Minh Liên Thiên Hỏa


Người đăng: Trooper

Nhất giai Võ Linh yêu nghiệt như U Ảnh, sử dụng hết toàn lực thì cho dù là Bát
giai Võ Linh chỉ cần lơ là một tí thì cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Hai người không ngờ rằng, U Ảnh lại ra tay, nhất kích nhất sát như vậy.

U Ảnh ra tay tốc độ cực nhanh, nhưng hai người cũng không phải là võ giả tầm
thường. Hai người thường xuyên săn giết yêu thú, chiến đấu rất nhiều cho nên
khi U Ảnh ra tay, hai người phản ứng lại rất nhanh.

Hắc quả phụ từ bên hông lấy trường tiên ra, sử dụng ba phần công lực quất
thẳng về hướng U Ảnh, Dương lưu manh thì lùi sang một bên đứng xem. Theo hắn
nghĩ, cho dù U Ảnh có thiên tài đến bao nhiêu thì Nhất giai Võ Linh cũng không
đỡ được một chiêu này của Hắc quả phụ.

"Ầm ầm"

U Ảnh nhất kích nhất sát thất bại, trường tiên quất thẳng trên bộ ngực, làm
cho U Ảnh tông vào vách tường, vách tưởng sụp đổ xuống đè lên U Ảnh.


  • Haizzz, tiểu đệ đệ cần gì phải tội vậy chứ, chỉ cần giao ra bảo bối thì tỷ
    tỷ có thể lưu lại cái xác toàn thây cho a.

Vừa nói, Hắc quả phụ vừa làm ra vẻ mặt tội nghiệp, nhưng trong đôi mắt lại
hiện ra sự ngạc nhiên.

Một kích vừa rồi tuy rằng chỉ sử dụng ba phần mười thực lực, vậy mà giờ đây,
Hắc quả phụ lại thấy U Ảnh đang từ từ bò ra, đứng dậy từ đóng đổ nát. Không
thể a, chỉ có Nhất giai Võ Linh thực lực, vậy mà ba phần mười thực lực của Bát
giai Võ Linh vậy mà bất tử. Đây là một thiên tài yêu nghiệt a. Vừa nghĩ, Hắc
quả phụ vừa hiện lên vẻ tàn nhẫn. Đã là thiên tài, cần phải bóp chết từ nhỏ.
Nếu để hắn trốn thoát được, ngày sau, tử kỳ chính là mình a.

-Chậc chậc, không nghĩ tiểu đệ đệ là một thiên tài a, nhìn bộ dáng mười bốn mười lăm tuổi vậy mà là một thiên tài a. Tiếp tỷ tỷ ba phần mười thực lực vậy mà bất tử. Chậc chậc, tỷ tỷ thích nhất là giết thiên tài a.

-" Hắc quả phụ, nhanh giải quyết đi a, nhân gia đây đợi lâu rồi a, chúng ta còn cần dục tử dục tiên nữa a, không cần phải tốn thời gian với hắn nữa. " Dịch lưu manh lên tiếng.


  • "Rồi rồi, nô gia đây giải quyết liền "

Hắc quả phụ từ từ đi tới lại gần U Ảnh, bàn tay giơ lên, xung quanh từ từ cô
đọng thánh khí tại bàn tay của a, một tay chưởng xuống đầu của U Ảnh.

Mắt thấy bàn tay sắp chạm đến đỉnh đầu của U Ảnh, thì từ sâu trong hang động
truyền ra một tiếng vang " ầm ầm", làm cho Hắc quả phụ giật mình, đình chỉ
lại. Mắt nhìn vào sâu trong hang động.

Từ khi vào đây, do toàn bộ đều chú ý đến U Ảnh, cho nên hai người không có để
ý sâu trong hang động có gì. Giờ này, nhìn lại, Hắc quả phụ gương mặt nổi lên
sự sợ hãi. Một luồng khí tức từ trong hang động truyền ra làm cho nàng cảm
thấy sâu sắc nguy hiểm. Tại nàng xem ra, trước mặt khí thế này, nàng chỉ đáng
giá một con sâu con kiến, không hơn không kém. Bàn chân không tự chủ được run
rẩy.

Trong sát na, U Ảnh cầm trường kiếm lên, sử dụng hết sức lực còn lại, đâm vào
ngực, nơi vị trí trái tim cư ngụ của Hắc quả phụ.

Mi tâm và trái tim là hai bộ vị yếu nhất của cơ thể võ giả. Nếu hai bộ phận
này bị thương, rất dễ làm cho võ giả tử vong trong tức khắc.


  • "Hắc quả phụ cẩn thận." Dịch lưu manh thấy U Ảnh động tác, liền hô to.

Hắc quả phụ nghe được thanh âm của Dịch lưu manh, liền phản xạ lại, nhưng đã
trễ.

Trường kiếm đâm sâu vào bốn tất, xuyên qua người của nàng. Từ trong mắt, nàng
hiện ra vẻ hối hận, cực kì hối hận. Nếu nàng từ lúc đầu, sử dụng toàn bộ sức
lực, nhất kích nhất sát U Ảnh thì giờ đây, nàng không phải tử rồi. Nàng không
cam lòng a.

Dịch lưu manh thấy Hắc quả phụ tử vong, gầm rú lên, chủy thủ xuất hiện trên
tay, thánh khí ngưng tụ bám xung quanh chủy thủ, đâm thẳng về phía U Ảnh.


  • Chết!!!

U Ảnh từ sau nhất kiếm vừa rồi, cả người đã rã rời, không còn sức lực để mà
phản kháng nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Dịch lưu manh giết bản thân.

Con mắt đang từ từ chậm rãi khép lại, chấp nhận số phận tử vong tới gần thì
một đạo Hỏa nguyên tố yêu khí từ trong hang động vụt qua, bao trùm U Ảnh lại.

