Thời Gian Thấm Thoát Trôi Mau


Người đăng: Trooper

Trong nháy mắt, thời gian cũng đã đi qua ba năm rồi, ở một ngọn đại đình viện
hồ nhỏ trước, một gã thân cao chưa đầy một thước thằng bé trai đang ngơ ngác
đứng ở nơi đó, hai mắt có chút xuất thần ngó chừng hồ nhỏ ngay trung ương cái
kia ngọn núi giả, thằng bé trai người mặc một thân hoa lệ áo, trên mặt thần
sắc vô cùng phức tạp, như thế thần sắc xuất hiện ở một gã tuổi vừa nhìn sẽ
chân ba tuổi thằng bé trai trên người, lộ ra vẻ tương đối khác loại.

Tên này thằng bé trai chính là U Ảnh, giờ phút này, ở U Ảnh đích trong đầu,
không ngừng hiện ra từng màn kinh tâm động phách hình ảnh, một lão già đang độ
khiếp trong hư không thông đạo, từng đợt lôi khiếp hạ xuống thân lão giả. Tuy
chỉ chóng chịu xuống lục đạo lôi khiếp thì đã thân vẫn nhưng hình ảnh ấy vẫn
khác sâu trong đầu.

U Ảnh nhìn một chút cụ thấp bé thân thể, trong lòng âm thầm thở dài một tiếng,
thần sắc đang lúc tràn đầy phức tạp, ở nơi này gần ba năm trong thời gian,
trong đầu những thứ này hình ảnh đã không biết hiện lên qua bao nhiêu lần
rồi, hiện tại nhớ tới, những chuyện này phảng phất tựu phát sinh ở hôm qua,
trí nhớ là như vậy rõ ràng, phảng phất thật sâu khắc ở linh hồn của hắn chỗ
sâu tựa như, làm sao cũng không quên được, hôm nay, hắn đã sớm hiểu, kiếp
trước của hắn chính cũng tên là U Ảnh, sau khi chết mang theo linh hồn cùng
trí nhớ không giải thích được đã xuyên không tới đây.

Bởi vì U Ảnh vừa ra sinh ra vốn bảo lưu lại trí nhớ của kiếp trước, cho nên ở
mới ra sinh không lâu, cũng đã học xong nơi này tiếng nói, sau đó lại càng căn
cứ người bên cạnh trong miệng nói chuyện với nhau, đã đại khái biết mình mới
ra đời cái gia đình này rốt cuộc là một cái dạng gì tồn tại, đồng thời, cũng
đại khái biết cái thế giới này căn bản là không phải là mình thì ra là sở sinh
tồn chính là cái kia thế giới Địa Cầu, mà là một người khác thế giới mới tinh,
là một cái thế giới mà U Ảnh chưa từng có nghe nói qua.

U Ảnh thân ở chỗ ngồi này lớn như thế phủ đệ tên là —— U phủ, U phủ, chính là
phủ tướng quân ở trong đế đô đều có được hết sức quan trọng địa vị, mà phụ
thân của hắn, chính là U phủ gia chủ, tên là U Như Long, mà mẫu thân của hắn,
tên là Cổ Lạc Diệp, là phu nhân của U Như Long, mặc dù gia cảnh không được
tốt nhưng được U Như Long yêu thương, chiều chuộn hết mình, địa vị trong phủ
rất cao.

Mà U Ảnh bản thân, còn lại là U phủ thiếu gia, có vô cùng cao thượng thân
phận. Trừ đó ra, U phủ còn rất nhiều dòng chính đệ tử đứa trẻ.

Lúc này, một gã mặc y phục quản gia lão giả đi tới U Ảnh phía sau, dùng mang
theo vài phần thanh âm nhu hòa nói: "Thiếu gia, thời gian không còn sớm, phu
nhân gọi ngươi cần phải trở về."

Nghe tiếng, U Ảnh mới chợt hiểu ra hồi quá liễu thần lai, vừa nhìn sắc trời,
mới đột nhiên phát hiện sắc trời đã mưa lất phất phát huy, chính là ban đêm
sắp xảy ra dấu hiệu, bất tri bất giác, U Ảnh đã tại nơi này đứng đến trưa
liễu. U Ảnh khẽ gật đầu, nói: "Biết rồi, Phúc bá, ta lập tức đi trở về."

