Hắn bị hút vào trong cái vòng xoáy đen này cũng hơn 10 phút rồi, cả cơ thể hắn
như không còn sức nặng và đang bị một cái vòi ròng đùa giỡn, xoay hết vòng này
tới vòng khác. Trời đất tối thui, đầu óc quay cuồng, dù hắn luôn tự hào về khả
năng đi bất cứ phương tiện nào mà không bao giờ bị say thì giờ hắn hiểu rồi,
hiểu cái cảm giác của người khác ra sao rồi. Não thì cứ như chờ thời cơ chui
ra khỏi hộp sọ, hít thở thì không thông, mắt mũi loạn hết với nhau. Hắn muốn
ói lắm rồi nhưng vẫn đang cố ngậm miệng lại. Ai mà biết được khi hắn thả cái
đống bầy nhầy này ra thì chúng nó có bị cuốn vào mặt hắn không.
Hắn thì cứ gào thét, vùng vẫy trong vô vọng còn vòng xoáy cứ vô tình quay hắn.
Thời điểm mật xanh mật vàng của hắn đã trào đến miệng, hắn chuẩn bị há mồm
buông xuôi tất cả…
Một giọng nữ trong trẻo vang lên giữa không trung, nghe có chút tư vị thõa
mãn.
“Oạch”
Vòng xoáy đen thui đã biến mất, cơ thể hắn nặng nè đập xuống sàn đá một tiếng
oạch đầy khí thế. Hắn chịu hết nổi rồi, dù đau tới thổ huyết nhưng việc đầu
tiên hắn làm sau khi hạ cánh là ói.
Từng âm thanh trong trẻo, ngất ngây vang lên làm người ta nổi hết da gà. Ai mà
nhìn hắn ói lúc này chưa chắc kìm hãm được lòng mình để không hòa mình vào dàn
hòa âm “tuyệt vời” này. Nhưng mà có một người hiện giờ chịu nổi, thật may.
Người kia nhướn mí mắt lên hỏi
Hắn hớp mấy ngụm khí để trấn tỉnh tinh thần
“Ọe... e... ẹ…”
Hơn mười phút sau hắn mới ngồi dậy nổi, lấy hai tay quệt miệng rồi cặp mắt mới
bắt đầu đảo khắp xung quanh. Hắn không rõ đây là chỗ nào, bên ngoài mới chỉ
khoảng 4 giờ chiều thôi mà ở chỗ này không hế thấy trời trăng mây gió gì cả,
phía xa xa trên bầu trời chỉ một màu đen huyền ảo mà thôi. Dưới chân hắn không
phải là đất mà là một mảng toàn đá được dát phẳng ra. Có thể thấy rõ là chỗ đá
này không phải vô tận mà là có hạn, ngoài rìa như thế nào không nhìn rõ nhưng
hắn biết ở đây là hữu hạn.
Từ nãy tới giờ hắn chỉ lo nhìn đông nhìn tây mà quên mất có một nữ nhân đứng
trước mặt hắn. Thoạt nhìn cô nàng này rất bình thường, hắn chấm điểm dung mạo
cùng ngũ quan chỉ ở mức khá mà thôi, nhưng càng nhìn càng có cảm giác bị cuốn
hút một cách kì lạ. Nữ nhân này cho hắn rất nhiều cảm giác khác nhau như căm
phẫn, tang thương, hào hùng, hài hước… Cứ như cô ta là Youtube vậy, có thể
phát mọi video mà hắn muốn.
Nhìn đã chưa vậy?
Chưa, cho nhìn chút nữa đi.
Lâu vậy rồi mà chưa nữa à?
Chưa, thêm chút xíu nữa thôi.
Cô nàng lắc đầu đáp:
Đừng nhìn quá lâu, cảnh giới yếu như ngươi chưa đủ sức để thưởng thức ta,
nhìn lâu sẽ bại liệt thần hồn mà chết thôi.
Sặc, ghê vậy sao.
