Hỏa Nhãn Kim Tinh​


Hắn đã ngồi điều hòa cơ thể như thế cũng hơn nửa tiếng rồi. Kinh mạch lúc này
đã lưu thông lại bình thường, ngoài chuyện mắt vô cùng mờ ra thì mọi thứ vẫn
ổn, đầu óc hắn lúc này khá tỉnh táo.


  • Chả nhẽ trở về với hai cái đít chai hay sao.

Hắn ngửa mặt lên trời rồi gào lên vô cùng thảm thiết. Từ lúc tới thế giới này,
hắn đã cảm giác được sự vui sướng tột cùng khi không phải ngày ngày vác hai
miếng đít chai trên mặt. Đôi mắt nhìn rõ mọi vật với sự tươi mới tự nhiên,
không cần phải phụ thuộc vào cái gì làm hắn vô cùng thích thú. Nhưng giờ, mắt
hắn lại mờ mờ không nhìn rõ gì cả, cứ như người cận thị.


  • Tên già khốn kiếp đó cho ta ăn cái giống gì không biết.

Hắn đã ức chế lão đến cực độ rồi. Cứu sống rồi thì thôi tha cho hắn đi, để hắn
sống bình dị như bao người ở đây cũng được, đến trăm tuổi rồi lại về đất. Đằng
này lại cho hắn ăn này ăn kia, bay vèo vèo quay mòng mòng chóng hết cả mặt,
rồi còn thiếu với chả gia. Hắn hậm hực đứng dậy rồi dựa vào trí nhớ trời sinh
của mình mà mò từ từ ra, chứ hắn không tự tin vào mắt nữa, hồi còn trẻ lúc mới
bị cận, hắn đã suýt té lầu hai lần vì nghĩ vẫn còn đường đi. Bò một lát cũng
ra tới chỗ Cửu Nhi đang đứng, hắn ngẩn đầu lên hỏi.


  • Tên già kia cho ta ăn cái khỉ gì đó mà giờ mắt ta mù rồi nè.

Nàng đảo mắt qua một cái rồi trầm tư một hồi, như đang suy nghĩ vài thứ quan
trọng. Chợt, nàng lên tiếng


  • Ngươi mở to mắt ra, càng to càng tốt.

Nghe lời cao thủ, hắn cố gắng mở to cặp mắt đang mù lòa của mình, hắn gồng hết
sức làm đôi mắt lồi ra như sắp rớt. Hắn càng mở mắt to ra, con ngươi đen của
hắn hiện lên một tầng màu cam nhẹ bám xung quanh. Khi nhìn vào đôi mắt này,
người khác sẽ đột nhiên có cảm giác mình thật trần trụi, thật không có gì có
thể giấu được người trước mặt này, như mọi thứ sẽ phơi bày ra trước mắt hắn.


  • Nhìn xem đây là gì?

Cửu Nhi chìa một viên tròn tròn màu xanh nhạt cho hắn xem. Đột nhiên mắt hắn
nháy lên, tập trung vào viên màu xanh kia rồi chợt một luồng thông tin hiện
lên não hắn. Hắn chợt tuôn ra như đã học thuộc lòng từ trước.


  • Tụ Linh Tứ Phẩm đan dược, được luyện từ Tảo Hải Huyền, Kim Tinh, máu của
    Thất Sắc Điểu, cần luyện trong 25 ngày liên tục không ngừng lửa mới có thể tạo
    ra…

Nàng thấy vậy cất viên đan dược kia đi. Không gian trong mắt hắn lại mờ mờ ảo
ảo không rõ ràng.


  • Quả là như vậy, một trong mười hai món đồ lão ta thích nhất, Hỏa Nhãn Kim
    Tinh.


  • Cái gì là Hỏa Nhãn Kim Tinh?


Hắn chớp chớp mắt cho đỡ mỏi.


  • Đồ chơi này rất tốt, nói rằng nó có thể nhìn thấu mọi thứ trên đời cũng
    không sai khác gì mấy.


  • Nhìn thấu tất cả?


Hắn lặng người, chả nhẽ mình giống Tôn Ngộ Không trong Tây Du Kí à?