Tên này bị U Ảnh xưng là Phúc bá người chính là dưới trướng đắc lực nhất được
phụ thân U Như Long bồi dưỡng, cơ hồ trong U phủ thông thường tất cả các việc
liên quan đến U Ảnh đều do Phúc bá tới trông nom, ở trong U phủ thân phận cũng
không thấp, mặc dù Phúc bá chỉ là một người trong nom thân phận, nhưng ở trong
U phủ cũng không đối với bất kỳ người nào lộ ra cung kính thần sắc chỉ trừ U
Như Long ra.

Phúc bá trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười, nhìn về phía U Ảnh trong ánh mắt mang theo
một tia kỳ vọng thần sắc, U Ảnh lấy chưa đầy nửa tuổi là có thể làm được không
dựa vào người đở vịn mà một mình trên mặt đất đi lại, mà lại càng ở tháng thứ
tám dặm là có thể mở miệng nói chuyện, hơn nữa đọc nhấn rõ từng chữ rõ ràng,
đã có thể cùng người bình thường trao đổi rồi, chỉ một dựa vào hai điểm này,
U Ảnh ở trong U phủ cũng đã mơ hồ có thiên tài danh hiệu, trước mắt đã trở
thành trong U phủ mong đợi cao nhất người.

Ban đêm, U Ảnh hộ tống mẫu thân Cổ Lạc Diệp cùng đi bữa ăn đường ăn cơm tối,
bọn họ sử dụng bữa ăn đường chính là đặc thù bữa ăn đường, chỉ có U phủ gia
chủ cùng các vị đại bá với hắn ruột thịt hài tử cùng phu nhân của họ mới có
thể sử dụng.

Làm U Ảnh cùng Cổ Lạc Diệp qua đến bữa ăn đường thời điểm, ở đây trương hình
tròn trên bàn ăn đã ngồi xong ba tên nam tử tuấn lãng, tuổi đều ở hơn ba mươi
tuổi, trừ bọn họ ra ngoài, còn có ngồi xong liễu hai tên tướng mạo xinh đẹp,
tuổi đều lớn hơn hai mươi nhiều, đó là các vị phu nhân của hai nam tử tuấn
lãng ngồi trên gần với phụ thân, trừ bọn họ ra ngoài, còn có hai gã tuổi thoạt
nhìn so U Ảnh lớn hơn không được bao nhiêu hài đồng, một nam một nữ, nam hài
thoạt nhìn cũng là ba bốn tuổi bộ dạng, lớn lên có chút mập mạp, giờ phút này
đang yên lặng ngồi ở trên ghế đẩu, hắn chính là con của U Như Phách tên là U
Phi, U Như Phách đồng thời cũng là đại ca của U Như Long.

Vừa nhìn thấy U Ảnh đi vào, U Phi đôi mắt nhỏ trung tựu mang một tia địch ý,
tràn đầy khiêu khích đắc ý vị, rất hiển nhiên, trong tim của hắn đối với U Ảnh
có một tia thành kiến. Vì cái gì mà U Ảnh được nhiều người trong U phủ để ý
đến mà không phải là hắn?

Mặc dù trên bữa ăn đường cơm tối, ai cũng nhìn thấu U Phi trong mắt đối với U
Ảnh sinh ra cái kia ti địch ý, nhưng là mấy người bọn họ cũng không có ở toan
tính, khi bọn hắn xem ra, đây chỉ là tiểu hài tử vui đùa một chút chuyện tình,
căn bản là không ảnh hưởng toàn cục.

Mà đổi thành một gã cô bé thoạt nhìn cũng là bốn năm tuổi bộ dạng, trên đầu
ghim hai tiểu roi, một đôi ánh mắt sáng ngời trung tràn đầy cổ quái Tinh Linh,
kia nhợt nhạt nụ cười thượng, treo hai tiểu má lúm đồng tiền, lớn lên vô cùng
khả ái, chỉ là từ nàng còn tấm bé lúc dung mạo nhìn lại, cơ hồ là có thể khẳng
định đợi nàng lớn lên sau này, tất nhiên là một hồi dung mạo nghiêng nước
nghiêng thành đại mỹ nữ. Nàng chính là U phủ nhị đương gia U Như Hải hài tử— U
Nguyệt, chính là U phủ viên minh châu được nhiều người chiều chuộn.


