“Bịch”
Ngô Dương lại ngã lăn quay ra sàn, địa điểm đáp xuống lần này là gần căn nhà
của lão già kia. Chưa kịp hoàn hồn, Cửu Nhi đã lấn tới.
Ngươi mới đến đây mà đã đi gây sự hả?
Làm gì có, đại tỷ bình tĩnh.
Hắn ngồi dậy, tay cầm bánh bao đút vào miệng, vừa nhai vừa nói với Cửu Nhi.
Vậy tại sao có người theo dõi ngươi?
Có sao? Sao ta không biết?
Hừ, tên đần này!
Này, làm gì vậy… này… Á Á Á…
Nàng thò tay vào cổ Ngô Dương bắt ra một con kiến nhỏ rồi tiện thể ngắt hắn
một cái thật đau.
Hắn ngưng nhai lại để dò tìm đầu lưỡi rồi kích hoạt Hỏa Nhãn Kim Tinh, từng
dòng thông tin xuất hiện trong trí não hắn. Sắc mặt hắn trầm xuống, nói ra
chậm rãi.
Bọ Truy Tung, dùng để theo dõi mục tiêu.
Đúng, ngươi làm cái gì mà để người ta theo dõi, HẢ?
Ngô Dương bắt đầu ngẫm nghĩ lại từ lúc hắn đi lòng vòng quanh thành, rồi vụ
thử đan, hắn lục lại từng hình ảnh nhưng không có gì đặc biệt, và cũng không
có ai động chạm vào người hắn. Thấy mặt Cửu Nhi căng thẳng, hắn thành thật trả
lời:
Hôm nay ta chỉ là đi dạo xung quanh để thích nghi môi trường mới, có tiện
tay...
Tiện tay làm cái gì?
Tiện tay… dùng… Hỏa Nhãn Kim Tinh giúp đỡ người khác… một chút.
Một chút? Là bao nhiêu?
Nghe tới hắn dùng Hỏa Nhãn Kim Tinh lung tung thì sắc mặt Cửu Nhi từ từ dịu đi
đôi chút, nhưng vẫn còn khá lo lắng. Hắn thì không hiểu mấy, với lại cũng
không dám nhìn mặt Cửu Nhi quá lâu, sợ sẽ bị tan nát thần hồn thì khổ.
Ta chỉ nhận định một viên đan dược là phế đan thôi. Tên đó gọi là gì nhỉ? À
đúng rồi, là Hà Khê, hắn cầm đan dỏm mà dám nói là hàng thật hòng lừa gạt một
vị đại hán, ta chỉ giúp thôi.
Ngươi giúp thế nào?
Ta thử đan.
Chữ thử đan vừa ra khỏi miệng hắn, Cửu Nhi không kìm được mà đá hắn lăn mấy
vòng, đến lúc hắn ngừng lại thì đạp thêm vào mông. Mặt nàng tuy không còn quá
lo lắng nhưng vẫn hành hạ hắn. Bánh bao trong ruột hắn đang chuẩn bị trào lên
sau mấy cú xoay điếng người, uất ức hắn gào lên.
Ta làm gì sai chứ, mụ già này?
Ngươi hả? Ngươi không làm gì sai hả?
Tần suất đạp của Cửu Nhi càng lúc càng tăng lên.
Chẳng lẽ giúp đỡ người khác là sai à? A… A nhẹ nhẹ chút…
Không sai. Nhưng ngươi biết ai mới có khả năng thử đan không hả? Thằng đần
này.
Oái… đau… đau mà… tỷ tỷ nói đi… ây da… là ai?
Đạp một phát cuối vào cái mông bầm dập của hắn, nàng trầm giọng.
Dược sư ngũ phẩm trở lên. Mà ngươi biết ngũ phẩm dược sư có cảnh giới gì
không? Ít nhất là Nhân Vương cảnh. Mà ngươi chỉ mới là Tôi Thể. Hiểu chưa?
Tôi Thể thì sao? Bộ Nhân Vương cảnh mạnh lắm à?
