Ngô Dương vừa sờ cái bụng vừa cảm nhận cơ thể hắn. Sau hai chiêu Miên Chưởng
vừa tung ra, cơ thể hắn đã đạt đến cực hạn. Cơ tay, các khớp tay đã căng cứng
làm vận động khá miễn cưỡng. Các dòng khí huyết vận chuyển chậm lại, không còn
ào ạt như lúc trước. Sức mạnh của hắn quả đã bị rút cạn.
Hắn chỉ mới tới thế giới này, còn quá nhiều điều chưa biết. Mặc dù có được trí
nhớ siêu phàm của Ngô Dương nhưng đáng tiếc là không có nhiều kiến thức về tu
vi cũng như cách tăng cường tu vi. Người duy nhất hắn thân thuộc ở thế giới
này là Cửu Nhi. Nàng có công lực vô cùng thâm hậu, trí tuệ tuyệt vời. Chắc
chắn chỉ có nàng mới có thể giúp hắn. Không cần nghĩ tiếp, Ngô Dương lập tức
bước vào căn nhà của lão chủ “ghét hoa văn” kia.
Đại tỷ ơi, Cửu đại tỷ có nhà không?
Kêu la gì om sòm vậy?
Cửu Nhi bước ra từ trong một căn phòng. Nàng bực dọc hỏi hắn.
Ngươi có biết là không ai dám gọi ta khi ta đang ngủ không?
Hì hì, ta có vài chuyện cần hỏi. Giúp nhé?
Vươn vai một cái rồi lắc lắc xoay xoay chiếc đầu nhỏ, Cửu Nhi vừa ngáp vừa trả
lời làm mất hết hình tượng băng lãnh mĩ nhân.
Nói nhanh, bổn cô nương không rãnh nói nhiều.
Sức lực ta còn quá yếu, chỉ xuất vài chiêu cơ thể đã đến cực hạn, cả người
mệt mỏi. Đại tỷ có cách nào giúp ta không?
Đi cày đi.
Cửu Nhi cho một tay vào trong mạng che mặt rồi phát ra một tiếng ngáp dài.
Nàng quơ quơ cánh tay về bãi đất trong sân nhà rồi mất hút sau cánh cửa bỏ lại
hắn đứng ngẩn ngơ giữa sân.
Quả thật khó hiểu. Xới đất cũng có thể gia tăng công lực thì chắc các bác nông
dân làm cường giả hết rồi. Hắn ngẫm nghĩ một hồi rồi cũng mặc kệ lời cô ta,
hắn chỉ để ý đến một thứ duy nhất, Tôi Thể Đan. Đây là loại đan dược vô cùng
phổ biến ở giới võ giả bậc thấp của thế giới này, nó chủ yếu là dành cho Tôi
Thể cùng Trọng Cốt cảnh. Công dụng chính là tẩy đi tạp chất, cặn bã thừa thải
của cơ thể mà không cần phải khổ tu nặng nhọc. Mỗi võ giả Tôi Thể, Trọng Cốt
đều được hưởng quyền nhận 2 viên Tôi Thể Đan một tuần tại võ hội trong thành.
Theo trí nhớ của Ngô Dương thì suất tuần trước và tuần này hắn chưa nhận.
Ngoài ra có thể mua bán, trao đổi Tôi Thể Đan ở Đan Các và chợ đen.
Hắn đang mở cánh cổng rời khỏi đây thì chợt nghe âm thanh của Cửu Nhi vọng ra
từ trong nhà.
Rồi lại hai viên tinh thạch bay vèo ra đập vào mặt hắn. Lần này hắn có chuẩn
bị nhưng vẫn vô cùng đau. Hắn rống lên.
Có cho tiền cũng nhẹ nhẹ chứ bà cô.
Cút.