  • " Ảnh nhi đã đến rồi sao, mau tới ngồi cạnh phụ thân !" Nhìn thấy U Ảnh
    tới, U Như Long tinh thần sảng khoái hẳn lên, vội vàng khoát tay vội bảo.

U Ảnh nghe vậy cũng liền theo mẫu thân Cổ Lạc Diệp bước về hướng phụ thân U
Như Long vào bàn tròn hai chỗ trống cạnh U Như Long ngồi xuống.

U Ảnh mẫu thân Cổ Lạc Diệp mặt cưng chiều đầy yêu thương nhìn U Ảnh nói: " Ảnh
nhi, mau ra mắt ngươi mấy vị thúc thúc, thẩm thẩm cùng đại ca đại tỷ đi. "

U Ảnh bất đắt dĩ, ảnh mắt đảo quanh bàn rồi đứng lên chấp tay nói:
- Ảnh nhi ra mắt Đại thúc, đại thẩm, nhị thúc, nhị thẩm, đại ca, nhị tỷ.

Kể từ khi ở biết U Ảnh đã học xong nói chuyện sau, mẹ của hắn Cổ Lạc Diệp ngày
ngày cao hứng cùng, cũng cứng rắn lôi kéo U Ảnh học tập một chút cơ bản nhất
lễ số, chữ viết. Mà U Ảnh ôm " An Chi ý niệm " trong đầu, đối với mình mẫu
thân đề nghị cũng không có bất kỳ phản kháng, bởi vì hắn cũng biết, sau này
mình sẽ ở cái này thế giới mới trung trưởng thành.

Ở vừa đến nơi đây, U Ảnh đối với mình thân phận vấn đề cũng tiến hành một
phen kịch liệt giãy dụa, dù sao hắn cũng là linh hồn xuyên không mà đến, nếu
bảo lưu lấy trí nhớ của kiếp trước, vậy hắn vẫn hay là U Ảnh, mà đối với mình
bây giờ cái này thân phận, ở U Ảnh sâu trong nội tâm, vẫn có chút loại bỏ ,
mặc dù như thế, nhưng dời đổi theo thời gian, cuối cùng hắn hay là từ từ đón
nhận mình bây giờ thân phận, bất kể thế nào nói, Cổ Lạc Diệp dù sao cũng là
sinh mẫu thân của mình, mặc dù mình sau khi chết không giải thích được bảo lưu
lại trí nhớ của kiếp trước, nhưng là cái kia trí nhớ cũng là ở một thế giới
khác trung đã phát sanh, cùng nơi này dính dấp không hơn bất kỳ quan hệ gì,
hôm nay, U Ảnh đã đem mình chuyện lúc trước giấu ở đầu óc thâm xử, định dùng
một mảnh thành thản tâm tới đón bị nơi này hết thảy.

Các vị thúc thúc, thẩm thẩm ai cũng nhìn một lần U Ảnh rồi khẽ mỉm cười, trong
đó, một vị phụ nữ mỉm cười nói : " Diệp muội tử a, Ảnh nhi càng ngày càng hiểu
chuyện rồi, ai ... Thật sự rất khó tưởng tượng hắn vừa mới mãn ba tuổi hài tử
a, ta thật sự hâm mộ ngươi a, lại có như thế thật thông minh hài tử, không như
Phi nhi nhà ta, đến giờ này vẫn chưa hiểu nốt cơ bản nhất lễ số, chữ viết. "
Người phụ nữ mặc vải màu bạc đắt tiền này là phu nhân của đại bá tên là Hạ Như
Sương, là U Phi mẫu thân.

Người phụ nữ còn lại - nhị thẩm, phu nhân của nhị bá U Như Hải, Cơ Vô Song
cũng cười khanh khách nói : " Đúng vậy a, Lạc Diệp muội tử a, Như Sương tỷ nói
không sai, hiện tại ta cũng phát giác mình càng ngày càng thích đứa nhỏ này a"
Mặt dù nàng nói như thế nhưng là nàng hướng xem U Ảnh ánh mắt cũng là một mảnh
bình tĩnh.

