Sĩ Nhục Kẽ Khác Là Tự Rước Nhục Cho Mình


Người đăng: Quangck9393@

( Hôm qua say quá nên viết chương trước có hơi cẩu thả, mong ace ủng hộ nha..
có ý kiến xin cmt bên dưới, mình viết vì đam mê thôi, ae vui là được, nhớ vote
cho mình nha)....

-Đại hội vẫn đang diễn ra, Lý Hổ cùng Lý Khánh bằng thực lực của mình triệt để nghiền ép, chưa kẽ nào trong tay Lý Hỗ có thể tiếp được một chiêu của hắn,
Lý Hổ cao ngạo đứng trên võ trường, xung quanh chúng nhân trầm trồ thán phục
,nhìn hắn bằng đủ loại ánh mắt, kinh sợ có, thán phục có, củng vài phần ước
ao ghen tị, Đệ nhất tuổi trẻ là đây, Lý Khánh kia dù rất mạnh, dù tu luyện
công pháp cao cấp củng phải bại trong tay hắn, bại trong mười chiêu,
Nói Lý Hổ là thiên tài củng không ngoa, bằng vào thực lực, bằng vào tu vị của
hắn bây giờ dù đặt vào tông môn tiên phái củng phải được xưng tụng hai tiếng
Thiên tài
Nhưng chân chính thiên tài vẫn đứng dưới kia, miệng nở một nụ cười quái dị,
hắn nhìn Lý Hỗ, củng lộ ra vài phần kinh ngạc, nhưng chĩ là thoáng qua một
chút, vì Lý Nguyên hắn bây giờ đã khác, cá chép đã vượt vũ môn đã chân chính
hoá rồng, tầm mắt của hắn là bầu trời cao lớn kia, ý chí của hắn là cùng Thiên
đạo đối chọi, cướp lấy tạo hoá của càn khôn nhật nguyệt, hắn muốn vĩnh sinh
bất tử, muốn làm chúa tể chính vận mệnh mình,
Lý Hổ kia dù có mạnh mẽ thêm bao nhiêu lần nửa, thì trong mắt hắn vẫn chưa
được xem là đối thủ, thậm chí chưa từng mang lại cho hắn một tia áp lực nào...
- Lý Nguyên, con rùa rút cổ ngươi củng dám trở về sao?
Mau quỳ xuống cho bổn thiếu gia, ta muốn đánh chết tên không cha không mẹ
ngươi,
Đồ con hoang, ngày đó là tại ta sơ sẩy, tại ngươi vận khí quá tốt, hôm nay thì
cả tư cách đánh với ta củng không có
- Đúng, Hổ ca quá mạnh, hổ ca là ai, là đệ nhất thiên tài của thanh thành,
Hắn là cái thá gì, một tên phế vật không thể tu luyện, một đứa con hoang
Toàn bộ võ trường ồn ào, nghị luận có, chửi bới có, xem thường củng có..
Lý Nguyên vẫn đứng đó, chưa một lần nhìn Lý Hổ, hình như hắn chưa từng để tất
cả vào tai, hắn đang suy nghĩ điều gì đó, Trên khuôn mặt non nớt mà thanh tú
kia hiện lên sự tinh anh khó che dấu, đôi mắt kia mang theo vài phần cơ trí.
Hắn đứng đó mặc cho thế nhân cười chê, mặc cho ngươi khác sĩ nhục, Vô ưu vô
lo, xung quanh hắn toát ra hào quang sáng chói, hào quang của vận mệnh, mà chĩ
nhửng tu sĩ có đại thần thông mới có thể nhận ra..
- Lý Nguyên, tên hổn đản ngươi không nghe ta nói gì sao?
Tao bảo ngươi quỳ xuống tạ tội, ngươi không để lời ta vào tai sao?
- Con chó nhỏ, ngày đó ta một chiêu bại ngươi, ngươi vẫn nghĩ là do ta may
mắn sao?
Bằng vào thiên tài như ngươi ta còn chưa để vào mắt, ta một lần có thể đánh
bại ngươi, thì cả đời này củng đánh bại ngươi, đánh cho ngươi không thể ngoi
đầu,
Lý Nguyên không mặn không nhạt nói..
