Ngô Dương



  • Bá…bá?

Mặt hắn nghệch cả ra. Thấy vậy người kia ân cần hỏi thăm.


  • Tiểu Dương Dương hôm nay sao thế nhỉ? Có bị bệnh đâu không nào?

Rồi ông sờ trán, bắt mạch cho hắn.


  • Đâu có sao nhỉ, à mà kinh mạch tiểu tử ngươi có dấu hiệu đột phá đó nha,
    ráng mà luyện tập vào.


  • Khoan đã, vị đại thúc này, thúc nói ta là “tiểu Dương Dương”?


Với bản mặt đần thối lúc này, hắn hỏi câu đó cứ như chọc cười người đàn ông
kia.


  • Chứ sao nữa thằng nhóc này.

Ông cười hì hì.


  • Ngươi là Dương Dương được ta nhặt từ bụi chuối về chứ còn ai nữa.


  • Nhưng tui tên là An mà


Mặt hắn càng lúc càng méo. Không ổn rồi, hắn đang vướng phải nghi án người
giống người, cái người gọi là tiểu Dương Dương gì đó chắc là đã bỏ nhà ra đi,
và hắn không hiểu sao mình lại phải thế mạng ở chỗ này.


  • Hôm nay tiểu tử ngươi bị gì vậy? Đập đầu vào đâu à?

Người kia tuy rằng cười cười nhưng trong mắt lộ một chút vẻ lo âu. Tiểu Dương
là đứa bé trai do hắn nhặt được trong lúc làm nhiệm vụ của dòng chính Ngô gia
vào lúc rạng sáng khoảng 16 năm trước, lúc đó trên người đứa bé không mặc gì
hết nên hắn mới đặt là Ngô Dương. Suốt đời hắn chinh chiến đông tây, lập nhiều
công lao cho gia tộc, đất nước nhưng lại không kết hôn vì hắn không thể sinh
con được, cho nên hắn coi Ngô Dương như là con đẻ, nuôi nấng đàng hoàng để sau
này tuổi già còn có người hương khói cho hắn. Hôm nay lại thấy thằng bé nhìn
mình như người lạ nên có chút lo lắng.


  • Ta biết Lục Hải Liên là rất trọng yếu cho ngươi đột phá tứ trọng, nhưng ta
    cũng hết cách, gia tộc hoàn toàn không đồng ý.

Ông thở dài.


  • Tiểu Dương Dương rất ngoan nên sẽ thông cảm cho ta chứ?

Hắn không hiểu ông ấy đang nói cái gì cả, bây giờ hắn muốn tìm một chỗ yên
tĩnh, một chỗ mà hắn có thể suy nghĩ về chuyện đời, chuyện người, chuyện này
nọ một cách thuận tiện nhất. Đúng rồi, nếu hắn đang là “tiểu Dương Dương” thì
thôi cứ dùng tạm phòng của người đó là ổn nhất, từ từ rồi tính tiếp chứ cứ
đứng nhây lại bị phát hiện ra giả mạo là chết chắc. Hắn nói vô cùng lễ phép:


  • Bá bá, hiện tại con không được khỏe cho lắm, con sẽ gặp bá bá sau ạ.


  • Đúng rồi, Dương Dương bé nhỏ của ta đây rồi. Gia đinh đâu, ra đây.


Một tên nhỏ thó chạy ra rồi quỳ trên đất, tên này ăn mặc khá bần hàn so với vị
bá bá kia, nhưng nhìn cũng không khác mấy so với mọi người trên phố mà hắn đã
gặp.


  • Tam gia có gì sai khiến ạ?


  • Dẫn thiếu gia về phòng và nhớ đừng để ai quấy rầy.


  • Tiểu nhân tuân lệnh.


Tên đó liếc hắn một cái, rõ ràng trong ánh mắt có gì đó dè bỉu, kì thị… Nhưng
vẫn dẫn hắn đi về phòng của Ngô Dương vì ở chi Ngô gia này, có khi chỉ có lão
gia chủ mới có thực lực phân cao thấp với Tam gia mà thôi. Đó là phân cao
thấp, chứ trong ba anh em thì Tam gia quyền lực kinh thiên, võ kỹ ảo diệu,
tuổi trẻ chấn nhiếp được các chi ở các thành khác, danh vọng thì khỏi phải
bàn. Đặc biệt Tam gia còn coi Ngô Dương ngu đần này là con đẻ nên ai mà dám
đắc tội Ngô Dương trước mặt ông.

Hắn vừa vào phòng tên kia chạy đâu mất dạng, thôi kệ, hạ nhân ấy mà. Nhưng hắn
không hề yên ổn vào căn phòng này. Vừa nhìn thấy từng món đồ vật ngăn nắp
trong phòng, đầu óc hắn bắt đầu rung lên cực kỳ mãnh liệt, từng dòng kí ức
đang trào về như nước lũ mà không hề có đập, có đê ngăn lũ. Hắn ngồi bệt xuống
đất, nhắm mắt lại chờ cho cơn đau tan biết.