" Ảnh nhi là đứa mà chúng ta chứng kiến thiên tài nhất từ xưa đến nay, nửa
tuổi tựu một mình bước đi, tám tháng là có thể mở miệng nói chuyện, đây cũng
là những khác cùng lứa hài tử tuyệt đối không cách nào làm được, thật rất
mong đợi U Ảnh nhanh lên một chút mãn sáu tuổi tiến hành trong cơ thể Bản
Nguyên Thánh Lực khảo nghiệm, hi vọng đến lúc đó hắn có thể cho chúng ta mọi
người một kinh hỉ. "
Nói chuyện tên này chính là đại bá, toàn thân lộ ra một loại khí chất lạnh
lẽo, đó cũng là tính cách của đại bá U Như Phách từ trước đến nay, một phần
cũng là do Bản Nguyên Thánh Lực của hắn dẫn đến.

U Như Phách lời vừa dứt,một đạo hơi có vẻ được hùng hậu nam tử thanh âm đột
nhiên vang lên : " Mọi người nói rất đúng, ta cũng rất chờ mong ngày Ảnh nhi
mãn sáu tuổi ngày a." Theo tiếng nói, chỉ thấy một gã tuổi gần ba mươi thanh
niên nam tử ngồi cạnh đại bá, thanh niên nam tử cả người tản ra một cổ trầm
ổn khí chất, người mặc một bộ la hét tơ vàng bên trường bào màu trắng, một đầu
tóc dài màu đen tùy ý choàng tại trên vai, làm cho người ta một loại hết sức
nặng nề cảm giác. Đó là nhị bá, loại trầm ổn này cũng là tính cách và một phần
đến từ Bản Nguyên Thánh Lực dẫn đến.


  • Mọi người dừng bàn luận tại đây đi, cơm canh sắp nguội rồi, lo ăn xong rồi
    hãy nói tiếp.

U Như Long vừa lên tiếng cả sảng đường ăn liền chấm dứt cuộc trò chuyện.

Người một nhà cơm tối cật vui vẻ hòa thuận, một bữa cơm rất nhanh tựu ăn cơm,
sau khi ăn xong, U Ảnh một mình một người trở lại trong phòng của mình, dựa
theo hắn cái này số tuổi, vốn là bởi vì nên hộ tống mẹ của hắn Cổ Lạc Diệp
cùng ngủ cảm thấy, nhưng là U Ảnh nhưng chủ động yêu cầu mình muốn một mình ở
một gian phòng, đối với cái này vấn đề, U Ảnh thái độ vô cùng kiên quyết,
cuối cùng mẹ của hắn Cổ Lạc Diệp thật sự là không lay chuyển được hắn, cuối
cùng không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đáp ứng.

Cánh cửa đang khép lại thì một bàn tay trung niên nam tử chặn lại. Nhìn lại
thấy gương mặt hòa ái của phụ thân U Như Long, U Ảnh nói:


  • Phụ thân, có chuyện gì sao?

Gật đậu khẽ một cái, U Như Long bước vào phòng. Ngắm nhìn xung quanh một lượt,
U Như Long giật mình phát hiện ra, đây là lần đầu tiên bước vào đây từ khi U
Ảnh chuyển đến. Căn phòng đơn sơ với một giường ngọc, bộ bàn đặt giữa phòng
với bộ ấm trà còn nóng phía trên. Lại nhìn một lần U Ảnh, U Như Long không
nghĩ ra rằng chỉ với đứa trẻ ba tuổi mà tính cách sống lại đơn sơ như lão quái
vật sống nghìn năm. Nếu không phải là biết trước đây là phòng của U Ảnh, U Như
Long cứ tưởng rằng mình đi vào nhầm phòng khác a, U Như Long ôn nhu nói:
- Ảnh nhi, trong phủ trôi qua vui vẻ sao?

U Ảnh khẽ gật đầu nói : " Vui vẻ a"

U Như Long trên mặt treo vẻ mỉm cười, tiếp tục nói: "Ảnh nhi, nếu như cảm thấy
trong phủ tương đối buồn bực lời mà nói..., phải đi phía ngoài tán giải sầu
sao, thuận tiện cũng biết một chút về thế giới bên ngoài."

"Biết rồi, cha!" Kiếm Trần nhẹ nói nói.

Thấy U Ảnh như thế hiểu chuyện, một chút cũng không giống như là một mới vừa
mãn ba tuổi trẻ nhỏ, U Như Long trong lòng thì có nói không ra lời cao hứng.

Hai cha con giao lưu một hồi, U Ảnh viện cớ mệt mỏi đi nghỉ ngơi trước, U Như
Long thấy vậy bất đắt dĩ đành phải rời phòng để U Ảnh nghỉ ngơi.


Chí Tôn Hắc Ám - Chương #2