Chương 946: Dao Động


Hai vị chế khí tông sư đến từ Phỉ Thúy Lâm Hải, tinh linh Feinuoya và ải nhân Boende rời khỏi Kim Diệu lãnh địa.

Nghe nói hai vị này vừa gặp tông sư kiêm lãnh chúa "Arthur" thì như đã
quen biết từ lâu. Ba người trao đổi chế khí thuật rồi kết làm bằng hữu
với nhau. Hai vị còn nhận lời làm khách mời cho đấu giá hội sắp tổ chức ở Kim Diệu lãnh địa.

Tin tức này khiến cho mọi người càng thêm mong chờ thương mậu hội sắp
tới. Rượu Hoàng Long! Tấc phẩm của ba vị tông sư! Quả thật toàn hàng
nóng cả!

Trong thời gian ngắn, người tiến vào Kim Diệu lãnh địa càng lúc càng
nhiều, kinh doanh lữ quán đắt khách. Những thương nhân giỏi nắm bắt thời cơ đã nhân cơ hội đẩy ra sách lược doanh tiêu trước thương mậu. Cả thị
trường trở nên nóng hổi.

Nguyên lãnh chủ nhị hoàng tử điện hạ lúc trước rút hết người của mình đi lại hóa khéo thành vụng. Các quan viên mới nhậm chức phần lớn đều là
người của "Arthur", trong tối ngoài sáng đều bị thanh trừ sạch bong, cả
lãnh địa đều được khống chế chặt chẽ trong tay tân lãnh chủ.

Âm mưu rút củi dưới đáy nồi đã hoàn toàn bị dập nát, đây là nghiền áp
đường đường chính chính. Đứng trước thực lực tuyệt đối, mưu mẹo nham
hiểm căn bản chỉ là câu chuyện cười.

Kim Diệu lãnh địa, Arthur hoàng tử, rượu Hoàng Long đã trở thành ba đại
danh từ dân chúng Long Hoàng đế quốc nghị luận nhiều nhất. Tam hoàng tử
điện hạ mất tích bảy năm trở về nháy mắt đã trở thành nhân vật nổi bật
nhất Long Hoàng đế quốc.

Không ít gia tộc còn đang xem chừng cũng bắt đầu dồn dập tới Kim Diệu
lãnh địa bái phỏng, thậm chí còn tỏ ý sẵn sàng góp sức. Nhưng cũng không thiếu các thế lực vẫn án binh bất động như trước, nếu nói cái kia là
đầu tư thì thật sự là một cuộc đầu tư phiêu lưu. Vào càng sớm thì càng
có được tín nghiệm và lợi ích lớn nhưng nguy hiểm trong đó cũng rất
nhiều.

Rất nhanh, thương mậu đại hội ba năm một lần của thế giới loài người lại tổ chức. Long Hoàng đế quốc bây giờ trở thành tiêu điểm của toàn thế
giới nhân loại, người từ bốn phương tám hướng tụ tập về đây, các loại
hoàng hóa đa dạng đến hoa cả mắt.

Nơi tổ chức lần này là đệ nhị thành thị của Long Hoàng đế quốc, chỉ đứng sau uy danh của Hierro Mogadishu. Nhưng mà chủ hội trường đã được che
dấu kín hoàn toàn, không ai biết trong đó có gì.

Đấu giá hội mới thành lập khiến toàn bộ phạm vi quanh Kim Diệu náo động. Đấu giá tự do chưa bao giờ xuất hiện ở thế giới loài người, chỉ riêng
vật phẩm do tông sư làm ra đã có cái giá như trên trời rồi.

Ngoài trừ trang bị của tông sư áp trục ra, trên đấu giá hội còn xuất
hiện các thứ khác khiến người ta chú ý, như các tác phẩm nghệ thuật trân quý của Long tộc và Tinh Linh tộc, cờ chiến đấu của thượng cổ minh văn, tài liệu tinh khiết trăm phần trăm do chính tay "Arthur" tông sư tự
mình tinh luyện...v.v... Hiện trường đấu giá sôi trào liên tục, lợi ích
kinh tế đạt được đủ để bất kỳ lãnh địa thậm chí là quốc gia nào ngưỡng
mộ.