Hắn lắc đầu rồi bước vào vòng xoáy đen. Bước chân hắn lại đạp lên con hẻm nhỏ
lúc nãy. Lúc này mặt trời đang hạ dần xuống phia tây. Từng dòng người vẫn náo
nhiệt trên các con phố trong thành. Hắn nghe lời Cửu Nhi, không về Ngô gia mà
đi tìm thuê một căn nhà nhỏ. Mặc cho dòng đời đưa đẩy, hắn đã tìm được một tên
môi giới.
Đại gia ngài vừa nhìn đã thấy phong độ đẹp trai, khí chất anh hùng lãng tử…
Thôi giùm ta, ta muốn thuê một căn nhà.
Tên kia xoa xoa hai tay cười cười.
Ngô Dương ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
Nhà nào có chỗ ngủ, sân rộng một tí, đủ chỗ cho ta đi vài đường quyền là
được.
Đại nhân đúng là võ si, tiểu nhân có một căn dành cho võ si như ngài, giá
cả rất tốt.
Mau dẫn ta đi xem thử.
Theo chân tên môi giới kia một hồi lâu, Ngô Dương cuối cùng cũng tới được căn
nhà mà hắn nói. Đầu tiên hắn dùng Hỏa Nhãn Kim Tinh quét một lượt quanh nhà,
xác nhận không có gì khác thường hắn mới yên tâm. Bề ngoài có hơi xập xệ nhưng
nội thất bên trong khá tốt, có hai phòng ngủ, một phòng khách, ở giữa nhà là
một khoảng sân khá rộng, đủ để múa may quay cuồng mà không lo hư hỏng nhà cửa.
Không biết đại nhân ngài có vừa ý không?
Tốt, tốt, ta có nhiêu đây, ngươi xem ta thuê được bao lâu.
Nói rồi hắn móc trong túi ra một viên tinh thạch mà Cửu Nhi ném cho mặt hắn.
Viên tinh thạch phát ra ánh sáng màu xanh lục dịu êm. Vừa thấy hai viên tinh
thạch, mắt tên kia như muốn rớt ra ngoài.
Đại… đại… gia, không chỉ thuê… mà có thể… mua đứt
Không cần, ta chỉ muốn thuê. Vậy khi nào ta chán, ta sẽ trả cho ngươi.
Đa tạ, đa tạ đại gia.
Hắn không biết viên tinh thạch mà Cửu Nhi đưa là loại gì nhưng có vẻ rất quý
báu. Hắn không phải là người thích nghĩ nhiều về mấy chuyện nhỏ này nên mặc kệ
rồi bước vào nhà. Giờ cũng đã là chập tối, mặt trời đã khuất dạng sau chân
trời, nhường chỗ cho bóng tối phủ khắp mọi nơi. Hắn đi loanh quanh vài con phố
nhỏ kiếm chút đồ ăn rồi nghỉ ngơi.
Hắn quyết định sáng hôm sau làm như mọi nhân vật chính trong truyện mà hắn đọc
đã làm, lên rừng săn thú, hái thuốc. Vì ngoài tinh thạch, hai thứ giá trị có
thể duy trì cuộc sống của một võ giả là dược thảo, đan dược và yêu thạch. Dược
thảo và đan dược là hai thứ thần kì không cần nhắc tới. Theo như Ngô Dương
biết, yêu thạch là hạch nhỏ trong não yêu thú, được sinh ra và bồi dưỡng đến
khi yêu thú chết đi. Sau khi yêu thú chết, nếu không lấy yêu thạch ra ngay thì
nó sẽ tiết ra năng lượng bảo vệ thể xác yêu thú đến khi nó hoàn toàn biết mất.
Yêu thạch có vô số công dụng đối với võ giả như nghiền ra làm thuốc sơ cứu,
điều chế đan dược, rèn khí cụ… Đối với cường giả Thôn Linh cảnh trở lên có thể
hấp thụ được linh khí trong yêu thạch. Còn nhiều công dụng khác mà con người
chưa từng biết tới nhưng nhiêu đó là quá đủ với Ngô Dương.
