Người đăng: HoangHenry
Tử Vũ ôm Thiên Luân chung với gấu trúc nhỏ, đồng thời để Kim Nhan lên đầu của
mình.
Cả đám đứng một bên, nhìn cuộc tranh cãi của Y Nha với rắn nhỏ.
Thấy rắn nhỏ nàng ta yếu thế, òa khóc đi lên.
Biết rằng Y Nha giỡn quá mức.
Tử Vũ không để ý đến sự đáng sợ, cùng vẻ nguy hiểm của rắn nhỏ, tiến lên ôm
lấy nàng, an ủi.
“Được rồi, được rồi, không khóc, không khóc nữa, khóc nữa sẽ thành con mèo nhỏ
mất.”
“Miêu ô????” Thiên Luân nghiêng đầu nhìn chăm chăm Tử Vũ kêu lên, như muốn
nói, ta ngoan ngoãn im lặng như thế cũng bị lôi vào, thế đạo gì vậy.
“Y Nha hồi trước khóc nhè, cũng giống như ngươi bây giờ vậy, ngươi muốn mình
trở thành nàng ta sao.” Tử Vũ nhanh chóng sửa lời, lôi hắc lịch sử của Y Nha
ra làm ví dụ.
“Chủ nhân.” Y Nha nũng nịu la lên kháng nghị.
Nhưng mà cách này thật sự rất hữu hiệu, vừa mới nói xong, rắn nhỏ đã nín bặt
đi ngay, tò mò nhìn Tử Vũ, như đang hỏi, có thật vậy không.
Hắn gật đầu, rồi ngồi xuống đất.
“Thôi được rồi, dù gì thì mọi người cũng đã từng quen biết nhau, hà tất gì
phải đôi co cãi vã nhau đến như thế.”
Y Nha nghe lời, không tiếp tục mở miệng, nhưng vẫn đề phòng rắn nhỏ.
Bởi hơn ai hết, nàng hiểu rõ sự đáng sợ, và khủng bố của con rắn này.
“Vậy, trong hai, ai có thể giới thiệu với chúng ta một chút gì đó có được hay
không?” Tử Vũ tiếp tục mở lời trước.
_Bổn nương nương chính là…
Rắn nhỏ nhanh chóng giơ cao đầu, kiêu ngạo muốn giới thiệu về bản thân.
Nhưng chưa kịp nói hết.
Thì Y Nha như còn căm thù rắn nhỏ, mở miệng chen ngang:
_Nàng là Cửu Khúc Lục Linh Huyền Độc Xà, đứng thứ 44 trong bảng xếp hạng Tiên
Vương, danh gọi là Huyền Linh.
Tử Vũ nghe đến đây, suýt chút nữa không khống chế được tay, rung lên vì sợ.
Ông trời ơi.
Hắn lẽ ra phải đoán trước được rằng, một tồn tại quen biết Y Nha, rất có khả
năng, chính là một vị Tiên Vương ah.
Giờ thì tốt rồi, đã lên thì không thể xuống thuyền được nữa, phóng lao phải
theo lao thôi.
Nhưng mà chúng ta đã gây ra tội tình gì, đang yên đang lành, lại đụng phải
Tiên Vương ở đây vậy.
Rắn nhỏ, ah không, Huyền Linh căm tức nhìn Y Nha như cảnh cáo.
“Ta ở nơi này, tất cả cũng đều là do chuyện tốt, của con linh sủng ngoan ngoãn
của nhà ngươi.” Huyền Linh như biết Tử Vũ và mọi người muốn hỏi điều gì, chậm
rãi nói.
“Sau khi Thái Hư Diệt Thiên Ma Sư nàng ta, rời khỏi cương vị của mình.
Vốn là một trong ba đại Tiên Vương mạnh mẽ nhất trong bảng.
Nên sự biến mất của nàng, đã như một hồi trống, hầu như gõ tỉnh hết tất cả,
những tồn tại mạnh mẽ đang ngủ say.
Khoảng thời gian trước, cách đây không lâu, một số kẻ thù, địch nhân cũ của
nàng, đã liên hệ, kết minh với Mộc Chủ, nhằm xâm chiến địa bàn của nàng, đồng
thời củng cố thêm thế lực, sức mạnh cho bản thân.
Ta với tỷ tỷ, cùng một số người khác, vốn từ lâu đã kết minh với nàng, nên
không dễ trơ mắt nhìn bọn chúng đánh tới, mà không ra tay.
Nên một cuộc chiến lớn đã nổ ra.
Kết quả thì địch nhân tất nhiên là thua tan tác.
Nhưng đến khi đối đầu với Mộc Chủ.
Tên đó thật sự là quá mức chịu đánh rồi, lại hoàn hảo hấp thu được quyền lực,
sức mạnh từ ba ghế vị tử, bệnh, lão kia.
Nên ta cùng tỷ tỷ, đã phải đánh đối cái giá rất lớn, mới có thể làm trọng
thương được nó, buột nó phải rút lui đi.” Huyền Linh tự hào nói ra đoạn này,
rồi lại nhanh chóng ủ rũ, trở nên buồn bã hẳn.
“Nhưng rồi hậu quả sau đó.
Chính là bổn nương nương bị thoái trở về, tu vi thực lực bị mất hết, phải trốn
đông chạy tây.
Những người khác cũng không hề khá khẩm gì hơn, thương trọng đầy mình.
