Xin Lỗi


Cuối cùng hắn cũng dứt ra khỏi cây cột đá tạo thời tiết kia sau bao nhiêu mưa
gió bão bùng mà hắn đã đem tới chỗ này. Cơ thể hắn không chỗ nào không ướt,
nền đá dưới chân hoàn cảnh cũng không khác là bao. Thấy vậy Cửu Nhi quăng cho
hắn một chiếc khăn.


  • Cái này được đấy. Sóng thần cũng tạo ra được.

Vừa nhận khăn, hắn vừa cảm thán. Có ai từng đương đầu với tự nhiên mà bình an
vô sự đâu, không chết cũng bị thương, mà hắn đây lại đi vật lộn với tâm bão,
sóng thần nãy giờ vẫn còn sống, người đầu tiên đấy. Hắn không khỏi nở nụ cười
tự mãn.


  • Ngươi bớt dùng nó thì tốt hơn, tinh thần lực của ngươi không phải quá nhiều
    đâu.


  • Hì hì, chơi chút thôi mà. À mà ta phải ra ngoài kiếm gì ăn đã, từ trưa đến
    giờ không có gì bỏ bụng.


Hắn xoa xoa cái bụng của mình. Từ lúc tỉnh lại tới giờ, hắn chỉ toàn đi đứng,
ói, xỉu thôi chứ đâu có ăn gì, bây giờ bụng bắt đầu kêu réo rồi. Hắn chỉ mới
là Tôi Thể, chưa có khả năng dùng linh khí thay cho thức ăn bình thường, mà
dưới Thôn Linh thì cần rất nhiều thực phẩm để tăng cường sức khỏe.


  • Không được, bên ngoài còn đang có người, phải chờ họ đi khỏi thì mới được
    đi ra.


  • Sao kì vậy?


Hắn thắc mắc, tại sao lúc kéo vào thì cũng gấp rút không muốn bị phát hiện, mà
giờ chui ra cũng sợ bị phát hiện. Chẳng lẽ không gian này có gì đó đặc biệt
hay sao?


  • Ta không nhớ, nhưng lão chủ nhân có dặn lần đầu ngươi tới đây thì ngoài
    giới thiệu ra, thì còn để ngươi đi vào trong phòng khách của lão.


  • Cửu Nhi này, lão chủ nhân mà ngươi nhắc từ nãy đến giờ là ai vậy?


Hắn vô cùng thắc mắc là lão đầu này là ai, tại sao lại biết hắn đến đây, lại
còn chuẩn bị quá trời đồ đạc, buộc một cao thủ như Cửu Nhi phải hầu hạ hắn.
Nhánh thân thế của Ngô Dương thì không khả quan rồi, lúc bị bỏ rơi Ngô Dương
còn quá nhỏ, không thể nhớ nổi là ai bỏ rơi mình. Nhưng còn hắn chỉ mới chân
ướt chân ráo tới nơi này, tính tổng cộng mới giao tiếp có 3 người thôi, vậy
quan hệ ở đâu mà có được sự quan tâm đặc biệt này. Càng nghĩ càng tối nên hắn
hỏi thẳng Cửu Nhi là tốt nhất.


  • Ta không nhớ được họ tên, thân thế lão.


  • Không nhớ?


Bó tay rồi, trí nhớ của nàng bị phong ấn, lúc nãy nàng có nói rõ ràng như vậy,
dù ép buộc đi nữa thì cũng là câu không nhớ mà thôi. Nhưng thôi, chuyện đó để
sau, bây giờ vào thử trong kia xem lão quỷ kia bày trò gì trong đấy.


  • Vậy để ta vào trong xem thử.


  • Coi chừng chết, lão quái lắm.


Nói rồi Cửu Nhi vẫn đứng tại chỗ, vẫn ánh mắt xa xăm nhìn hắn bước vào trong
căn nhà đằng xa kia.

Căn nhà này bên ngoài cũng khá bình thường, các bức tường màu trắng đơn sơ,
không hề có một chi tiết trang trí phụ nào. Từ cổng đến tường nhà đều như
nhau, vô cùng bình dị như tường nhà của một số người ngoài phố lúc chiều hắn
gặp. Nhưng vẻ bình dị, mộc mạc lại toát lên trong tiềm thức của người nhìn một
cảm giác cao quý kì lạ, như là thường dân nhìn thấy tiên tử hạ phàm vậy. Cảm
khái một chút không gian phía ngoài, hắn bước tiếp vào sân đá phía trong.