Hắn là một người đàn ông chân chính, dù ở thế giới này hắn chỉ mới mười bảy
tuổi đầu nhưng không thể ăn bám phụ nữ mãi được, huống chi phía bên Ngô gia
thì không thể xin xỏ được gì nên tự kiếm tiền là chuyện tất yếu. Nghĩ đến đó
hắn ngả lưng xuống giường chìm sâu vào giấc ngủ.
------Đâu đó trên đại lục-----
Lão giả đang vừa đọc sách vừa cầm cây thuốc xem xét tỉ mỉ trả lời.
Người kia chầm chậm bước vào. Vô cùng từ tốn nói:
Hôm nay trên phố vừa gặp chuyện vô cùng hay ho, huynh có muốn nghe không?
Chuyện gì? Có gì hay?
Hắn mỉm cười, vẫn là thái độ nhàn hạ, chầm chậm đáp:
Lão mạnh mẽ đập tay xuống bàn, quay lưng lại nhìn hắn, cao giọng quát lớn.
Có chuyện thì nói nhanh, không thì cút ngay cho ta, ta không có rãnh để nói
nhảm với đệ.
Sư huynh cứ bình tĩnh, tuổi già phải tịnh dưỡng, không nên phát hỏa…
Cái tên tiểu tử nhà ngươi!
Một bạt tay nhắm thẳng mặt hắn mà lao đến.
Hắn xuất hiện bên trái của lão giả, né đi bạt tay kia. Không nhanh không chậm,
một quyền nữa lại lao tới chỗ hắn.
Một quyền một chưởng hướng sang bên phải mà tấn công.
Hắn đứng im tại chỗ mà không né nữa, đi thẳng vào vấn đề chính. Nghe tới đó,
quyền chưởng kia chợt cứng ngắt giữa không trung. Lão giả đứng đó, đứng như
trời trồng nhìn hắn.
Đạt đến trình độ đó, chả nhẽ…
Đúng, pháp nhãn còn mạnh hơn sư phụ chúng ta.
Lại trở về phong cách chậm rãi của mình, hắn từ từ đỡ lão già sư huynh kia
ngồi xuống.
Lão ngẫm nghĩ rồi lắc đầu nguầy nguậy. Người kia mỉm cười ngồi cạnh lão.
Bản thân đệ cũng không tin, nhưng dù đệ dùng đến Tỵ Thủy pháp nhãn cũng
không thể nhìn ra được tu vi của hắn. Một là hắn có loại pháp nhãn vô cùng cao
cường hoặc công pháp dị chủng gì đó, hai…
… là tu vi vượt quá xa chúng ta.
Lão giả trầm ngâm tiếp lời.
Người kia lấy ra một hộp gỗ không có vẻ gì đặc biệt đặt lên bàn. Nhìn sơ qua
thì rất giống rác bị người ta vứt đi, nhưng nó gọi là Thời Âm Hạp. Món Thời Âm
Hạp này dùng để lưu giữ âm thanh trong bán kính tác dụng của nó trong một thời
gian tùy theo chất lượng của nó. Mỗi lần lưu âm là một lần nghe lại. Hộp bằng
gỗ vụn ghép như của người kia thì chỉ lưu khoảng mười phút, bán kính hai ba
trượng thôi, nhưng lại có một điểm mạnh là dễ ngụy trang, ít ai để ý. Tay y
vừa mở hộp, âm thanh kiêu ngạo vang vọng khắp phòng.
“Đại huynh tài cao học rộng, lại là người của Đan Các, tiểu đệ sao dám lấn
lướt. Nhưng ta không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ vợ, à nhầm, không có sợ. Ta
nói viên đan của huynh là đồ dỏm không đáng một xu thì chính là không đáng một
xu.”
Đôi lời tác giả: Dạo này mình hơi bận nên việc viết ít nhiều bị ảnh hưởng. Tự
mình cảm thấy chương này vô cùng dở, mình thật sự xin lỗi các bạn theo dõi
truyện của mình. Hy vọng các bạn bỏ qua. Mình hứa sẽ đem đến một Chí Tôn Võ
Thần hấp dẫn hơn nữa ở các chương sau.