Nghe được Chu Hạo lời mà nói..., Lý Nhược Lam lập tức đỏ bừng cả khuôn mặt,
vội vàng quay đầu hướng cha mẹ gian phòng nhìn xuống, thấy bọn họ không có
phát hiện mới trợn nhìn Chu Hạo liếc, sẳng giọng: "Chán ghét! Nơi đây cũng
không phải là Hương thành, đêm nay ngươi ngay ở chỗ này ngủ đi." Dứt lời sẽ
đem Chu Hạo đẩy mạnh phòng trọ cũng khép cửa phòng lại, chính mình tức thì ỷ ở
ngoài cửa, trong nội tâm bịch bịch nhảy không ngừng.
Kỳ thật chính cô ta lại làm sao không muốn niệm cùng Chu Hạo cộng hưởng cá
nước thân mật cái chủng loại kia mất hồn cảm giác, nhưng cha mẹ của mình
đang ở nhà ở bên trong, nếu để cho hai người phát hiện, vậy cũng liền xấu hổ
chết rồi.
Mà Chu Hạo tại trong phòng khách, tức thì nghĩ đến lương phượng núi sự tình.
Dựa theo Trương Hổ nói, Lương Phong Sơn đến vào ngày mai sẽ trở về, thực tế
hôm nay Chu Hạo đã đem Lý Nhược Lam cứu ra rồi, nhận được tin tức Lương Phong
Sơn nhất định sẽ mau chóng gấp trở về, đến lúc đó liền nhất định sẽ tìm Chu
Hạo bọn hắn tính sổ.
Cùng dĩ vãng gặp phải địch nhân bất đồng, Lương Phong Sơn sau lưng thế nhưng
là một tỉnh tỉnh trưởng, chỗ đại biểu thế lực cùng nhân mạch đều là thường
người không thể tưởng tượng đấy. Mà dựa theo hôm nay tình huống, tuy nhiên Chu
Hạo cùng Lương Phong Sơn còn không có chính thức đã gặp mặt, nhưng hai người
cừu oán xem như triệt để kết, ai đều sẽ không dễ dàng bỏ qua. Tuy nhiên Lương
Phong Sơn đầu rất lớn, nhưng thật sự đối chọi đứng lên, Chu Hạo nhưng là không
sợ đấy, cũng không phải nói bởi vì Triệu Ngọc Cầm quan hệ, Triệu Nhật Tân sẽ
cho Chu Hạo chỗ dựa.
Triệu lão gia tử còn không biết mình con gái cùng Chu Hạo quan hệ, cho nên cho
dù hắn sẽ che chở Chu Hạo, cũng sẽ không là ra tại nữ nhi của mình nguyên
nhân. Chu Hạo lớn nhất dựa vào, chính là hắn cung cấp cho quân đội phương
thuốc. Lúc trước giao cho Triệu Định Châu "Hắc ngọc cao", cho đến hiện tại, đã
xác định thần kỳ của nó hiệu quả, đối với trong quân chiến sĩ trên chiến
trường tác dụng là không thể đoán chừng đấy, hơn nữa Chu Hạo trên tay còn có
thật nhiều phương thuốc, cũng bởi vì này tốt, Triệu gia đối với Chu Hạo vô
cùng coi trọng. Theo mỗ trình độ đi lên giảng, Triệu lão gia tử đã đem Chu Hạo
vạch nên trận doanh mình bên trong người, cho nên nếu như Chu Hạo có chuyện,
Triệu gia trận doanh nhất định sẽ ra mặt giúp.
Tuy nhiên Chu Hạo còn không hoàn toàn hiểu rõ Triệu gia thế lực đến cùng có
bao nhiêu, nhưng chỉ bằng vào Triệu Định Châu một người, kia địa vị liền không
thua lương phượng núi cha rồi, bởi vậy Chu Hạo là một chút cũng không sợ lương
phượng núi đấy.
Mà tuy nhiên Chu Hạo không sợ Lương Phong Sơn, nhưng Giang Tô nơi đây thủy
chung là Lương Phong Sơn địa bàn, Chu Hạo sợ hắn về sau sẽ tìm Lý gia tính sổ,
cho nên Chu Hạo mới có thể dứt khoát đem Lý Nhược Lam cha mẹ đều nhận được
Hương thành, Hương thành bên kia dù sao là chỗ của mình, như vậy Chu Hạo cũng
có thể yên tâm một điểm.
Vốn là muốn cho Triệu Ngọc Cầm gọi điện thoại nói cho nàng biết về Lương Phong
Sơn chuyện này, nhưng nhìn xem hiện tại đã là trời vừa rạng sáng rồi, Chu Hạo
liền không muốn quấy rầy Triệu Ngọc Cầm, quyết định đợi đến lúc hừng đông về
sau mới gọi điện thoại cho nàng.