Nhất là tỷ tỷ, vốn là người bị thương nghiêm trọng nhất, bây giờ sinh sinh
trực tiếp mất liên lạc với ta, không biết lưu lạc nơi nào.
Tất cả cũng là tại vì ngươi oa~~~~”
Huyền Linh vùi đầu vào áo Tử Vũ, không để ý hình tượng, thút thít khóc lóc.
Tử Vũ đành để cho nàng khóc, chẳng biết phải an ủi làm sao.
Rồi nhìn Y Nha.
“Haizzzzzzz Chủ nhân, Huyền Linh, ta xin lỗi ah.” Y Nha biết mình phạm sai lầm
rất lớn, chủ động nghiêm túc nói xin lỗi.
Nhưng xin lỗi thì xin lỗi Huyền Linh thôi, mắc gì còn phải xin lỗi hắn.
“Chủ nhân ngươi cũng đã nghe rồi đó.
Trong Tiên Vương vị, không phải lúc nào ai cũng hòa bình, hữu nghị mà cùng tồn
tại, chung sống tốt với nhau.
Trong đó, còn có những tranh chấp, âm mưu, phân chia phe phái, bố cục cực kỳ
là đáng sợ, nhức đầu.
Ta một phần muốn tìm kiếm sự tiến hóa cao hơn, một nguyên nhân khác, chính là
tránh xa lấy cái vòng thị phi phức tạp đó.
Nhưng nhân gia nhớ rõ ràng, là trước khi đi, đã nhắn nhủ với mọi đồng minh của
mình, buông bỏ lấy địa bàn của ta đi.
Bởi vì ta thừa biết, chắc chắn sẽ có kẻ rắc tâm chiếm đoạt lấy nó mà ah.” Y
Nha giải thích.
_Nhưng ngươi quên rằng, tỷ tỷ của ta vốn là người như thế nào sao. Nói buông
là buông dễ như thế sao?
“Y Nha, tỷ tỷ của nàng ấy…” Tử Vũ nhỏ nhẹ nhắc nhỏ nàng.
“Trong Tiên Vương vị, có một số tồn tại đặc thù, thường đi đôi với nhau, sẽ có
thể tạo nên một sức mạnh cực kỳ khủng khiếp.
Nên họ thường gán ghép nhau thành huynh đệ, tỷ muội, thậm chí là người thân
trong gia đình.
Điển hình như Tứ Luân, hay Huyền Linh với tỷ tỷ nàng.”
Oa~~~~~~~
Huyền Linh nghe thế, càng khóc thương tâm hơn.
“Tỷ tỷ nàng đứng hàng thứ 43, là một linh thú thuộc lọai long tộc.
Sức mạnh nếu tính ra, cũng là không thua với ta là bao nhiêu, như kết hợp với
Huyền Linh, ta càng không có cửa thắng.
Việc Mộc Chủ đánh trọng thương cả hai, ta nghĩ là nó, đã dùng thủ đoạn không
đứng đắng nào nó, mới thành công được.” Y Nha hiểu ý, lựa lời an ủi.
_Thất tông tội lập trận pháp, Mộc Chủ thì cường cố động dùng Luân Hồi Phiên
Thế trận, lại có ba vị Tiên Đế, năm vị thánh nhân trợ giúp, đồng thời liên hợp
với Long Tổ, bọn đáng chết đó.
Huyền Linh dừng khóc, uy thế nhiếp người, đầy căm thù tản mát đi ra.
“Vậy thì có thể nói thông.” Y Nha gật gù đồng tình.
Mộc Chủ không cần nói tới.
Vì mối thù giữa nó và Y Nha, vốn từ lâu đã chất chồng rất cao, chuyện này nàng
ta cũng từ lâu đã lựa lời nói với Tử Vũ.
Về phần Thất tông tội, vốn là bảy vị Tiên Vương khát máu, hắc ám và thâm độc
nhất trong số các Tiên Vương.
Nên ngày trước, đám thú điên này, toàn là bị Y Nha nhắm tới, đè đầu ra mà
đánh.
Nay khi thấy nàng rời đi, chắc là nổi lên tâm tình, muốn hung hăng vùng lên,
điên cuồng đả kích một phen.
Đến mức không tiết động dụng trận pháp cao cấp nhất của chúng, có khả tự tổn
bản thân mà gây sát thương cao cho địch nhân.
Lại thêm Tiên Đế, thánh nhân, cùng long tổ, vốn có sức mạnh rất to lớn giúp
sức lấy.
Huyền Linh hai người có thể sống sót sau trận chiến như thế, đúng thật là mạng
lớn.
“Mộc Chủ ta đoán không lầm, đã thê thảm thương trọng đúng không? Vậy những tên
khác thì thế nào?” Y Nha như không quan tâm an nguy của Huyền Linh hai người,
trực tiếp hỏi lấy kẻ địch.
“Hừ. Thất tông tội thảm không hơn ta, ba Tiên Đế chết hết hai vị, thánh nhân
không một tên còn sống, Long Tổ thì trực tiếp phân giải thành cửu tử long châu
mà đi đầu thai.
Đây xem như là khiến sư tử chết bầm nhà ngươi kiếm lời lớn rồi.” Huyền Linh
đôi phần bất mãn nói.
P/s: Tác giả–kun trả xong hết nợ rồi nha