Thanh âm kia tuy là của một tiểu hài tử, nhưng từ miệng hắn toát ra, lại phảng
phất như là gió, không cao ngạo, không xiễm nịnh, trầm bổng nhẹ nhàng
Nhưng truyền vào tai mọi người lại tạo ra một hồi oanh động
- Hắn nói gì? Đánh cho hổ ca không thể ngoi đầu sao, đúng là tên điên nói
nhảm, hắn là ai? Hổ ca là ai?, Một tên phế vật dám nói đánh thiên tài không
thể ngoi đầu sao?
- Lý Nguyên,con mẹ Ngươi..
Được rồi, ngươi nói rất hay nhưng nếu có bản lĩnh thì bò lên đây, bò lên để
bổn công tử đánh chết mẹ ngươi..
- Hay cho một Đứa trẻ 8 tuổi, rất có khí phách, tâm tính vô cùng trầm ổn,
không cao ngạo nhưng không nhượng bộ, lời nói kia không giống như từ miệng hắn
phát ra,
một đứa trẻ 8 tuổi sao?,
sao ta nghe như của một vị cường giả, của một lão quái sống trăm năm nói ra
vậy ?
Trên đài cao kia tầng lớp cao tầng củng sôi nổi nghị luận..
- Tốt a, ta muốn xem thiên tài ba năm trước là dạng gì thực lực
Tộc trưởng bốn đại gia tộc vô cùng háo hức..
Lý Nguyên, con chó nhỏ, ta hôm nay ở đây tuyên bố với toàn bộ mọi người rằng,
ngươi nếu tiếp qua một chiêu của ta xem như ngươi thắng, đệ nhất gia tộc ta
nhường lại cho ngươi, nhưng nếu một chiêu củng không tiếp được, nếu ngươi
chết dưới tay ta thì củng đừng trách ta độc ác
Lý hổ giận dữ, gằn từng câu từng chữ, như tuyên bố cho chúng nhân biết hôm nay
là tử kỳ của Lý Nguyên
- Tốt, vậy trận đấu này ta đồng ý,
Không do dự, không suy nghĩ, không nói nhiều
Hắn bước từng bước lên võ đài, khuôn mặt cương nghị, tử y phất phới bay toát
ra cổ khí thế chấn nhiếp, như một vị vương giả quân lâm thiên hạ
Cổ khí thế kia vậy mà khiến cho tầng lớp cao tầng kia cảm thấy khó thở, cảm
thấy lạnh người, cảm thấy như tràng cảnh trước mắt kia hoàn toàn ngược lại
Chính bon họ là hài tử đang ngồi xem cường giả luận bàn,
- Lý hổ cười ha hả, cười như chưa từng được cười, trên mặt một vầng sát khí
nỗi lên,
- Vậy mà động sát tâm, bên dưới nhao nhao bàn tán
Lý Nguyên nhìn hắn như nhìn một người chết khuôn miệng nhỏ kia củng nở ra một
nụ cười,
Dám động sát tâm sao, kẻ này lòng dạ nhỏ nhen, độc ác, không nên giử lại nửa,
Lý Nguyên thầm nghĩ..
Chết...
Lý hổ hét lớn, tu vi phát ra, linh khí mạnh mẽ xé rách hư không, khí lưu bạo
tán, một tay ấn pháp quyết, tức thì một đầu Bạch long rực rỡ gào thét thành
hình trên không trung,
- Long Tượng Ban Nhược Công,
dưới đài chúng đệ tử hò hét, chúng quan khách lâm vào kinh ngạc...
Hắn vậy mà luyện Long Tượng công, ?
Công pháp chí cương, chí cường.. được xưng tụng là công pháp mạnh nhất, khó tu
luyện nhất của Lý Gia..
- không hỗ là con trai phó gia chủ, tài nguyên tu luyện đả hơn người, công
pháp còn lợi hại như vậy..
Không công bằng a..
Dưới đài văng vẵng âm thanh đố kị cùng sùng bái...