Hai tay đeo lên miếng màn che mặt, cô ta chỉ cười cười không trả lời.
Đây là đâu? – Hắn mở lời.
Đây à, không đâu cả.
Hắn vò đầu một hồi vẫn không thể hiểu nổi nữ nhân trước mặt này nói cái gì.
Phải biết là hắn mới trọng sinh, đối với thế giới này vô cùng bỡ ngỡ mà cô ấy
toàn nói mấy cái trừu tượng thì làm sao mà hiểu nổi chứ. Bất quá hắn cũng
không dám hỏi lại thì không hề nhìn ra tu vi của cô nàng này, kí ức của Ngô
Dương cũng như hiểu biết của hắn thì nhìn không ra thì đừng nên nhiều lời kẻo
hại thân, huống hồ đang trên đất người ta.
Mắt cô nàng chớp chớp có vẻ như đọc được suy nghĩ hắn. Hắn cũng bất ngờ, chả
lẽ cô này là đa cấp à, mà chưa gì đã cho quà chào mời rồi, hay là do thấy hắn
đẹp trai quá đáng nên mới động tình mà tặng mảnh đất này. Không thèm tự kỉ
nữa, hắn vênh mặt lên hỏi:
Nhưng tại sao là của ta? Ta đâu có mua bán vay mượn gì ngươi đâu? Hay tại
ta lớn lên quá đẹp trai nên ngươi cảm thấy thích thú.
Thôi đi cho ta nhờ, Ngô Dương lớn lên đâu có điên như vậy, phải không An
đại nhân?
Đôi mắt long lanh lộ ra chút tiếu ý cùng với hàng lông mày nhướng lên đôi chút
vô cùng gợi đòn. Đối với người khác thì vậy chứ hắn hoàn toàn khác, hắn đơ
rồi, tam bá Ngô Triền nuôi nấng Ngô Dương từ nhỏ đến lớn hoàn toàn không nhận
ra nhưng nữ nhân này liếc mắt một cái là biết thân thế của hắn.
Sao… sao ngươi biết?
Vậy chứ ngươi nghĩ ai theo ngươi tới đây? Ai che cho thần hồn của ngươi
khỏi bị ép dẹp? Những tưởng là sắp được sống an lạc, né xa cái thế giới đổ nát
này rồi mà vẫn phải đi, bị dính vào cái chỗ khỉ ho cò gáy này, rồi còn phải bị
phong ấn sáu phần bảy hồn phách nữa chứ.
Nữ nhân tức giận giậm mạnh chân xuống, cả mảnh đất rung lên như động đất. Dưới
làn sóng chấn động kinh hồn này, hắn không tài nào chống đỡ nổi, liền phải lăn
ra mà ôm đất hy vọng bảo toàn tính mạng. Sực nhớ ra gì đó, nữ nhân này không
tiếp tục giậm nữa mà quay qua nói với hắn.
Hắn lồm cồm bò dậy nghe tiếng được tiếng mất, một phần vì dư chấn quá lớn, một
phần tại vì hắn lại muốn ói nữa rồi.
Cửu Nhi thấy nét mặt của hắn không khỏi buông một câu trêu đùa. Lúc nãy còn tự
khen mình đẹp trai mà giờ mặt mũi y như tàu lá chuối.
Một lần nữa trấn định lại tinh thần, hắn lại tự luyến mình. Không để hắn tiếp
tục buông ra mấy câu như vậy nữa, Cửu Nhi chen vào.
Nàng cúi nhẹ đầu tạ lỗi, dù hắn cảm nhận nàng có chút lạnh lùng nhưng rất biết
đúng sai, hắn cũng không chấp nhất gì, cũng chỉ là chóng mặt xíu thôi nên
khoát tay ra hiệu đừng quan tâm nữa.
Không có gì to tát, đại gia ta tha cho ngươi.