Đây mới chỉ là hội đấu giá đầu tiên, nếu đấu giá sở được thành lập, sau
này khẳng định còn tiếp tục kéo dài xuống. Thực ra sau lần này, đã có
không ít các quốc gia bắt chước Kim Diệu lãnh địa thành lập sở đấu giá.

Trọng tâm chính của thương mậu hội là sự xuất hiện của rượu Long Hoàng.
Không khí của cả thương hội bị đẩy lên cao chót vót. Nhóm hàng đầu tiên
được định là bán cho ba mươi nhà, ngoại trừ nước nhà Long Hoàng đế quốc
ra còn có Lam Diệu đế quốc, Tinh Linh tộc, Ải Nhân tộc và các vương quốc khác.

Dựa theo kế hoạch Kim Diệu lãnh địa công bố, rượu Hoàng Long sẽ được
trải rộng ra toàn thế giới. Các thương nhân chưa lấy được đơn đặt hàng
có không ít chiếm được thẻ VIP, có thể nhận được ưu đã mua số rượu Long
Hoàng thượng hạng vượt định mức. Khách quý cao nhất còn có thể ưu tiện
nhận đơn đặt hàng lớn trong đợt tiếp theo.

Nhờ con gió thương mậu hội, Kim Diệu còn đẩy mạnh khái niệm "giá trị
cống hiến". Có tác dụng cho việc phát triển của Kim Diệu lãnh địa có thể tăng trị số cống hiến. Giá trị cống hiến bao quát đủ các phương diện về buôn bán, nông nghiệp, trị an.

Giá trị cống hiến càng cao, khả năng đạt được ưu đã càng lớn. Mà ưu đãi
này khiến rất nhiều người thèm nhỏ dãi. Thẻ VIP là một trong số ưu đãi
đó.

Biện pháp này tạo thành niềm khích lệ to lớn trên toàn Kim Diệu lãnh
địa, trong thời gian ngắn đã tạo được hiệu quả khiến người ta líu lưỡi.
Từ khi Trần Duệ nhậm chức tới giờ chưa được hai tháng, Kim Diệu lãnh địa xảy ra biến hóa chưa từng có, sự phồn hoa và sức sống vượt xa hẳn khi
Garfield cầm quyền.

Ai cũng đều thấy rõ, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.

Tài năng tam hoàng tử đã biểu hiện đừng nói là Garfield hoặc Luke, kể cả nhân tài kiệt xuất trong toàn đế quốc cũng khó khăn trông thấy bóng
lưng điện hạ.

Tử Uyển cung.

Hoa viên.

Tam hoàng tử "Arthur" điện hạ làm mưa làm gió trên chính đàn đế quốc nay lại ngồi nói chuyện phiếm với Veronica trong tiểu đình mới xây.

Vườn hoa vẫn xinh đẹp kiều diễm như trước nhưng số lượng thị nữ đã hơn
xa lần đầu Trần Duệ tới, "đãi ngộ" có thể nói là gấp ba. Bây giờ Trần
Duệ có thể tự do xuất nhập Tử Uyển cung, bởi vì hắn đã thể hiện ra thực
lực vượt ngoài mong muốn.

Đúng như Rex đại đế nói, tất cả đều có thể đưa ra làm lợi thế.

"Lão sư, rượu này ngươi cảm thấy thế nào?"

Veronica đặt chén rượu xuống, phía sau khăn che mặt dường như là một
tầng ửng đỏ động lòng người. "Không hổ là rượu ngon thịnh hành trên thế
giới, cho dù ta bị hãm trong thâm cung cũng đã nghe qua đại danh của
'rượu Hoàng Long'. Nghe nói một bình rượu thượng hạng thế này ở ngoài
bán trên trăm hắc tinh tệ."