- Đầu Bach Long kia xé gió, mang theo luồng kình lực cùng uy áp to lớn ép
xuống đầu Lý Nguyên
Hắn nhìn đầu Bạch long kia dần dần áp sát, trong mắt không hề hiện lên một gợn
sóng, miệng còn lẫm bẫm hình như đang suy nghĩ điều gì đó
- Hay cho Lý Nguyên ngươi, giao chiến với ta còn dám phân tâm,
Chết đi...
Đầu Bạch long áp sát đỉnh đầu Lý Nguyên, bọn người đệ tử gia tộc vậy mà toàn
bộ cảm thấy khó thở, ngay cả nhửng nhân vật ngồi trên đài cao kia có người còn
thấy lạnh sống lưng
- Quá mạnh, khí thế kia, uy lực kia, trúc cơ củng chỉ đến vậy mà thôi.
Lý Nguyên kia lâm trận mà phân tâm, vã lại hình như ta xem ra hắn tu vị củng
chĩ mới có 6 tầng luyện khí..
Nếu 1 chiêu kia không tránh được thì chết chắc rồi..
Một sát na khi đầu Bạch Long kia lao xuống, hắn vung tay, lùi về sau mười
trượng tránh né
- Vậy mà tránh thoát, kẽ kia không tệ a..
Lý Hổ hét lớn,
- tránh sao, ta xem ngươi tránh thế nào
Tay bắt quyết vỗ mạnh lên không, 3 đầu Bạch Long nữa hình thành, gào thét,
tiếng long ngâm chấn động toàn trường
- 4 đầu long a..
Thật ra lúc nảy Lý Nguyên hắn nghĩ xem uy lực Bạch Long kia cùng ấn ký Kim
long của mình đối chiến sẽ ra sao, nhưng cuối cùng hắn quyết định không xuất
ra Kim long, vì nó quá mạnh mẽ, một kích diệt sát trúc cơ mà, với lại hắn củng
muốn giử cho mình một con bài tẩy...
Khi ba đầu Bạch long kia lao tới, trên không trung khí lưu bạo toán, uy áp
ngập trời..
Lý Nguyên trong lồng ngực phải Bất diệt chi tâm xoay chuyển, một cổ kình lực
vô cùng khủng khiếp từ trái tim hắn lao thẳng lên trời, kình lực bạo tán khuôn
viên trăm trượng, khí lưu đánh thẳng vào bốn đầu bạch long, bốn đầu long kia
vậy mà quang mang ảm đạm rồi triệt để vỡ nát, khán giả dưới đài bị chấn ngã
toàn bộ, kẽ yếu ớt thậm chí còn phun ra máu tươi, trên đài cao mấy lão già kia
vậy mà cảm thấy khó thở, phải vận dụng toàn lực để chống lại lực lượng kia
Nên nhớ nhóm người trên kia đều là Trúc cơ, Chân chính trúc cơ, thậm chí có cả
trúc cơ hậu kỳ, như gia chủ võ gia là người có tu vị cao nhất...
Cỗ dư lực còn lại lao thẳng lên thiên không trăm trượng mới triệt để tiêu thất
Lặng ngắt, toàn trường triệt để im lặng..
Nửa ngày sau mới ngây ngốc tĩnh lại
Không ai còn lời gì để nói...
Lý hổ thì bị cổ lực lượng kia chấn bay khỏi võ trường, trên mặt đất vậy mà lưu
lái cái hố lớn. Hắn nằm bên dưới kia không biết sống chết..
- Lý hổ, hôm nay ta hạ thủ lưu tình, lưu cho ngươi một mạng, ngày sau nếu còn
tìm cách làm khó ta thì xác định chết, ta củng không mặn mà cái vị trí đệ nhất
này. Nhưng ngươi nên nhớ
- Ở đời sĩ nhục người khác chính là tự sĩ nhục bản thân...
Hắn không mặn không nhạt cất tiếng vậy mà vang vọng thiên không, khiến não hải
mọi người ở đây ầm ầm chấn động..
Lý Nguyên đứng đó, mang theo Hoàng uy, áp đảo chúng sinh..


Chí Tôn Chi Vị - Chương #7