Hắn đã ngồi trong phòng cũng gần hơn 1 giờ, từng luồng kí ức cứ theo sự kích
thích mà tràn về trong đầu hắn. Hắn không hiểu tại sao lại có những kí ức đó,
chúng giống như một người đã từng sống, làm việc và góp nhặt từng li từng tí
lại và rồi khi người đó chết thì truyền hết cho hắn qua một sợi cáp usb vậy.


  • Có lẽ nào mình giống như mấy cuốn truyện tiên hiệp này nọ hả trời, bên kia
    mình chết rồi mới cho mình qua đây sống lại.

Kì thật là hắn rất thích đọc tiểu thuyết thể loại tiên hiệp huyền huyễn này
nọ, nhiều lúc hắn đã từng mơ là được xuyên không, biến thành một nhân vật cao
cao tại thượng, nhắm mắt là trời tối, mở mắt là trời sáng, hắn buồn thì không
ai được cười, hắn vui là ai nấy cũng phải cười theo. Nhưng đâu có ngờ là mấy
chuyện đó có thật, mà xui làm sao lại lọt trúng vào cái xác y chang chính
mình, yếu xìu, lại còn quần áo rách rưới nữa chứ. Nghĩ tới đây cũng muốn làm
hắn bật khóc mấy dòng sông.

Hắn thuộc dạng thông minh, học một biết mười nên mấy cái kiến thức mới này
cũng không làm khó hắn lắm. Sơ lược thì hắn ở kiếp này gọi là Ngô Dương, là
một đứa trẻ mất cả cha lẫn mẹ được Ngô gia chi Hạ Đô trấn thuộc Đông Yên
thành, Đại Yến quận cứu mạng vào một đêm mưa gió bão bùng, tam bá lúc chiều
hắn gặp chính là người đã cứu hắn.

Trong kí ức của Ngô Dương thì thế giới này là một thế giới chủ yếu luyện tập
võ nghệ, tu này tu kia để trở thành cường giả vì có sức mạnh là có tất cả.
Cũng giống như chỗ hắn thôi, có tiền là có tất cả. Ở đây có linh khí hòa lẫn
vào trong không khí nên con người có thể hấp thụ, nó có tác dụng bồi bổ thân
thể, rèn luyện nâng cao tu vi và có thể dùng để tấn công đối thủ. Các bậc tu
vi mà hắn có thể biết bây giờ là Tôi Thể, Trọng Cốt, Cấu Lực và Thôn Linh, các
cấp cao hơn chỉ là trong mơ ước của mọi người Hạ Đô trấn mà thôi.

Ngô Dương là một người yêu võ đạo, có chí tiến thủ nhưng không có thiên phú,
tính tình lại khá yếu đuối nên chỉ có tu vi là Tôi Thể Tam Trọng, vô cùng yếu
đuối. Vì tu vi yếu kém nên hay bị bắt nạt cũng như chèn ép từ phía con cháu
Ngô gia.


  • Ngươi yên tâm, nếu ta đã chưởng quản thân thể này, ta sẽ không để tên ngươi
    muôn đời bị cười nhạo đâu.

Từng hình ảnh xuấ hiện trong đầu Mạnh An. Có một đám trẻ con khoảng mười mấy
tuổi đang đè đánh đập một cậu bé, hắn ngay lập tức nhận ra đó là Ngô Dương vì
cậu rất giống hắn, kể cả lúc trẻ. Lũ trẻ không chỉ đánh mà còn buông những lời
mà An không tin là trẻ con có thể nói được:


  • Chết đi thằng con hoang. Chết đi.


  • Đánh nó, dám đi đứng đụng vào Thế Hạo đại ca à. Đập chết nó.


  • Mẹ mày đâu rồi ấy nhỉ, kêu lớn lên nào, có con chó đang chạy lại kìa, phải
    mẹ mày không thằng con hoang? Hả?


  • Thứ không có cha mẹ mà cũng dám ngã vào đại ca, cho mày chết nè.


Rồi một hình ảnh khác lại hiện ra, lúc này Ngô Dương đang quỳ gối giữa sân, có
một lão đầu mặt mày gian dâm cực điểm đang cầm một khúc cây to dài. Lão liên
tục rủa xả cậu, rồi cuối mỗi câu nói lão đều cho cậu một gậy vào lưng, khi cậu
ngất xỉu thì lão hất nước lạnh ngắt vào mặt cậu. Lúc này An chợt nhận ra, trời
đang đổ tuyết!

Từng dòng kí ức đổ ra chảy vào trong đại não An, từng lần bị chà đạp, bị sỉ
nhục, bị đánh đập không thương tiếc, không biết từ lúc nào, cánh tay của An đã
siết chặt, siết rất chặt, gân xanh nổi lên từng chùm xuyên suốt cánh tay, cả
bàn tay tím ngắt.