Nàng lắc đầu, thở dài.
Ngô Dương nghe vậy cũng hiểu ra, thì ra phải đạt tới cảnh giới cao thâm mới
được phép thử đan, mà hắn chỉ mới Tôi Thể lại biết cách thử đan, có những lí
giải về đan dược là điều không bình thường, mà không bình thường chắc chắn sẽ
bị nghi ngờ và có thể là tai họa xuống đầu. Nhưng qua câu nói mới nãy của Cửu
Nhi, hắn hiểu thêm một điều, cái cảnh giới cao thâm, đại sư trong đầu hắn bây
giờ cũng không là gì đối với nàng, tồn tại của nàng còn vượt lên cảnh giới
Nhân Vương gì đó.
Đừng quá lo lắng, lúc nãy ta không cảm nhận được ác ý. Có lẽ tên kia chỉ
muốn thăm dò ngươi thôi.
Chưa bị người ta giết chết thì cũng chết dưới tay bà cô ác độc như ngươi
rồi.
Hắn làu bàu rồi lại ăn tiếp. Mấy cái bánh bao ở đây khá hợp khẩu vị làm hắn mê
tít, vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon. Cửu Nhi cũng không thèm quan tâm hắn nữa,
quay người đi vào trong nhà. Chợt nhớ ra gì đó, hắn gọi với theo.
À mà đại tỷ này, tinh thạch lúc nãy tỷ lấy ở đâu vậy?
Nhặt.
Cửu Nhi thờ ơ trả lời rồi biến mất sau bức tường màu trắng không có một chút
hoa văn kia. Ngô Dương ăn xong cũng không vội bước ra, nhỡ đâu người kia còn
lảng vảng gần đó thì khó mà nói chuyện. Hắn đi qua đi lại cho tiêu hóa mấy cái
bánh vừa nãy sẵn tiện ngó sơ qua trí nhớ để xem Ngô Dương đời trước ngoài vài
quyền cơ bản thì còn dùng võ kỹ nào để tu luyện.
Ngô Dương đời trước không chỉ có một hai võ kỹ trong đầu mà có khoảng hai ba
mươi loại. Khẩu quyết cùng hình ảnh của chúng được ghi nhớ rất kỹ và rất chi
tiết. Hầu hết là Nhất tinh hạ phẩm, cái cao nhất là Lưu Phong Đao Nhất tinh
trung phẩm. Đây toàn bộ là võ công của Ngô gia được Ngô Dương tích trữ lại,
luyện tập mỗi thứ một ít để tăng cường bản thân. Cổ nhân có nói có công mài
sắt có ngày nên kim, góp gió thành bão, nhưng kim chưa kịp thành, bão chưa kịp
nổi đã bị người khác hại chết, quả rất đáng tiếc cho một người có lòng cầu
tiến như vậy. Xưa nay hắn rất thích người có lòng cầu tiến, và bản thân hắn
cũng vậy, bây giờ nhập vào thân xác Ngô Dương âu cũng là một cái duyên.
Nhưng hắn cũng nhanh chóng nhận ra một điều, tu quá nhiều võ công không hề tốt
vì mỗi môn võ Ngô Dương đời trước chỉ luyện đến da lông mà thôi. Tỷ như Lưu
Tinh Quyền luyện đến thuần thục có thể phá đá, chặt cây, nhưng Ngô Dương chỉ
có thể làm lún đất mà thôi.
Nhưng đây là hắn, hắn hiểu điều đó nên sẽ không mắc sai lầm như vậy. Hắn chọn
Miên Chưởng từ trong hơn hai mươi loại võ kỹ đã có sẵn trong đầu, hắn quyết
định tu luyện môn võ này đến thuần thục rồi mới đến loại khác, như vậy là tốt
nhất.