Bên trong cũng không quá rộng rãi, chỉ có một mẫu đất bừa bộn, khô hạn và một
vài căn phòng nhỏ. Nhưng nổi bật nhất là phòng khách nằm ở chính giữa nhà, đối
diện với cổng ra vào. Nó không có cửa, chỉ cần bước lên ba bậc tam cấp là vào
được. Nói là phòng khách thật sự là để dễ nghe hơn chứ thật sự là nó quá trống
so với mọi nhà khác. Ở giữa nhà chỉ có được một cái bàn gỗ cùng với hai cái
ghế có lưng dựa trơn lán, không hề có bất cứ một hoa văn hay họa tiết nào, vô
cùng thô sơ. Kê sát tường là một cái tủ, theo hắn nghĩ đây là một cái tủ thờ
vì trên tủ có một lư hương nho nhỏ màu đồng thau, ngoài ra không còn gì đặc
biệt.

Bây giờ hắn mới để ý trên bàn gỗ có một tờ giấy được xếp lại rất gọn gàng nằm
trên hai chiếc hộp màu đỏ đen cũng bằng gỗ và không hề có hoa văn. Bên cạnh có
một chiếc chìa khóa kiểu dáng cổ kính bằng sắt đã bị ăn mòn kha khá rồi.


  • Lão này thật sự ghét hoa văn vậy sao?

Hắn cảm thấy quái lạ, đồ gỗ trang trí từ xưa đến nay, ít nhất là phải có chút
hoa văn đúc lên, còn cả cái nhà này một chút cũng không có. Nhớ lại lời Cửu
Nhi rằng bức thư trên bàn là dành cho mình, lúc này hắn mới vươn tay tới lấy
lá thư rồi mở ra.

“Chào chàng trai,

Tôi thật sự rất xin lỗi vì đã kéo cậu đến đây, nhưng thật sự không còn cách
nào khác, cậu đã chết, và đó là điều duy nhất tốt đẹp mà tôi có thể làm cho cả
hai chúng ta. Có lẽ cậu không biết tôi là ai, cậu thắc mắc “thằng khốn nạn”
nào bắt cậu rời khỏi đống game, công việc, tương lai sáng lạng để tới cái nơi
khỉ ho cò gáy này. Tôi hiểu, nhưng thật sự là tôi không thể tiết lộ quá nhiều
về thân thế của mình, tôi đoán lúc cậu mới tỉnh dậy tu vi cậu chỉ mới khoảng
Cấu Lực Thất Trọng…”


  • Lão coi trọng mình quá rồi – hắn cười khổ.

“…Với tu vi đó, cậu không đủ sức gánh vác được bí mật này. Nhưng không sao,
tôi nghĩ những thứ tôi lưu lại sẽ giúp cậu thăng tiến rất nhanh ở nơi này, cậu
là người thông minh mà.

Xin lỗi nhiêu đó đủ rồi, vào việc chính thôi. Thật sự cậu, Ngô Mạnh An, đã
chết, nhưng thân thể cậu đang được tôi bảo quản ở Trái Đất. Còn người cậu nhập
vào cũng là một người đã chết rồi nhưng Linh Thức của cơ thể vẫn còn nên cậu
có thể sống lại…”


  • Vậy ra Ngô Dương đã chết rồi sao.

Hắn nhìn tay chân mình một lát, nhớ lại cảnh tượng mà mình thấy lúc mới tỉnh
dậy. Nghĩ đến đấy hắn không khỏi rùng mình, quá ghê gớm mà.

“…Cậu yên tâm, nếu cậu có đủ khả năng xé rách không gian thì cậu hoàn toàn có
thể về đây. Để trợ giúp cậu tôi có lưu lại không gian này cùng một số bảo bối
mà cậu sẽ cần trong con đường lớn mạnh của mình. Trong hộp gỗ màu đỏ có một
viên đan dược màu cam, sau khi đọc hết thư này hãy nuốt nó. Còn hộp màu đen và
chiếc tủ gỗ kia, đừng động vào quá sớm. Lư hương trên tủ kia cũng không phải
vật phàm, khi nào cậu tiếp xúc với đan đạo hãy chú ý tới nó nhiều hơn. Còn
mảnh đất phía ngoài kia nữa, nhớ hỏi Cửu Nhi cách dùng. Cô nàng ấy sẽ là trợ
thủ đắc lực cho cậu. Và cuối cùng chiếc chìa khóa này, đừng nói cho ai biết,
phải cất thật kĩ, vô cùng quan trọng, rất kinh khủng. Nhớ đừng để ai biết, đặc
biệt là Cửu Nhi!