Chu Hạo ngửa mặt nằm ở trên giường, tuy nhiên hôm nay đã trải qua một loạt sự
tình, nhưng hắn vẫn một chút cũng không có cảm thấy mệt mỏi. Bởi vì gặp được
phân biệt gần hai tháng Lý Nhược Lam, đáy lòng của hắn lửa tình đã bị gây xích
mích đi lên.
Trong đầu không ngừng hiển hiện trước kia cùng Lý Nhược Lam mây mưa thất
thường mất hồn tình cảnh, Chu Hạo trong nội tâm vẻ này lửa tình lại càng đốt
(nấu) càng liệt, hạ thân quần cũng cao cao hở ra một cái ngọn núi.
"Dù sao bá phụ bá mẫu cũng đã biết rõ ta cùng Lam tỷ quan hệ, có lẽ không
thành vấn đề." Chu Hạo thầm nghĩ, liền từ trên giường đứng lên đi ra phòng
trọ.
Trong sảnh đèn đã đóng, Lý Sở Phàm vợ chồng gian phòng cũng tối như mực không
có lộ ra một tia ánh sáng, Chu Hạo đã nghĩ bọn hắn có lẽ đã ngủ rồi. Lặng lẽ
đi vào Lý Nhược Lam cửa phòng trước, Chu Hạo bắt tay giữ tại tay cầm cái cửa
bên trên nhẹ nhàng xoay tròn.
Chỉ nghe "Cạch" một tiếng vang nhỏ, Chu Hạo cảm thấy đại hỉ, Lý Nhược Lam
không có khóa cửa phòng, căn bản chính là chờ đợi mình nha.
Vì vậy hắn cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa phòng ra đi vào, trong phòng tuy
nhiên không có bật đèn, nhưng cũng không có ảnh hưởng Chu Hạo thị lực. Hắn
nhìn thấy Lý Nhược Lam trong phòng bố trí rất đơn giản, cửa bên cạnh là tủ
quần áo, đối diện bên kia thì là giá sách, còn có một tủ sách, trung ương thì
là một cái giường lớn. Hơn nữa, gian phòng không khí cũng phiêu đãng một cổ
nhàn nhạt mùi thơm.
Trên giường chăn bông có chút hở ra, buộc vòng quanh một thân ảnh đến.
Chứng kiến trên giường đang đắp chăn bông Lý Nhược Lam, Chu Hạo trong nội tâm
một hồi kích động, vội vàng đem trên người áo ngủ thoát khỏi, cứ như vậy chỉ
mặc một cái quần lót liền xốc lên chăn bông chui vào.
Một nằm dài trên giường, Chu Hạo liền thò tay đem toàn thân mềm mại Lý Nhược
Lam ôm lấy, nhất thời chỉ cảm thấy đầy cõi lòng ôn hương nhuyễn ngọc.
"Tiểu sắc quỷ, sớm biết như vậy ngươi không có hảo ý được rồi." Lý Nhược Lam
theo tại Chu Hạo trong ngực sẳng giọng.
"Cho nên ngươi liền cố ý không đem cửa phòng đã khóa?" Chu Hạo trêu đùa, hai
tay đã theo Lý Nhược Lam quần áo vạt áo duỗi đi vào, đụng chạm đến nàng cái
kia trắng nõn hơn nữa nóng lên da thịt
Lý Như Lam chủ động hôn lên Chu Hạo môi, lẩm bẩm nói : « Chu Hạo, ta nhớ ngươi
».
« Ta cũng nhớ ngươi, Lam tỷ… » Chu Hạo ứng một câu hãy cùng Lý Như Lam trơn
mềm lưỡi thơm tho dây dưa lên, hai người tứ chi cũng chặt chẽ dây dưa đứng
lên. Hai người chia cách cũng gần hai tháng lên. Đối lẫn nhau tướng niệm vô
cùng. Nhất là Chu Hạo, mặc dù mỗi ngày đều có mĩ nữ kề bên nhưng cũng không có
thiết thực hưởng thụ. Triệu Ngọc Cầm đi Bắc Kinh hơn nữa Chu Hạo có món hẹn 10
tỷ USD nên trước không thể đụng nàng. Tư Đồ Kiếm Anh cùng mẹ nàng đến Thượng
Hải. Vương Tích Quân tuổi còn nhỏ. Nhan Khinh Khinh thì chỉ mới có thể biểu lộ
ở ngoài loại này mập mờ tư thái. Còn về phần Dương Gia Bảo, tuy luổi cũng có
thể, cũng cam tâm tình nguyện hiến thân cho Chu Hạo nhưng vẫn còn bị một số
ngăn cách do cha mẹ.
May mắn là Chu Hạo một thời gian trước có qua Vân Lộc sơn. Khoảng không khí
tường hòa cũng làm cho Chu Hạo trong nội tâm bình tĩnh nhiều. Làm cho hắn tâm
bình khí hòa. Nhưng hôm nay cùng Lý Nhược Lam cá nước thân mật, lại phát hiện
Lý Nhược Lam không có mặc gì cả càng làm dục hỏa của Chu Hạo bốc lên cao ngất
trời. Đồng thời hôn Lý Nhược Lam môi thơm xuống dưới, thẳng đến Lý Nhược Lam
đôi gò núi vưu vật. Làm cho Chu Hạo lưu luyến không thôi.