Miên chưởng chia thành hai gia đoạn tu luyện, một là luyện lực, hai là luyện
tốc độ. Dù chỉ là võ kỹ Nhất tinh hạ phẩm nhưng nó lại là vương hầu trong hạ
phẩm. Lực đạo khi đại thành đủ để hạ sát một yêu thú nhất giai trong mười lần
xuất chưởng. Còn tốc độ đại thành sẽ xuất ra tám chưởng một lần xuất chiêu,
đối thủ sẽ phải cùng lúc đối phó với tám chưởng uy lực ngang nhau, vô cùng lợi
hại. Nếu kết hợp cả lực và tốc, tức là Miên Chưởng đại thành thì chỉ cần một
chiêu là yêu thú nhất phẩm cùng đẳng cấp với bản thân, thậm chí là cao hơn một
chút lập tức chầu trời. Võ kỹ này ở Ngô gia chỉ có Ngô Tam gia Ngô Triền tuổi
trẻ luyện ra bảy chưởng làm chấn động thời đó.
Hắn cười cười rồi lập tức đi đến cột trụ tạo thời tiết. Hôm trước hắn đã rất
thích thú với món đồ chơi này, lần này hắn đến đây không định tạo ra thời tiết
gì, xem thử Miên Chưởng mà Ngô Dương đời trước tu luyện đến đâu mới là chủ
yếu.
Bầu trời trên đầu hắn lại bắt đầu biến đổi, từ một mảnh hỗn độn tối đen, nó
dần dần khoác lên tấm áo màu xanh da trời trong trẻo của mùa thu, rồi từng đợt
từng đợt mây đen kéo đến che lấp tất cả. Mây kéo đến nhưng không hề mưa, mà là
rơi tuyết, hằng hà sa số những hạt tuyết đua nhau rơi xuống quanh cột làm
nhiệt độ giảm dần, giảm dần. Chợt hắn quát.
Nước ngầm từ đâu phun thẳng lên tạo thành một cột nước cao hai mét. Cột nước
ban đầu rất mãnh liệt, nhưng vừa gặp trời mùa đông lạnh thế này thì dòng chảy
yếu dần, yếu dần và rồi một cột băng sừng sững xuất hiện.
Hắn bước tới bên cột băng vừa mới tạo thành ngắm nghía một chút rồi hai tay
bắt đần vận khí. Các luồng khí huyết trong kinh mạch trong cơ thể hắn như được
kích thích, bắt đầu sôi trào, bắt đầu tăng tốc. Hắn cảm nhận được sự ấm áp của
khí huyết đang chảy đi khắp cơ thể, chúng bồi dưỡng, tẩy rửa từng tế bào trong
cơ thể. Hai bàn tay hắn duỗi ra, các ngón tay duỗi thẳng, kết dính lại với
nhau tạo thành hai chưởng sẵn sàng xuất chiến. Thôi động khí huyết theo khẩu
quyết của Miên Chưởng, hắn xuất ra một chưởng toàn lực vào cột băng trước mặt.
“Rắc”
Tiếng băng vỡ tan ra dưới sự tác động của Miên Chưởng. Phần trên của cột băng
đã vỡ đi một ít, tuy nhiên tay hắn chưa thể nào xuyên qua được thân cột hay
phá vỡ nó. Thu tay lại, điều hòa khí huyết một hồi, hắn ra lệnh tan biến thời
tiết.
Hắn nhìn nhìn bàn tay rồi ngẫm nghĩ hồi lâu. Không rõ là nghĩ gì nhưng mặt hắn
có vẻ khó coi. Sau một hồi suy nghĩ, hắn lại dựng cột băng lên để tiếp tục
luyện tập. Lần này có kinh nghiệm hơn, hắn dựng một lúc mười cột tạo thành một
hàng ngang. Rồi khí huyết lại sôi sục trong cơ thể, tay hắn lại thôi động Miên
Chưởng đánh vào cột băng. Một cột, hai cột…
“Bịch”
Tay hắn không hề đánh vỡ được một tí gì của cột thứ ba mà ngược lại còn bị nó
trả lại sát thương. Nhìn qua cột thứ nhất và thứ hai, hắn kết luận:
Hắn xoa xoa lòng bàn tay rồi nhìn cây cột thứ ba.