  • Đúng, nhìn thấu ở đây là nhìn thấu khí linh, nhìn thấu huyền thể, nhìn ra
    phẩm cấp, hàm lượng nguyên liệu đan dược, sức mạnh cũa đối thủ… không gì giấu
    được nó. Đã từng có người dùng Hõa Nhãn Kim Tinh một mình chiến tam giới khiến
    người người hâm mộ, nhưng sau này vị đó đã tử trận, bí pháp Hỏa Nhãn không
    biết bằng cách nào đã vào tay lão đầu kia. Thật không ngờ lão lại luyện thành
    công mà lại đem nó cho ngươi.

Nàng kể chút chuyện xưa cho hắn nghe, trong lời kể có chút hương vị nhớ thương
quá khứ.


  • Này, mắt thần nhìn thấy tất cả nhưng sao giờ ta như bị mù rồi này.


  • Dùng hai tay xoa hai huyệt thái dương, cắn nhẹ đầu lưỡi là bình thường, ở
    đây làm gì có linh khí mà đòi thấy.


Hắn cũng không chậm trễ, lấy hai tay xoa vào thái dương, cắn nhẹ đầu lưỡi, quả
thật có tác dụng, mắt hắn không còn màu cam nữa, nó đã trở về màu đồng tự
nhiên và hắn cũng đã thấy đường trở lại.


  • Tốt quá rồi.

Hắn quay sang Cửu Nhi hỏi.


  • Cô nương xinh đẹp ơi, ta còn muốn hỏi vài thứ.


  • Hỏi nhanh đi, ta cần nghỉ ngơi.


  • Vậy Hỏa Nhãn Kim Tinh có thể nhìn xuyên quần áo không?


  • Có thể, nhưng…


Cửu Nhi câm lặng hoàn toàn với tên biến thái trước mặt mình. Quá vô sỉ rồi!
Hỏa Nhãn Kim Tinh từng náo loạn tam giới, náo loạn cửu đại tông môn mà ở công
dụng đối vơi hắn chỉ có nhìn xuyên quần áo, quá mức hạ lưu rồi!


  • Đùa chút thôi mà đại nhân, ngài không chấp ta mấy chuyện đó chứ.

Hắn cười cười, bà cô này có vẻ lạnh lùng quá, chọc một chút cho bà ấy ngượng
chơi.


  • CÚT!

“Bạch!”

Âm thanh thịt chạm vào thịt cực mạnh vang lên. Nhưng thịt ở đây là chân Cửu
Nhi và mông đít của hắn. Với sức mạnh của mình, Cửu Nhi không tốn quá nhiều
sức mà đạp hắn bay thẳng lên trời. Mặt nàng lúc này vô cùng khó coi, lúc thời
kì đỉnh phong, ai dám đứng trước mặt nàng đùa giỡn, vậy mà giờ bị một tên oắt
con trêu chọc, dù là chủ nhân cũng phải dạy dỗ hắn tử tế.

Một hố đen hiện lên trước đường bay của hắn rồi hút cái tên biến thái bị đánh
bay vào trong.


  • Thôi tiêu rồi!

Vừa nhớ tới cảm giác lúc chui vào, hắn cảm thấy hoảng loạn, chọc bà cô này
đúng là nhận trái đắng mà. Nhưng vòng xoáy đen không hề xuất hiện, mông hắn
đơn giản là thoát khỏi hố đen rồi ngồi ngay ngắn trên đất. Cảm thấy quái lạ,
hắn mở mắt ra thì mình đang ở trong phòng một cách bình yên vô sự, không hề
té, ói, chóng mặt gì nữa.


  • Quả giống Cửu Nhi đã nói, hồi nãy là có vấn đề.

Cảm thán một chút hắn mới nhìn ra xung quanh, đây đúng là phòng của Ngô Dương.
Nhưng đồ đạc được xới tung lên một cách vô cùng kĩ lưỡng, mọi ngõ ngách trong
phòng đều có dấu chân người thăm dò.


  • Ơ…ơ…

Hai ngày trước – Ở một nơi nào đó


  • Có chắc không?


  • Chắc, đảm bảo chính xác.


  • Sao ngươi khẳng định được điều đó?


  • Đừng nghi ngờ tiểu nhân, sai lầm to đấy.