"Lão sư thích là tốt rồi, còn lại không thành vấn đề." Trần Duệ mỉm
cười: "Lần này ta tới vội vàng chỉ kịp mang theo mấy bình để lão sư nếm
thử, lần sau trở lại ta sẽ mang tặng lão sư mấy thùng."

Veronica lắc đầu: "Không cần, ta thật ra không uống được rượu, tính ra ta lại thích cái thứ 'trà' lần trước ngươi làm."

"Không thành vấn đề, nhưng mà thứ kia thì phải chính bản thân ta mới
ngâm được. Lão sư, trước phải để ngươi ấm ức rồi, ta sẽ cố gắng thêm,
tranh thủ sớm ngày đưa lão sư rời khỏi nơi này. Đến lúc đó, mỗi ngày ta
lại có thể pha trà cho lão sư."

"Rời khỏi?" Đôi mắt màu lam của Veronica trở nên mông lung, nàng thở dài một tiếng. "Tiểu Arthur, cảm ơn ý tốt của ngươi, nhưng mà... thân phận
của ta dù sao cũng rất đặc thù, ngươi hiện tại tốt nhất là tập trung
tinh lực xử lý chuyện lãnh địa đi thôi."

"Lão sư không cần lo lắng, lãnh địa hiện tại phát triển rất tốt, mấy kỹ
xảo tiểu nhân của Garfield kia đã sớm trở thành trò cười rồi." Trần Duệ
cười lạnh nói: "Thật ra, quỷ kế của Garfield ta không tính toán với hắn
làm gì, dù sao cũng là tranh giành trong hoàng thất. Nhưng ta tuyệt đối
không buông tha chuyện hắn dám vô lễ với lão sư! Lão sư, xin cứ yên
tâm!"

Trần Duệ nói lời này vẫn nhìn ánh mắt của Veronica. Khi nhắc tới
Garfield, Veronica nhíu mày, tỏ vẻ chán ghét nhưng dao động cảm xúc
không biến hóa chút nào, vẫn bình lặng như nước.

Cho dù là Trần Duệ cũng rất khó nắm bắt biến đổi cảm xúc của nàng.

"Quên đi, không phải ngươi đã nói rồi sao, hắn đã bị trừng phạt rồi còn
gì." Veronica thở dài một hơi. "Không nói tới cái này nữa! Ngươi hiện
tại dường như có chút đắc ý vênh váo. Mặc dù ta không hiểu về chính trị
lắm nhưng dù sao cũng sống trong hoàng thất lâu ngày, cũng gặp qua không ít chuyện. Muốn sinh tồn trong đấu tranh, con người ta luôn phải nhớ
lấy hai chữ cẩn thận. Coi như ngươi là thiên tài kiệt xuất, vượt qua tất cả các hoàng tử còn lại thì cũng không nên quên, phía trên ngươi còn có bệ hạ. Ngươi không thể xem nhẹ điều này, biết không?"

Trần Duệ hơi kinh ngạc. Cái kinh ngạc này tuyệt đối không phải ngụy
trang. Hắn không ngờ Veronica sẽ nói lời này. Thực ra, mục đích thực sự
của hắn căn bản không phải vượt qua "người cạnh tranh" Garfield và Luke, mà là vị đại đế có thể coi bản thân thành lợi thế kia.

"Ta hiểu, lão sư." Trần Duệ gật đầu, bất kể thế nào, lời của Veronica đánh đúng vào trọng tâm.

"Nếu đã hiểu, sau này không cần lãng phí thời gian ở chỗ ta nữa."
Veronica nhìn thật sâu vào hắn. "Đã hiểu chưa, tiểu Arthur, ta luôn hiểu tâm ý của ngươi. Nhưng mà ta thật sự không thích hợp với ngươi đâu."

