Người đăng: ๖ۣۜ†im☪
Chương 4 : Giáo huấn ác nô !
Hàn Việt khí thế chậm rãi thu lại, mở ra thẩn thức kiểm tra thân thể mình ,
vừa kiểm tra xong khuôn mặt lộ ra vui mừng bởi vì tình huống tốt hơn dự đoán
của Việt vì kinh mạch mở rộng gấp 2 lần, quá khứ chân nguyên chỉ như cái hố
nước nhỏ bây giờ thì chân nguyên gấp 2 to hơn trước nhiều.
Lục phủ ngũ tạng vững chắc hơn trước ,nếu nhìn kỹ sẽ thấy một lớp băng mỏng
dính vào bên trong.
Sau 3 ngày . Trong Căn nhà nhỏ Việt ngồi xếp bằng trên giường chung quanh chân
khí cuồn cuộn, Việt hét lớn Phá ! Phá ! Phá!.
Khuôn mặt nhìn rất dữ tợn,trên trán đến nổi gân xanh nổi lên.
Trong cơ thể như có còng xiềng xích phá tan phát ra tiếng rắc rắc rắc, chân
khí càng chảy vào điên cuồng hơn ,cơ thể không còn gầy ốm như trước mà khỏe
mạnh,cân đối hơn, làn da trắng noãn như da em bé,
Đúng lúc này Việt ngử thấy Hối kinh khủng liền nhìn phía dưới, Việt Thấy một
đống chất bẩn màu đen tanh hôi, Việt biết đây là khi đột phá Võ sư đến Đại Võ
Sư sẽ thanh tẩy các tạp chất trong cơ thể ra ngoài.
Việt liền vào phòng tắm, sau chén trà đi ra, liền ngồi xếp bằng trên giường
,kiểm tra lại cơ thể, các kinh mạch chảy thuận xuôi hơn, tốc độ vận chuyển
nhanh hơn nhiều.
Hơn nửa kinh mạch to hơn trước nhiều lần,chân nguyên tụ nơi đan điền hôm trước
chỉ rất ít,hôm nay nhiều gấp hai,ba lần, thần thức từ 10 dặm lên đến 20 dặm !(
mỗi cấp tăng lên gấp 2 lần )
Sau chén trà Việt mở mắt ra trong mắt lộ ra vui mừng cùng khiếp sợ, khuôn mặt
tràn đầy tự tin,nên biết Việt chỉ dùng 4 ngày từ võ sư sơ kỳ đến đại võ sư mà
thôi.
Nếu như những người được xưng là thiên tài biết chắc cằm đều rớt xuống đất .
Vì muốn đột phá từ Võ Sư sơ kỳ đến Đại Võ Sư dù là thiên tài trong thiên tài
đều phải cần đến nửa năm thời gian,mà Việt chỉ dùng 4 ngày, có thể thấy được
tốc độ đột phá khủng khiếp của Việt như thế nào !
Vừa nghĩ thế liền cười khúc khích vừa ảo tưởng tương lai tốt đẹp của mình thì
bỗng nhiên cửa phòng bị mở ra, một người người thanh niên tướng mạo đen như
cục than, lùn xấu xí làm người ta vừa nhìn liền muốn cuời nhạo.
Hắn là nô tài của Hàn Trung tên là Mao Kha thường đi theo Trung từ lúc nhỏ,do
tướng mạo xấu xí nên thường bị người cười nhạo,là một người tính có thù tất
báo nên kẻ nào cười nhạo hắn liền ghi nhớ trong lòng.
Sau khi đi theo Trung hắn ngày càng càn rỡ ngang ngược, kẻ nào lúc nhỏ cười
nhạo hắn đều bị đánh cho tàn phế, không thì gãy tay thì gãy chân chân hoặc
phế đan điền mới dừng lại.
Mao Kha vừa vào cửa nhìn thấy cảnh này liền ngẩn ra rồi chuyển thành tức giận,
đây là vết thương trí mạng của hắn, tưởng rằng Việt đang cười nhạo hắn thì
chỉ vào Việt hét ầm lên
Nói xong chạy lên muốn giáo huấn Việt.
