Cái Chết Của Ngô Dương​


Hắn vẫn đang ngẩn người nhìn phòng của Ngô Dương. Khắp nơi toàn là dấu chân,
đồ đạc tuy không nhiều nhưng cũng bị xới tung lên. Hắn có thể tưởng tượng được
khung cảnh lúc nãy, lí do mà Cửu Nhi không cho hắn chui ra khỏi Không Gian
Tối. Nơi này đã bị lục soát, bị xới tung lên và thủ phạm chính là một trong
những kẻ thù của Ngô Dương. Hắn bình tĩnh lật ngược chiếc bàn lại rồi dựng lên
cho ngay ngắn, kê lại chiếc ghế ngả nghiêng trên đất. Rồi tủ, bộ ấm trà, chăn
mền cũng được hắn phủi sạch bụi đất rồi đặt lại như cũ.


  • Thử nghĩ xem là ai làm chuyện này.

Hắn rất ghét bị người ta biết được bí mật cũng như động vào những thứ riêng tư
của hắn. Bây giờ hắn đã là Ngô Dương, là chủ của căn phòng này nên tự nhiên
căn phòng này cũng thuộc phạm vi bảo vệ của hắn. Hắn xếp chăn mền về một góc
giường rồi ngồi lên, nhắm mắt định thần, hắn định dò xét lại kí ức của Ngô
Dương một lần nữa, xem ai có thù oán với hắn nhiều nhất trong Ngô gia này.

Từng luồng thông tin lại trào về, những cái tên dần hiện ra, bất giác hắn bắt
đầu lẩm bẩm.


  • Ngô Thiện, lúc nhỏ đã bị Ngô Tam Gia đánh vì bắt nạt Ngô Dương.


  • Ngô Hải Dương, đã từng đá đểu Ngô Dương rất nhiều lần, tuy nhiên bản tính
    không xấu xa, chỉ có ác mồm ác miệng mà thôi.


Rồi hắn chợt dừng lại ở một cái tên.


  • Ngô Thế Hạo, con trai gia chủ Ngô gia chi Hạ Đô Trấn, bản tính như rắn độc,
    có định kiến với Ngô Dương, đã từng nhiều lần hành hạ Ngô Dương, khoan…

Một hình ảnh chợt chảy vào đại não làm hắn cứng đờ.

……….


  • Tiểu tử, dừng tay lại.

Âm thanh vang lên sau lưng Ngô Dương làm hắn chùng tay, chỉ một chút xíu nữa
là hắn hái được cây Nhất Giai Tứ Tinh Diệp Lam Thảo này rồi. Linh dược này rất
hiếm có trên thị trường lại rất phù hợp mới cơ địa của hắn nên hắn rất vui khi
phát hiện ra nó. Nhưng giờ có người nhìn thấy hắn, xui thật.


  • Thế Hạo đại ca cũng vào Thất Dạ Lâm này hái thuốc hay là săn yêu thú vậy?

Người được gọi là Thế Hạo kia bước tới một bước ra vẻ đạo mạo nói.


  • Gọi ta một tiếng đại ca vậy cũng được, ta tha cho ngươi, mau cút khỏi chỗ
    này.

Ngô Dương thấy khó rồi, để Ngô Thế Hạo phát hiện thì không có khả năng lấy
Diệp Lam Thảo nữa rồi. Hắn cũng không dám manh động, cảnh giới của Thế Hạo là
Tôi Thể Ngũ Trọng, còn hắn chỉ mới bước vào Tam Trọng, khoảng cách chênh lệch
tuy không quá lớn nhưng bản thân hắn không thể bù nổi.


  • Đại ca huynh muốn thuốc gì mà không có, xin huynh nhường lại đệ gốc Diệp
    Lam Thảo này, ân tình hôm nay, đời đời nhớ kỹ.

Hắn buộc lòng phải xuống nước năn nỉ tên kia, biết đâu tâm tình tốt tha cho
hắn gốc thảo dược này thì quá tốt. Nhưng, không phải muốn là được.


  • Ha ha ha, Ngô Dương ơi là Ngô Dương, ngươi bị người ta đánh quá nhiều nên
    ngu rồi hay sao. Đồ mà Ngô Thế Hạo ta thấy thì là của ta, nghe rõ chưa?


  • Đúng, đúng, đại ca bọn ta nói là của huynh ấy thì là của huynh ấy, cút
    nhanh không thôi ta đập cho chết bây giờ.


