Hàn Việt


Người đăng: pengocpesocloccoctreuanh@

Nơi đây là Thần Ma Đại Lục rộng vô biên, Nơi này là võ đạo đỉnh phong tồn tại
,nơi này vạn tộc san sát.
ở phía Tây thành nhỏ tên Đà Thanh.

Một căn nhà nhỏ,nhà diện tích chỉ rộng 3m,dài 4m. một thiếu niên da trắng ngồi
xếp bằng trên giường, ăn mặc phổ thông,thiếu niên nhìn chỉ 15,16 tuổi,khuôn
mặt hình vuông,môi khô ráo vì ít thiếu thốn ,mắt khép thờ tập trung tinh thần
tu luyện.

Qua 2 chén trà...

Hàn Việt trên mặt khổ sở cùng phiền muộn, qua chín năm ta vẫn dừng lại ở võ
sư,người ta từ 6 tuổi luyện đến bằng mình đã đại võ sư, ở trong thành thiên
tài thì là võ linh luôn rồ,còn ta ? Tại sao ?, Ta không cam lòng !!!!

Bỗng nhiên cửa căn phòng bị đá ra.

Bốn năm thiếu niên tướng mạo hung ác mười sáu, mười bảy tuổi vừa cười vừa
bước vào,nhìn là biết lai giả bất thiện.

Thiếu niên cầm đầu Hàn Việt biết, hắn tên là Hàn Trung là con một của thành
chủ phủ rất cưng chiếu hắn ,hiện tu luyện tới đại võ sư, tên này ngày thường
treo hoa ghẹo gái,thường xuyên đánh đập kẻ nào chống đối,thậm chí không vừa
mắt liền đánh mà không cần lý do.do hắn là càn quấy không kinh nể ai.

Hàn Trung vừa liếc trong mắt hiện lên vẻ chán ghét và ghen ti và tàn nhẫn

-Hàn Trung : Phế vật ngươi sao còn không đi quét dọn chuồng ngựa ? Người đâu đánh hắn cho ta .!
Mấy người hầu ở phía sau thấy thiếu gia đều đi lên hùng hùng hổ hổ, tên thấp
nhất cũng võ sư rồi, Hàn Việt làm sao chống lại ?

Hàn Việt: vừa đứng dậy chưa nói một lời liền bị 4 thiếu niên bao vây

Bốn tên thiếu niên vừa đánh, vừa chửi, phế vật làm cho người khác không dám
nhìn vào bọn hắn.

Tên thiếu gia cầm đầu Hàn Trung thấy phế vật Hàn Việt đã bị đánh ngất, khắp
nơi toàn là máu me, máu tím bầm dặp rợn cả người.


  • Hàn Trung : Các ngươi dừng tay, hừ Hàn Việt tại sao ngươi chỉ là con nuôi
    của phụ thân ,chín năm qua vẫn ở võ sư chưa bao giờ đột phá,Ngươi mỗi tháng
    được lĩnh sáu linh thạch ,còn ta chỉ ba linh thạch ? Đồ súc sinh nhớ lấy cấm
    ngươi đi gặp phụ thân nói chuyện hôm nay !! Nếu không,ta sẽ giết người ! Hừ !
    Đi.!

Sau hai tiếng Hàn Việt vừa ngồi dậy,ánh mắt lộ ra cừu hận cùng không cam
lòng.từ nhỏ tu luyện đến giờ chưa bao giờ đột phá ,hạ nhân cũng khinh thường
ta, tại sao không đột phá ? Tại sao ông trời cho ta còn sống đến bây giờ ?
Sao không cho ta Hàn Việt có một cha, một mẹ, như gia đình bình thường không
cần luyện võ cũng được !!

Ta tai sao chứ sao ông trời không cho ta cơ hội ? Ta còn muốn tìm cha mẹ ta !
Ta muốn hỏi bọn hắn từng chữ rằng : Tại sao bỏ lại ta ! Tại sao bọn ngươi vứt
bỏ ta !!

Thì ra thiếu niên Hàn Việt là từ nhỏ lúc còn trong nôi bị thành chủ phát hiện
trước cửa nhà, lúc ấy phủ thành chủ ôm Hàn Việt vào nhà và nhận con nuôi.

Khi còn nhỏ Hàn Việt trên người chỉ để lại cộng dây chuyền xanh biển nhỏ thôi
, còn lại thì không biết gì về thân thế của hắn cả.

Lúc ấy cùng lớn lên với Hàn Việt là Hàn Trung, hai người bằng tuổi nhau,
thường xuyên chơi chung rất vui vẻ . Nhưng khi lên tám tuổi Hàn Trung biết Hàn
Việt là phế vật và ỷ lại mình là con thành chủ khinh thường chơi với Việt (
sau này đổi Hàn Việt thành Việt).

Lớn lên Hàn Trung sinh lòng ghen tị với Hàn Việt thường xuyên chửi mắng, dần
dần lớn mật chuyển thành thường xuyên đánh đập Hàn Việt cho tới bây giờ.


Chí Tôn Băng Đạo - Chương #1