  • Một người hiền lành như Ngô Dương mới cúi đầu trước bọn khốn các ngươi. Còn
    ta thì không!

Hắn giận thật rồi, hắn là người luôn bênh vực người yếu mà lại thấy những cảnh
này thì tâm liền động, không biết tự lúc nào răng đã nghiến chặt lại, với tu
vi Tôi Thể Tam Trọng, tay hắn nện xuống nền đá tạo thành một lỗ sâu chừng 1cm.


  • Trước khi xử lí bọn người ác độc vô lương tâm này, mình phải đề cao tu vi
    mới được, bây giờ mình quá yếu.

Những kí ức đau khổ của Ngô Dương đã thành công, chúng đã gieo vào trong An
một sự phẫn nộ, phẫn nộ vì những bất công trong cuộc sống vốn đã rất bất công
này. Nó đã khiến hắn hạ quyết tâm, trước khi trở về, phải trả được mối thù này
với Ngô gia. Nhưng theo như trí nhớ, hắn biết Ngô gia không hề tầm thường, cụ
thể thì không biết nhưng đã từng có một đội ngũ hơn 6 tên Cấu Lực giả, 20 tên
Trọng Cốt giả mà chỉ làm tổn thương chưa được năm phần mười Ngô gia nên nếu
muốn trả thù thì tu vi của hắn phải đạt từ Thôn Linh trở lên mới có chút khả
quan.


  • Khó khăn đây, mình chưa từng ở cái thế giới này thì tìm đâu ra đường tắt
    chứ, ở đây đâu có Google.

Hắn nhăn mặt nhăn mày suy nghĩ. Phải biết là tu luyện võ thuật đâu phải là
ngày một ngày hai mà giỏi được, cũng giống như đi học thôi, các cụ đã có câu
văn ôn võ luyện mà. Mục tiêu thì ở đó mà con đường đi thì quá trời lâu thì làm
sao hắn chịu nổi.

Đang bế tắc thì hắn chợt nhận ra trong lòng bàn tay trái của mình có một vết
bớt rất kì lạ, nó có hình một cái tháp nho nhỏ, nhìn rất là chân thực y như
xăm mình vậy chứ không phải chỉ là một vết bớt đen. Thấy kì quái, hắn bắt đầu
lục tìm kí ức của Ngô Dương một lần nữa.


  • Quái lạ, trong kí ức thì Ngô Dương đâu có xăm cái này. Mà ai lại đi xăm lên
    lòng bàn tay?

Hắn vừa nói vừa vuốt tới vuốt lui cái bớt nhỏ thì đột ngột nó phình to lên,
lan ra khắp cả bàn tay trái của hắn. Bàn tay vừa bị cái tháp hóa thành đủ màu
thì giờ đen thui, xuất hiện từng gợn từng gợn rồi xoáy tít giống như xoáy
nước. Thấy tay mình biến hóa như vậy, hắn cầm lòng không nổi vừa định la toáng
lên thì tay phải đã chặn trước họng, một giọng nói be bé vang lên.


  • Nín ngay, nghe lời ta thì sống, nhúng đầu vào trong cái lỗ này ngay.

Hắn không còn đủ sức hay công cụ phản kháng nữa, tay trái thì như con quái vật
đòi ăn thịt mình, tay phải thì tự xuất hiện nhân cách đòi đem mình cho quái
vật. Quá nhiều chuyện điên khùng xảy ra trong một ngày rồi, quá nhiều rồi.


  • Tôi muốn đi Biên Hòa, đừng cản tui, tui muốn đi Biên Hòaaaaaaaaa.

“Bịch, bịch, bịch”

Tiếng bước chân từ đằng xa vang lên, có lẽ là hướng để căn phòng này.


  • Có người, đi mau.

Giọng nói bí ẩn trở nên gấp gáp rồi đột nhiên tay phải nhấn đầu hắn vào hố
nước đen đang xoáy kia. Hắn vừa định la í ới cái gì đấy thì mặt đã ngập trong
cái hố đen bí hiểm trong lòng bàn tay khiến âm thanh không còn lọt ra ngoài
được nữa. Rồi từng tia màu đen nhá lên một cái, Mạnh An, à không, từ giờ gọi
hắn là Ngô Dương, đã biến mất, căn phòng lại trống trơn như trước.

“Cạch, kéttttttt”

Có người mở cửa phòng ra.


  • Hắn đâu?


  • Thưa thiếu gia, lúc nãy tên hạ nhân kia nói là hắn đã về đây rồi ạ.


  • Vậy thì giờ hắn đâu?


Nam thanh niên lam y được gọi là thiếu gia kia lớn giọng.


  • Lục soát khắp chỗ này cho ta, một con chuột cũng không để trốn thoát.


  • Tuân lệnh.


Mười mấy tên thị vệ mặc lam phục quấn đai lưng đen bắt đầu xới tung căn phòng
lên.


Chí Tôn Võ Thần - Chương #3