Vậy là đủ rồi, cậu không cần lo nghĩ quá nhiều đâu. Nếu cậu không muốn trở về
hay trở thành cường giả thì hãy sống một cuộc đời mới tươi đẹp đi chàng trai
ạ. Nhưng trước khi lá thư này biến mất, hãy nhớ kĩ, đừng cho ai biết về những
thứ tôi tặng cậu, và, đừng tin bất cứ thứ gì, kể cả trời cao…”

Lá thư trong tay hắn đột nhiên bay tuột khỏi tay, bay lên cao rồi bốc cháy,
chỉ trong chớp mắt đã không còn ánh lửa hay tờ giấy gì nữa, chỉ còn một mình
hắn ở lại trong căn phòng khách thô sơ này. Hắn nhẩm lại từng lời của lão già
kia viết trong thư. Nào là hộp này hộp kia, rồi đất đai này nọ… À, quan trọng
nhất là chiếc chìa khóa kia, phải cất vào người mới an toàn.

Hắn chộp chiếc chìa khóa trên bàn rồi cho vào trong nếp áo, cuộn mấy lớp cho
kĩ rồi bắt đầu chú ý tới hai chiếc hộp nhỏ nằm trên bàn. Hai hộp này nhìn qua
không có gì quý giá cho lắm, chiếc đỏ thì chắc là xài gỗ vụn màu đỏ ghép lại,
còn màu đèn thì chắc là nhúng cả hộp vào mực, vô cùng tầm thường. Bề ngoài là
vậy nhưng hắn thắc mắc bên trong sẽ là cái gì mà lại cần ngụy trang tầm thường
đến thế. Chiếc màu đen là gần hắn nhất nên hắn quơ tay bắt lấy rồi ra sức mở
nắp. Hơn mười phút quần quật, hắn vẫn không thể mở ra được dù thử vô số cách,
thậm chí là đập xuống nền đá cũng không ăn thua, chiếc hộp nhìn vô dụng như
vậy lại vô cùng bá đạo. Thảo nào lão già không cho hắn mở hộp đen trước.

Trái với hộp đen lì lợm, hộp màu đỏ ngoan ngoãn hơn nhiều. Hắn chỉ vừa mới
vuốt lên nắp vài cái là tự động nó bật ra chứ không cần dùng sức. Bên trong
chiếc hộp có một viên gì đó tròn tròn màu cam tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng đang
lơ lửng trên một “khoảng không”. Đúng, là khoảng không giống y như cái khoảng
không đang bao trùm không gian này. Viên tròn tròn ấy đang lơ lửng giữa khoảng
không như một mặt trời thu nhỏ. Nắp hộp vừa bật ra, viên màu cam ấy bỗng như
mọc cánh, nhắm cái miệng đang há hốc của hắn mà lao tới.


  • A…a…

Hắn bật ra vài tiếng rồi định phun cái viên màu cam kia ra nhưng đã quá trễ.
Nó đã chạy tọt xuống cổ họng hắn và tan vào trong cơ thể. Trong kinh mạch hắn
bắt đầu xuất hiện những dòng nước màu cam xuôi dòng lưu thông tiến về đại não.
Nơi đâu dòng nước đi qua đều có xuất hiện biến đổi, kinh mạch não đột nhiên
trương lên một ít rồi xuất hiện một lớp vỏ màu cam xung quanh. Đầu hắn lúc này
cứ như bị hàng nghìn hàng vạn con kiến bò qua bò lại, cày đi cày lại khiến hắn
ngứa khủng khiếp, ngứa gấp nghìn tỷ lần cảm giác mới lành vết thương, muốn gãi
mà không thể được. Mắt hắn lúc này đã tối thui, không hề nhìn thấy bất cứ thứ
gì nữa dù cố gắng mở to hết cỡ, hắn đang thử cảm giác của người mù.

Cơ thể đang biến hóa quá mức, hắn vội ngồi xuống khoanh chân lại rồi bắt đầu
tập trung sự tỉnh táo còn sót lại của bản thân mình để điều chỉnh nhịp hít vào
thở ra đều đặn, tăng cường lượng ôxi vào cơ thể là điều quan trọng nhất lúc
này. Một lúc sau hơi thở đã bắt đầu ổn định dần, hai mắt cùng đại não đã bớt
đau hơn, cách này thật sự đã có hiệu quả.


  • Sao mọi chuyện xui xẻo luôn xảy ra quanh tui thế này.


Chí Tôn Võ Thần - Chương #5