩm bẩm rồi lập tức đi mua bánh bao. Với hai viên hạ phẩm tinh thạch này,
hắn mua được tận tám cái, tuy không biết vị ra sao nhưng đang gấp nên hắn mặc
kệ. Sau khi nhận bánh từ bà lão, Ngô Dương lập tức lẻn vào chỗ đông người rồi
lách người vào một con hẻm vắng. Hắn nhìn ngó xung quanh rồi cọ xát hình xăm
trên tay trái. Vòng xoáy màu đen dần dần to lên, chợt có một cánh tay từ trong
thò ra kéo hắn vào.


  • Oái, từ từ, rớt bánh rồi.


  • NHANH LÊN!


Hắn quơ vội túi bánh đang nằm trên mặt đất rồi Cửu Nhi kéo mạnh hắn một cái.

“Phốc”

Con hẻm lại vắng vẻ không một bóng người, người lúc nãy vào đây đã hoàn toàn
biến mất không còn một dấu vết.


  • Lạ thật, người đâu rồi?

Không lâu sau khi Ngô Dương rời khỏi, một người đàn ông cao ráo bước tới con
hẻm vắng, hắn cúi xuống dò xét xung quanh.


  • Không một dấu vết, dấu vết Truy Tung Bọ cũng không còn. Kì lạ!


Chí Tôn Võ Thần - Chương #9