Lũ đi theo Ngô Thế Hạo cũng nhao nhao lên phụ họa. Ngô Dương thấy thế không
ổn, quỳ lạy van xin.


  • Xin huynh đấy Thế Hạo đại ca, chỉ một lần này thôi, để đệ lấy cây thuốc này
    về, sau này huynh có đánh đệ sao cũng được.

Ngô Thế Hạo hiện lên ánh mắt độc ác.


  • Được, đệ cứ lấy nó đi. Ta không cần nữa.

Nghe thấy vậy Ngô Dương cực kì vui sướng quay lưng lại, vừa định khom người
xuống hái cây Diệp Lam Thảo dưới đất thì…

“Oành…”

Một chưởng đau nhói vào lưng, mọi thứ tối đen như mực.

…………

Hắn ngừng định thần mà mở to mắt ra thở hổn hển. Lúc nãy cứ như hắn được hóa
thân hoàn toàn vào Ngô Dương. Bây giờ hắn hiểu rồi, hiểu tại sao Ngô Dương lại
chết rồi. Thì ra là tại tên Thế Hạo lòng lang dạ sói, chỉ vì một cây thuốc
bình thường mà hãm hại người nhà, quá ác độc mà. Và hắn cũng hiểu, người không
muốn gặp Ngô Dương lúc này nhất, người sợ Ngô Dương xuất hiện nhất cũng chính
là hắn, kẻ đã ra tay giết Ngô Dương – Ngô Thế Hạo!


  • Thì ra là ngươi, được, nếu ta đã là Ngô Dương thì ta sẽ báo mối thù này
    thay huynh ấy.

Tay siết chặt lại thành nắm đấm, hắn nhìn bâng quơ trong không trung ngẫm nghĩ
về thù hằn kiếp này. Chợt…

“Ọt…ộc…”

Bụng hắn lại réo nữa rồi, đã hơn 1 ngày mà cơ thể này chưa ăn gì rồi. Dù là
người luyện võ nhưng trước hết cũng cần ăn chứ. Hắn vội lục tìm kí ức Ngô
Dương thì phát hiện, ở đây có một cô nương gọi là Tuyền Tuyền, cũng là cô nhi
được Ngô gia nhặt về nuôi giống hắn, tuy nhiên người nhặt cô về chỉ là một thị
vệ nhỏ bé nên cô chỉ được làm việc ở phòng bếp chứ không được làm thiếu gia
như hắn. Tuyền Tuyền rất thân với Ngô Dương như anh em ruột thịt, biết hắn
không dám ló đầu ra ăn chung với người Ngô Gia nên vào mỗi buổi tối cô để một
suất cơm ở hồ sen bên cạnh phòng hắn tầm 50 bước chân vào. Thở phào nhẹ nhỏm,
hắn chỉnh lại đầu tóc y phục rồi nhẹ nhàng mở cửa ra, thật may không hề có ai.
Hắn xác định phương hướng rồi rón rén từng bước về phía hồ sen.

Nói là hồ sen, thật ra chỉ là một cái ao nhỏ cỡ hai người nằm, theo trí nhớ
thì chỗ này ít người qua lại nên Tuyền Tuyền mới đặt đồ ăn ở đây. Lúc tới gần
hắn mới thấy có hai phần cơm được đóng gói trong hai hộp gỗ nhỏ. Một hộp đã ôi
thiu, có lẽ thức ăn từ ngày hôm trước lúc Ngô Dương chết. Hắn nhẹ nhàng lấy
hộp kia rồi nhìn dáo dác xung quanh, xác định không có ai thấy, hắn chạy mất
dạng về phòng. Không lâu sau có một cô gái nhỏ nhắn bước tới chỗ hắn vừa lấy
cơm bên hồ. Nhìn thấy hộp của ngày hôm nay đã biến mất, mắt cô ấy hiện lên
chút vui vẻ rồi xách hộp kìa đi mất.

Hắn đóng cửa phòng lại rồi thở hổn hển. Từ đó giờ hắn đâu có cảm giác ở trong
nhà mình mà mình y chang ăn trộm đâu.


  • Dù sao cũng có cơm ăn rồi.