U Ảnh cảm nhận được khí tức này, vẻ mặt mang theo nhàn nhạt nụ cười, sau đó
ngất đi.

.....


  • Aaaaa, làm ơn, giết ta, giết ta, làm ơn.

Một thanh âm khàn khàn, làm cho U Ảnh đôi mắt từ từ mở ra.

Đập vào trong mắt U Ảnh giờ này là một thiếu nữ, vóc người cao tầm một mét
sáu, đôi mắt lung linh, đôi môi đỏ như đào, đôi tóc dài tới mông, làn da trắng
nõn, đôi ngọc thủ tụ tập Hỏa nguyên tố yêu khí từng chưởng đánh vào bộ ngực
của trung niên trước mặt.

Nhìn người trung niên trước mặt, U Ảnh liền nhận ra, đây là Dịch lưu manh. Giờ
này, Dịch lưu manh cả người không ra người, quỷ không ra quỷ. Tóc, làn da đều
cháy khét do Hỏa nguyên tố đốt cháy. Gương mặt tàn phá, lộ ra gần như hết bộ
xương trắng.

U Ảnh nhìn cảnh tượng mà giật mình a. Đây, đây là Phượng nhi mà U Ảnh quen
biết sao, đây là một tiểu ma nữ a. Hành người ta người không ra người, quỷ
không ra quỷ. Xem ra, sau này phải bớt làm Phượng nhi nổi giận a.

Võ vương cảm giác rất nhạy bén, từ U Ảnh nhìn nàng, trong sát na đó, Phượng
nhi quay mặt lại nhìn U Ảnh, vẻ mặt mang theo nụ cười thánh khiết.

Nụ cười này không hợp với cảnh tượng này a. U Ảnh thầm nghĩ.


  • Ảnh ca, ngươi tỉnh. Huynh đã hôn mê bảy ngày bảy đêm rồi a. Làm người ta lo
    chết đi được.

Vừa nói, Phượng nhi vừa bước lại U Ảnh, bàn tay nhỏ nhắn cầm khăn tay từ trong
bộ ngực ra, lau mặt cho U Ảnh.


  • " Khụ khụ. " U Ảnh ho nhẹ một cái, rồi nhìn lại hỏi: " Phượng nhi, hắn ta,
    đây là...?"


  • Đây là Phượng nhi đang trút giận dùm cho huynh a. Ai bảo, hắn ta làm tổn
    thương huynh làm gì.


Vừa nói, vẻ mặt Phượng nhi hiện rõ lên sự tất giận.

Đây là người thân nhất trên đời của Phượng nhi a. Vậy mà, có người lại dám tổn
thương người thân nhất của Phượng nhi, nên giết.

Sát khi tản ra, làm cho U Ảnh cũng phải co nhẹ một thoáng. Nhưng trong lòng
lại cảm động lay.

-" Được rồi, giết hắn đi a. " U Ảnh nói.

Ngọc thủ giơ lên, cách không từ xa, một đạo nhàn nhạt yêu khí lướt ngang cổ
Dịch lưu manh, đoạn tuyệt sinh cơ.

U Ảnh nhìn Phượng nhi rồi hỏi: "Phượng nhi, bây giờ thực lực của muội ??"


  • " A, Tam giai trung kỳ Võ Vương a. Mà lại, muội chỉ có luyện hóa được một
    phần tư nó a, về sau, muội còn tăng nhanh lên nữa a. " Phượng nhi nói


  • "Hảo hảo" U Ảnh kêu.


Như trợt nhớ ra điều gì, Phượng nhi nói " Ảnh ca, đây không phải là Địa hỏa a.
Đây là Thiên hỏa, là thiên hảo đó. Xếp hạng thứ 4 trên bảng danh sách Thiên
hỏa, Minh Liên Thiên Hỏa a. Cực kì phù hợp với thân thể của muội. Muội phải
cảm ơn huynh a, nếu không nhờ có huynh, muội cũng không có được nó a. Với lại,
cũng may muội cũng đã là Võ Vương, nên có thể sơ bộ luyện hóa được nó, nếu như
võ giả khác không có thực lực Võ Vương trở lên, thì chắc chắn mười phần sẽ bị
nó thiêu cháy sinh cơ a."

U Ảnh nghe Phượng nhi nói cũng đầy giật mình. Không ngờ đánh bậy đánh bạ, chỉ
hi vọng tìm được Địa hỏa để cho Phượng nhi luyện hóa. Không ngờ, vận khí lại
tốt đến vậy, lại là Thiên hỏa, xếp hạng thứ 4 à.

U Ảnh cùng Phượng nhi trò chuyện được một lúc thì:


  • Oẹt~~~~

Bụng U Ảnh kêu lên, làm cho gương mặt hắn đỏ cáu.

Phượng nhi thấy vậy liền bật cười, tiếng cười khanh khách làm cho U Ảnh nhìn
ngây dại ra.


  • Ảnh ca, huynh đợi muội, muội đi bắt một con Yêu thú về nướng cho huynh ăn.

Nói xong, Phượng nhi biến về bản thể, lóe lên biếng mất.

U Ảnh nhìn thấy Phượng nhi đã đi xa, dành nhắm mắt, vận chuyển Hắc Ảnh Kiếm
Điển.

Trải qua cả tháng nay chiến đấu, U Ảnh khí tức kéo lên tới Nhất giai trung kỳ
Võ Linh, chỉ thiếu chút nữa là đến đỉnh phong rồi. Điều này làm cho U Ảnh mừng
rỡ như điên. Đúng là, chỉ có chiến đấu mới là cách tăng thực lực nhanh nhất a.


Chí Tôn Hắc Ám - Chương #13