Vô Địch Hệ Thống (1)


Người đăng: NgocLinhTien

Linh Phong Đại Lục, Thiên Đô Thành Lâm Gia Tây Viện

“Mẹ nó! Đánh! Cho lão tử đánh chết hai cái này phế vật.”

Chỉ thấy trên sân, một đám ba bốn thiếu niên 11 – 12 tuổi đang tụm lại đánh
đập hai thiếu niên trông nhỏ hơn. Mà trong hai thiếu niên kia, một người ôm
mình đệ đệ hết sức bảo vệ, cả người đầy thương tích.

“Ca… ca… ngươi không sao chớ! Các ngươi đừng đánh, đừng đánh… Ca ca…”

Được ca ca Lâm Phong bảo vệ, Lâm Thần mặt tái mét, vừa lo lắng mình ca ca
thương, vừa sợ hãi bọn hung ác.

Hai thiếu niên này là chúng ta nhân vật chính Lâm Phong cùng hắn sanh đôi đệ
đệ Lâm Thần. Vốn hai người là Lâm Gia đời thứ ba dòng chính nhưng vì phụ thân
duyên cớ, cả nhà bọn hắn bị Lâm Gia hắt hủi, địa vị hạ thấp, đến cả hạ nhân
cũng không bằng. Nghĩ có thể lấy thức tỉnh vũ hồn để ngóc mặt nhưng trớ trêu
cả hai huynh đệ đều chỉ có Hoàng cấp Nhất phẩm vũ hồn, là tiêu chuẩn thấp kém
nhất phế vật.

Phụ thân Lâm Phong cùng Lâm Thần, Lâm Chiến, vốn là Lâm gia đại thiếu gia, gia
gia bọn hắn, Lâm Khiếu vốn cũng là Gia chủ. Nhưng mười năm trước một hồi cố sự
để Lâm Chiến từ Lâm gia đệ nhất thiên tài rơi thành phế nhân, đan điền đánh
nát, gia gia hắn bị bức thoái vị, cả nhà bị giáng thành một cái chi nhánh
trung địa vị kém nhất. Gia gia đổ bệnh hôn mê, cha cũng vì thương, làm lụng
khó khăn càng khiến hai huynh đệ hắn nhận đến cuộc sống khó khăn hơn, cũng bị
nhiều người khi dễ, xem thường. Mà này một hồi kiếp nạn đến từ bọn hắn mẫu
thân nơi đó để cho mẫu thân bị bắt đi, bọn hắn cũng chưa từng biết đến cái gọi
là mẫu yêu.

Lâm Phong nguyên bản là Trái Đất một cái trạch nam, hắn to lớn nhất ước mơ tựu
là xuyên việt đâu. Một hồi tại nạn để hắn chuyển kiếp đến này Linh Phong Đại
Lục. Lúc hắn biết có thể sống trong một thế giới huyền ảo, võ đạo thịnh hành,
cường giả như mây và tràn ngập những ma tộc hung ác hắn đã sướng điên lên, lập
chí trở thành chí tôn cường giả, thành lập mạnh nhất đoàn đội tiêu diệt hết lũ
ma tộc xấu xa kia. Bất quá đời không như là mơ, không chỉ gia thế, hắn thiên
phú tựu cũng xong rồi. Hắn còn nghĩ đến một ngày mình mang cường thế đỉnh cấp
vũ hồn đi đánh tụi Lâm Hổ báo thù đâu, đi chỗ đó tìm hắn mẫu thân đâu nhưng là
hắn cùng đệ đệ vũ hồn chỉ có Hoàng Cấp Nhất Phẩm kém nhất, cả đời chỉ định
không thể bước chân vào võ đạo đường để cho hắn tuyệt vọng. Hắn đến này thế
giới mười năm, không ngừng tìm kiếm cơ duyên, không ngừng nghĩ đến cái đó
xuyên việt ngón tay vàng nhưng là mười năm không có gì cả ngày cả hắn vũ hồn
cũng tựu như vậy phế.

Dù vậy nhưng là hắn hết sức yêu cái này sanh đôi đệ đệ. Hắn đời trước là một
cái cô nhi, đời này hắn có phụ mẫu, dù không có gặp qua mẫu thân nhưng nhất
định mâu thân cũng thương hắn đi, hắn lại càng có thêm một cái sanh đôi đệ đệ,
huyết mạch tương liên càng để cho hắn muốn bảo vệ cái này đệ đệ. Mà Lâm Hổ,
Lâm gia hiện này gia chủ tam tôn tử. Hắn không chỉ có gia gia là gia chủ, đại
ca càng là hiện nay Lâm gia thế hệ trẻ trong đệ nhất thiên tài. Không như
Phong – Thần hai huynh đệ, hắn thiên phú không đến Hoàng Cấp Bát Phẩm như hắn
ca nhưng cũng là Hoàng cấp Tứ phẩm, đảo mắt Thiên Thủy Thành cũng là hàng đầu
thiên tài. Mà bị hắn xem không vừa mắt cái này Lâm Phong hai huynh đệ ngày là
càng bị đánh cho thê thảm.

Nhìn đệ đệ như thế hoảng sợ, hắn trấn an: “ Không sao… ca nhưng là rất mạnh
đây…” còn cưỡng ép cười một cái.

“Hừ! Hai huynh đệ các ngươi nhưng mà thật thâm tình a! Bất quá lão tử muốn
đánh!”. Lâm Hổ quay sang đồng bọn “Các người tránh cho lão tử! Một lũ phế
vật!”

Mấy thiếu niên nghe thế cũng run run né sang một bên chờ xem trò hay. Lâm Hổ
được thế lại đánh hai người túi bụi, làm cho hai huynh đệ nhìn khắp người toàn
máu.

Lúc này từ đằng xa, một thiếu nữ dáng người nhỏ nhắn, da trắng, mắt đẹp, long
mi cong, nhìn sao cũng là cái tiểu mĩ nhân tiến đến, miệng không ngừng lo
lắng:

“Phong ca, Tiểu Thần, các ngươi có làm sao a…”

Nàng hai mắt ngấn lệ, môi nhỏ không ngừng mấp máy.

Nhưng là Lâm Hổ thấy nàng, tính hoa tâm lại nổi lên, chưa để nàng nói hết câu
nhưng là lại cắt lời “Hô Tiểu Nguyệt Nhi, ngươi nói nếu ta ngừng đánh đâu…”

“Hổ thiếu gia, van ngươi tha hai người bọn họ…”

“Nhưng là bổn thiếu gia lại không muốn làm ăn thua lỗ…”

Nguyệt Nhi do dự nhưng rồi cũng không suy nghĩ nói “Ta… nhưng là ta… ngươi
phải tha cho bọn hắn hai người…”

Lâm Hổ nghe cũng thấy sướng, có mĩ nhân nhất hảo “Tiểu Nguyệt Nhi vẫn là đi
theo ta tốt”

Nói rồi hắn cũng không thương tiếc kéo nàng đi.

“Nguyệt Nhi!” Lâm Phong dùng hết sức lực gọi lớn nhưng là ngay sau đó hắn cũng
ngất đi. Mà bên cạnh hắn Lâm Thần cũng nỉ non “Nguyệt tỷ tỷ”.

Nguyệt Nhi thấy Lâm Phong ngất đi cũng là một phen hoảng sợ hét “Phong Ca”
nhưng là Lâm Hổ không dễ dàng buông nàng như vậy càng là kéo mạnh để lại câu
nói “Mang bọn hắn về đi! Ha ha ha …” chẳng mấy chốc cũng là biến mất rồi.


Chí Tôn Tứ Thần - Chương #1