Người ngồi ghế xoa xoa trán rồi hỏi:


  • Chuyện này quả là không phải tầm thường, ta không ngờ ngươi có thể làm được
    như vậy. Nhưng ta vẫn thắc mắc một điều, tin tức tốt như vậy sao ngươi lại tìm
    ta?

Người đang quỳ dưới đất nở một nụ cười sáng lạng.


  • Chỉ là tiểu nhân biết được đại thiếu gia ngài đang cần mua một con Tinh
    Điểu hấp gừng để bổ sung khí lực nên trên thị trường mà có thì tiểu nhân phải
    thông cáo cho ngài ngay chứ ạ.


  • Quả thật bổn thiếu gia ta đang cần ăn Tinh Điểu hấp gừng, mấy ngày nay ta
    suy nhược quá mà ở đây chỉ toàn bán Vịt Đen hấp gừng, làm ta thiệt là đau
    lòng.


Tên kia nhìn mặt càng lúc càng giống gian thương, bắt đầu kêu giá với vị đại
thiếu gia.


  • Không dấu gì ngài, con Tinh Điểu này thuộc dạng quý hiếm trong quý hiếm, ăn
    một chút xương thôi là nhục thể tràn đầy năng lượng rồi, giá thì tiểu nhân
    không dám đòi nhiều, chỉ xin đại gia ngài thanh toán cho ta 1 vạn khối hạ phẩm
    Tử Tinh là được rồi.


  • 1 vạn khối đổi một con chim hấp gừng, ngươi cho thiếu gia nhà ta là đồ ngu
    sao? Cút ngay.


Một đại hán bước vào phòng, nói xong đạp tên đang quỳ ra khỏi phòng.


  • Nhưng, nhưng... mà đại gia…


  • Cút ngay cho lão tử. Không thì lão tử cắt chim ngươi hấp gừng.


Một chưởng cực mạnh từ tay đại hán xuất ra làm bay luôn tên kia.


  • Chúc mừng Lục Thúc đã lĩnh ngộ được hàm ý của Vô Không chưởng pháp

Đại thiếu gia mỉm cười, gật đầu chào đại hán.


  • Không thể sánh nổi với ngươi đâu. Nhưng ngươi định mua con gà kia về hấp
    thật sao?


  • Ha ha ha, Lục Thúc đúng là lúc nào cũng lo xa, ta đâu có điên như vậy.


Hắn bước xuống đi từ từ ra phía cửa sổ. Ánh mắt lộ lên chút ác độc.


  • Ta chỉ đang dò xem con Tinh Điểu đó đang ở đâu mà thôi, còn việc nuốt trọn
    nó thì quá đơn giản rồi. Nói đi, tìm ta có việc gì.


  • Đệ Bát đã trở lại.


Đại thiếu gia khẽ nhắm mắt dưỡng thần, nhàn nhạt hỏi:


  • Đạo Đài Thành đã lộ ra động tĩnh gì chưa?


  • Vẫn đang yên hơi lặng tiếng.


  • Lão già Lê Lai này, thật không uổng công Đệ Thất Lê Lợi lại trọng dụng hắn
    như vậy, quả thật là cao thâm mà.


Hắn bắt đầu rảo bước đến bên chiếc bàn giữa phòng, mở nắp bình trà ra rồi nhìn
vào trong đó. Một hồi lâu hắn mới nói.


  • Đi đi.


  • Đi đâu?


Đại hán thắc mắc. Trước giờ tên này luôn đưa chỉ thị rõ ràng mà.


  • Tìm Đệ Bát, nói với hắn là ta vẫn nợ hắn một con gà nướng. Đừng hỏi gì
    thêm, cứ đi đi.


  • Được.


Biết là chỉ thị lần này không thể hỏi gì thêm, đại hán cũng chỉ còn cách bước
khỏi phòng rồi bước đi ra khỏi biệt viện này.

Đại thiếu gia chợt thở dài.


  • Năm tháng trôi qua, cảnh còn, người còn nhưng sao gà lại mất, không phải ta
    ăn, không phải nàng ăn, là ngươi ăn vụng phải không hả Đệ Bát…

Hắn cứ nhìn vào bình trà như vậy một hồi lâu…


Chí Tôn Võ Thần - Chương #6