Ừm, trước khi đến đây, lão chủ nhân đã dặn dò ta phải chuẩn bị kĩ trước khi
ngươi tiến vào nhưng sức ép của hai thế giới quá lớn làm ta không thể tỉnh
giấc sớm hơn được. Lúc nãy ta có nói rõ rồi, khi tới đây, sáu phần bảy kí ức
cùng với tu vi của ta đã bị phong ấn hết, chỉ còn có một chút để hướng dẫn
ngươi mà thôi. Đi theo ta.
Nàng bắt đầu bước đi, hắn vừa đi theo nàng, vừa chăm chú nhìn nàng. Khuôn mặt
nàng ảo diệu vô cùng thì không cần nói, nhưng quả thật là điện nước vô cùng
đầy đủ, cần cong chỗ nào thì cong chỗ đó, quả là tuyệt tác. Nghĩ đến đó hắn nở
một nụ cười dâm tà rồi tự gõ trán mình một cái, đang ở đất lạ, chưa biết gì
nhiều mà đã nghĩ đến mấy chuyện đồi bại rồi, thất bại quá đi mất.
Cửu Nhi chợt dừng lại, nàng chỉ về căn nhà cách đó chừng trăm bước chân.
Hắn bỗng mỉm cười nhẹ, hắn không hiểu vì sao hắn cười nhưng mà hắn cảm thấy
cảnh này quen quen, giống như vài bộ phim bậy bậy mà bạn bè rủ hắn coi hồi đại
học. Thấy nét mặt dâm dê xảo trá hiện lên, Cửu Nhi không khỏi đỏ mặt, nàng
biết hắn nghĩ gì, nhưng với miếng vải che mặt, cảm xúc của nàng không lộ ra mà
chỉ có âm thanh mang theo chút giận dữ nhưng không khỏi có chút ngượng ngùng.
Nàng là người đã từng trải khá nhiều nên lập tức trấn tĩnh và đi tiếp.
Theo hướng tay Cửu Nhi, hắn thấy một tòa tháp cao hơn vạn trượng, như một gã
khổng lồ đứng sừng sững giữa không gian tối đen, quả không hổ danh là Tháp
Thông Thiên. Cửu Nhi vẫn tiếp tục bước đi dẫn đường cho hắn. Nàng chỉ tay lên
trời rồi hướng tới tòa tháp kia.
Hắn gật nhẹ đầu, dưới chân tháp không hề có đường đi, chỉ có khoảng không màu
đen vô tận.
Rồi Cửu Nhi dừng lại trước một trụ đá nhỏ vừa bằng một người ôm, nàng lại tiếp
tục diễn thuyết.
Hắn bước lên, ôm lấy chỗ mà Cửu Nhi hướng dẫn rồi miệng hô to.
Đột nhiên khung trời trên đầu họ từ màu đen huyền ảo bỗng chốc sáng lên ánh
sáng mặt trời rồi lại tối sầm, mây đen lũ lượt hiện ra rồi từng hạt mưa nặng
trĩu rơi xuống đất
“Lộp bộp, lộp bộp”
Tiếng mưa là thật, nước cũng là thật, kì quái!
Đừng ngạc nhiên, ngươi là chủ nên chỗ này theo ý ngươi mà thôi, có điều là
chỉ được một chút chỗ này, công lực ngươi còn quá kém.
Đừng có chê nữa, biết là yếu rồi mà. Sau này ta mà mạnh hơn ngươi ta đạp
chết ngươi.
Hắn bực dọc thốt ra, từ nãy tới giờ vào đây toàn bị chê yếu, mà lại là nữ nhân
nữa chứ, quá mất thể diện.
Nàng mỉm cười dưới lớp vải che mặt, có vẻ tên này ngoan hơn lão chủ nhân
nhiều. Sắp tới cuộc sống có thể không còn sống gió như trước nhưng có lẽ vẫn
phải mệt mỏi một thời gian dài đây.
Mặc kệ hắn loay hoay với cây cột đá, nàng bất giác nhìn về phía tòa tháp đang
đứng sừng sững ở đó, mặt nàng hiện lên chút buồn bã, nàng thở dài một hơi.