Hắn mở hộp cơm ra, cơm vẫn còn bốc khói nhè nhẹ, đồ ăn thì chỉ có ít cá muối
khô nhưng vậy cũng đủ rồi. Khi đói thì dù là rau muống chấm tương cũng giống
sơn hào hải vị mà thôi. Người làm hộp cơm này cũng khá chu đáo khi chuẩn bị cả
một đôi đũa đặt trên một chiếc khăn nhỏ.


  • Ngon, quá ngon.

Vừa ăn một ít cơm, vừa gặm chút cá muối, cơ bắp dãn ra từ từ, kinh mạch được
thư giãn làm khí huyết lưu thông đều đặn. Đó là phản ứng rất tốt khi ở cảnh
giới thấp mà ăn uống thực phẩm bình thường vì chúng biểu thị cơ thể đang hấp
thu chậm rãi, điều hòa chất dinh dưỡng chứ không ồ ạt. Giới võ giả ở thế giới
này dù giàu dù nghèo thì việc đầu tiên họ làm vẫn là ăn uống sao cho đúng
cách, vì càng đạt chuẩn, tiềm năng hấp thụ của cơ thể càng tăng cao, càng làm
căn bản của họ vững mạnh.

Chỉ một thoáng hộp cơm đã hết sạch, hắn bắt đầu đả tọa trên giường vì Ngô
Dương cũng có thói quen như vậy. Khi mới ăn xong, đa phần chất dinh dưỡng của
thức ăn sẽ chậm ra phát tán ra trong ruột rồi dần dần theo kinh mạch bổ sung
cho các cơ quan khác nhau, việc đả tọa dưỡng thần sẽ giúp quá trình đó diễn ra
nhanh hơn và hiệu suất cao hơn là để cho chúng tự nhiên hấp thụ.

Hắn bắt đầu nhắm mắt lại, hít thở nhẹ nhàng, từ từ cảm nhận những biến chuyển
nhỏ trong cơ thể mình. Hắn cảm thấy cả cơ thể đang ấm dần lên, từng luồng sáng
màu bàng bạc bắt đầu ôm lấy những dưỡng chất từ hạt cơm rồi di chuyển dọc theo
đường kinh mạch, lan ra khắp cơ thể. Những phần cơ bắp quầng sáng bạc đi như
được bồi đắp thêm chút dinh dưỡng, rồi còn được kỳ cọ, tẩy sạch những cặn bã,
tạp chất của cơ bắp. Dần dần những tạp chất bắt đầu thấm ra da hắn, cô đặc lại
thành những mảng màu đen rồi rơi xuống áo. Quá trình tẩy rửa cơ thể đó làm hắn
vô cùng khoan khoái và thoải mái.


  • Giảm thêm một phần tạp chất rồi sao?

Hắn giật mình mở mắt ra, tạp chất cơ bắp hắn đã được đẩy ra gần hết ba phần,
tức là đã gần tiến đến Tôi Thể Tam Trọng đỉnh. Nhưng lúc nãy hắn chỉ ăn cơm,
làm sao có hiệu quả tẩy luyện kia được, phải biết là cần dùng Tẩy Thể Đan của
gia tộc phát mỗi tuần mới có thể tẩy luyện được.

Hắn đang cảm thấy khó hiểu thì chợt nhớ đến hắn có bảo bối nhìn thấu đan dược
mà. Hắn liền xoa xoa hai huyệt thái dương rồi cắn nhẹ đầu lưỡi một cái, trước
mắt hắn giờ đây vẫn là thế giới bình thường nhưng có những vệt màu xanh da
trời trôi nhè nhẹ giữa không trung, đó là các vệt linh khí mà Cửu Nhi đã nói.
Rồi hắn nhìn vào hộp cơm lúc nãy, nó hoàn toàn không hề có dấu vết gì của linh
dược hay linh khí, nó chỉ là một hộp cơm vô cùng bình thường mà thôi.


  • Thôi bỏ đi, mà có lẽ mai mình sẽ đi thăm quan Hạ Đô Trấn này một chút.

Thu lại Hỏa Nhãn Kim Tinh, hắn nghĩ. Đó là chuyện của ngày mai, còn bây giờ
trước hơn hết là hắn phải ngủ chút đã, cả ngài dài làm hắn mệt quá rồi. Chui
vào nhà vệ sinh, làm vệ sinh cá nhân một lát, hắn vội vàng thay y phục rồi leo
lên giường ngủ, mặc kệ những nguy hiểm đang rình rập hắn.


Chí Tôn Võ Thần - Chương #7