"Là bởi vì cuộc hôn nhân chết tiệt năm đó sao... là vì ngươi đã trở
thành vật hy sinh sao?" Trần Duệ xiết chặt tay. "Ngươi là vợ của thúc
thúc thì thế nào chứ! Đừng nói lão già kia đã chết, cho như ông ấy còn
sống, ta cũng sẽ không buông tay. Chỉ cần có đủ quyền lực và lực lượng
tuyệt đối, tất cả đều là danh chính ngôn thuận! Lúc trước ta không có
năng lực như thế nhưng hiện tại, ta có!"

"Không, kể cả tương lại ngươi có trở thành người thống trị cao nhất đế
quốc, ta cũng chỉ có thể là tỷ tỷ và sư phụ của ngươi thôi, thậm chí còn chẳng là cái gì. Nếu ngươi thật sự tôn trọng ta, vậy xin ngươi vĩnh
viễn đừng vượt qua giới hạn, được không?"

"Lão sư, ngươi không hiểu!" Trần Duệ thở dài một tiếng, nhìn thẳng vào
mắt nàng không né tránh. Hắn chỉ vào trái tim mình rồi nói: "Mặc kệ
trong lòng 'Arthur' ngươi có là tỷ tỷ hay là lão sư hay là thứ gì đi
chăng nữa thì chỉ có một thứ không bao giờ thay đổi, đó chính là yêu."

Ánh mắt Veronica khựng lại. Giờ khắc này, Trần Duệ rõ ràng cảm ứng được cõi lòng yên lặng của nàng sinh ra một tia rung động.

"Có một người thân từng nói với ta, thích một người là hy vọng vĩnh viễn có cuốc sống vui vẻ bên người ấy. Còn yêu một người, coi như bản thân
mình không còn trên đời này thì cũng vẫn mong người ấy vui vẻ. 'Tiểu
Arthur' không biết năm đó lão sư gặp phải chuyện gì, thậm chí không biết hiện tại trong lòng lão sư suy nghĩ cái gì. 'Hắn' chỉ đơn thuần hy
vọng lão sư có thể sống hạnh phúc mà thôi, mặc kệ hắn có được Veronica
Roland Heber hay không... À không, chẳng quan hệ gì tới hai dọng họ chết tiệt kia cả, chỉ có 'Veronica' thôi."

Veronica run rẩy, cúi đầu xuống, dường như không muốn để cho Trần Duệ
nhìn thấy ánh mắt của nàng, không muốn hắn biết cõi lòng nàng đang dao
động.

Đây là tâm ý chân chính của tiểu Arthur năm đó, cũng là nguyện vọng mãnh liệt duy nhất còn lưu lại.

Một giọt nước mắt rơi xuống đất, rất nhanh đã biến mất không còn lại gì nữa.

"Nếu... lão sư bảo ngươi rời khỏi nơi này, rời xa Long Hoàng đế quốc thì sao?"

Lòng Trần Duệ vừa động, hắn nhíu mày lại: "Vì sao?"

Veronica cúi đầu không trả lời.

"Xem ra hôm nay lão sư hơi không thoải mái, ta cáo từ trước." Sau một
lúc lâu, Trần Duệ đứng dậy: "Ta có thể cảm giác thấy trong lòng lão sư
có một sợi xích. Ta nhất định sẽ cởi bỏ nó, chẳng sợ rằng sẽ phải trả
giá hết thảy."

Mãi cho tới khi thân ảnh Trần Duệ hoàn toàn biến mất, âm thanh sâu kín mới vang lên lần nữa.

"Tiểu Arthur... ngươi sai rồi! Trong lòng ta chẳng có sợi xích nào cả,
bởi vì ta đã không còn trái tim, ngay cả linh hồn cũng không còn!"

Chậm rãi ngẩng đầu, nước mắt kia đã sớm khô sạch.

Đôi mắt màu lam có sự thản nhiên và... hủy diệt.

Chàng Rể Ma Giới - Chương #946