Mà Chu Hạo dưới quần con ác long kia thì đang ngẩng cao trong trạng thái chiến
đấu và luôn miệng rít gào. Nó càng ngày càng ép chặt vào Lý Nhược Lam hai
chân, bả Lý Nhược Lam quần lót từ hai chân cởi xuống. Sau đó Chu Hạo cũng bắt
quần lót của mình cởi xuống.
« Lam tỷ, ngươi không ở bên cạnh ta trong mấy ngày ta đều nhớ ngươi muốn
chết.. » Chu Hạo thâm tình nói với Lý Nhược Lam.
« Đến đây đi, Tiểu Hạo ta cũng nhớ ngươi. Đều nhớ ngươi muốn chết… » Lý Như
Lam như nói mê bình thường nói với Chu Hạo.
Chu Hạo phát hiện Lý Như Lam đào nguyên chỗ đó đã ướt át một mảnh, tùy thời
đều muốn tiếp thu của mình con ác long. Chu Hạo giơ hai chân của nàng ra, chậm
rãi đè ép xuống dưới.
« Ư… » Chu Hạo cùng Lý Như Lam đều đồng thời rên lên, bị loại phong phú thực
cốt hòa tan. Trong giây phút này chỉ có cảm xúc dâng trào cùng tâm tình khoái
trá.
Bởi vì trong một thời gian ngắn không cùng Chu Hạo cá nước thân mật, Lý Như
Lam chỗ đó cũng càng siết chặt càng làm cho Chu Hạo có thêm khoái cảm. Mà Chu
Hạo con ác long càng ngày càng hưng phấn càng làm cho Lý Nhược Lam thư sướng
không thôi, càng làm cho nàng hai đùi vận động liên tục quấn ngang hông Chu
Hạo không rời.
Trải qua lúc đầu thích ứng, Chu Hạo vận động càng ngày càng manh hơn, động tác
cũng càng ngày càng nhanh lên. Chiếc giường phía dưới cũng càng ngày càng kêu
lên » chi nha chi nha », mà Lý Nhược Lam dưới thân cùng Chu Hạo nghênh hợp lại
càng hòa hợp phập phồng lên xuống đều đặn. Cảm giác cũng theo dưới thân lan
tràn lên, qua tim lên tới yết hầu và phải bật thốt lên.
Lý Như Lam cố gắng căn chặt miệng vì Lý Sở Phàm cùng Tạ Như Thu đều ở phòng
bên cạnh. Lý Như Lam cố gẳng điểm nhẹ âm thanh nhắc nhở Chu Hạo :
"A...! Điểm nhẹ... Ngươi cái này đại sắc lang!" Lý Nhược Lam duyên dáng gọi to
một tiếng, nếu như không ngăn cản được cái này tiểu oan gia, cũng liền từ nào
đó hắn đã đến. Động tác chẳng những không dừng được mà ngược lại càng ngày
càng kịch liệt, mà không khí cũng như bị hai người thiêu cháy đứng lên.
Lý Nhược Lam cắn vào Chu Hạo trên vai : » ô ,ô chết ta rồi «
Vì Lý Nhược Lam kích thích nên Chu Hạo cũng tước vũ khí đầu hàng, bả tất cả
tích súc đều toàn bộ tích phát ra.
« Hô, hô , hô » Chu Hạo cả người ghé vào Lý Nhược Lam trên người thể hiện ra
vẻ thỏa mãn.
Lý Nhược Lam vỗ lên hắn trên lưng : » Tiểu quỷ, ngươi nặng quá… »
Chu Hạo quay người ôm Lý Nhược Lam vào trong lòng. Một bên từ nàng trên trán
hôn xuống. Mang theo một cỗ mùi hương trộn cùng mồ hôi, một bên khẽ vuốt tấm
lưng trần của nàng. Lý Như Lam toàn thân nhũn ra nằm trong lòng ngực Chu Hạo
hết sức hưởng thụ, hai mắt khép hờ hưởng thụ dư vị triều cao.
Điều này càng làm Chu Hạo chịu không được, thiên phú dị bẩm của hắn không đến
hai phút đồng hồ đã hoạt động trở lại. Con ác long lại hoành hành trở lại, đâm
thẳng vào nơi đào nguyên của nàng. « Lam tỷ, ta muốn », Chu Hạo tại Lý Nhược
Lam trên người tự do sờ soạng khiêu gợi. Lý Nhược Lam ngay cả sức lắc đầu cũng
không có, chỉ thì thầm : « không, không được, ta thực sự không được mà ».
« Đến nha, Lam tỷ » Chu Hạo khẽ cắn Lý Nhược Lam và bắt đầu điều khiển con ác
long của mình. Không đến một hồi, trong phòng không khí liền lại lần nữa hỏa
nóng lên.