Việt nghe thấy thế liền quay đầu lại liền thấy Mao Kha triển khai thần thức
điều tra tu vi của Kha, Kha tu vi chỉ có võ sĩ đỉnh phong trong lòng nắm chắc
phần thắng, tên này luôn luôn không nói lý ức hiếp ta ,hôm nay đừng trách ta
ra tay độc ác, đây là ngươi tự đưa đến cửa ! liền Việt hắng giọng la lên ngón
tay chỉ vào tên Mạo Kha thi triển skill tráo phụng đối thủ :
Mao Kha tưởng mình nghe nhầm liền hỏi lại
Việt nghe vậy liền cười một cách tự tin, giọng nói từng chữ cho Mao Kha nghe
rõ :
Mao Kha nghe vậy sắc mặt âm trầm, khuôn mặt nhăn lại càng xấu xí, con mắt
muốn phun ra lửa,con mắt lóe qua tia độc ác ,giọng nói cũng khàn khàn âm trầm
lên :
Nói xong vận dụng chân khí đến cực hạn, chuyển vào tay phải của mình tập trung
đánh vào nơi đan điền của Việt, hiển nhiên muốn phế đi đan điền.
Phải biết đan điền là nơi để tu luyện, là vật chứa, nếu như bị hủy đi đan
điền sẽ không cách nào tu luyện biến thành phế nhân bị mọi người khinh thường
!
Việt nhíu mày, lúc này này liền vận chân khí tụ tập tại tay phải của mình.
Chỉ thấy nguyên tay phải Việt lúc này đã thành một đoàn trắng tinh đón đỡ tay
kia của Kha
Tiếng gãy xương giòn vang lên từ tay Kha truyền đến
Rắc ! Rắc ! Rắc
Lúc này Kha cũng là ngẩn người, sau đó khuôn mặt biểu lộ thống khổ đến chảy
nước mắt nước mũi, tay trái ôm cánh tay phải rũ xuống của mình, Kha cũng
khong ngờ rằng mình bị phế đi tay phải. Lúc này trong lòng điên cuồng gào thét
không thể, không thể, là ảo giác, ảo giác ! hắn chỉ võ sư sơ kỳ làm sao
mạnh thế chắc chắn là ảo giác,
Việt thừa lúc Kha ngần người thống khổ không phòng bị thì tay phải bắt đầu tụ
lại chân khí hóa thành tay băng tàn nhẫn đánh vào đan điền của Kha.
Một tiếng Rắc cực lớn trong cơ thể Kha truyền đến
Rắc !xong đan điền của Kha vỡ nát, từ nay về sau không còn tu luyện được nửa ,
biến thành phế nhân.
Kha bay ngược lại phía sau, đụng đến tường phòng mới dừng lại, lúc này khuôn
mặt Kha tràn đầy thống khổ, trên bụng có một vết băng hàn nhàn nhạt có thể
thấy 5 dấu tay của Việt để lại ( đan điền tụ tại gần trên bụng nên để bụng lun
–đọc tài liệu*...
Việt thấy thế cũng không muốn làm lớn chuyện liền tha Kha, dù sao là một phế
nhân rồi còn làm gì được nửa ? . Lúc này trong lòng liền một trận vui sướng ,
tích tụ lửa giận lâu nay cũng giảm bớt một nửa !.
Kha từ từ đứng dậy nếu nhìn lại sẽ thấy quần áo rách rưới như ăn xin,tóc lôi
thôi nhếch nhác,khuôn mặt vặn vẹo cả người run rẩy,tay trái ôm tay phải rũ
xuống, trong mắt lộ ra hàn quang tràn đầy độc ác và không thể tin.
Việt thấy thế liền hướng về Kha quát :
Kha nghe thế nào còn dám lên mặt, khuôn mặt thông khổ hiện lên độc ác ôm cánh
tay phải của mình chạy ra khỏi phòng, trước khi đi Kha quay đầu lại khuôn mặt
vặn vẹo hiện lên độc ác chỉ tay vào Việt
Nói xong Kha biến mất khỏi phòng,
Nhìn bóng lưng kha, Việt lộ ra ánh mắt kiên định và tự tin !
Hối hận sao ? Không, ta không hối thận, cho dù lựa chọn ta vẫn lựa chọn như
thế, hôm nay ta không phải Hàn Việt của ngày xưa rồi, Hàn Việt nay mạnh mẽ hơn
, không yêu đuối giống như quá khứ nửa ! Hơn nửa ta còn có thần công pháp sợ
ai ? Thiên tài ? Ta sẽ vượt qua thiên tài,
Hàn Trung ư !? Ngươi chờ xem, ngươi sẽ là đá kê chân nho nhỏ cho ta bước tới
đỉnh phong cường giả mà thôi !.
T/g : 1 ngày 1 chap : vừa làm vừa nghĩ …viết rồi sửa -_- (tớ là mem mới )
P/s : cám ơn bạn (tiểu bạch kiếm) góp ý cho mình tks nhìu !~~ Đồng bào Góp ý
đi mình sẽ cố gắng làm đẹp hơn !!zz