Chương 80: Dạ Thoại Hồ Lam Ba


Hình dạng của chiếc nhẫn có vẻ cổ xưa, không lấp lánh, nhưng cảm giác nhạy cảm của Trần Duệ phát hiện được bên trong nó có ẩn chứa lực lượng nhàn nhạt.

“Cắt một nhát lên ngón tay trái, sau đó thả lỏng, không được kháng cự.”

Âm thanh của Shia vang lên.

Trần Duệ hiểu Shia sẽ không hại hắn, liền làm theo. Shia cũng cắt một vết lên ngón tay, nhưng máu của nàng không chảy xuống đất, mà lại lơ lửng giữa không trung, tựa như những viên trân châu hồng sắc. Ngón tay của Shia cử động rất nhanh theo một loại quy luật kỳ lạ. Huyết châu dần dần trở thành một ấn ký rất đặc biệt, tự di chuyển chiếc nhẫn bay đến tay trái của Trần Duệ, đeo vào ngón áp út.

Máu của hai người hòa lẫn vào nhau, vết máu biến hóa thành một ký hiệu mới, từ từ chìm vào trong chiếc nhẫn. Trần Duệ chỉ cảm thấy một luồng nhiệt truyền vào ngón vô danh, giống như máu của Shia đang tan vào cơ thể mình từ chiếc nhẫn. Cảm giác này rất kỳ diệu, hồi lâu mới chậm rãi tan đi.

“Chiếc nhẫn này có tên gọi là 'Ý chí hắc ám', có thể chống lại sự quấy nhiễu của các loại tinh thần lực, mỗi ngày còn có thể sử dụng kỹ năng truyền tống một lần, nhưng bị hạn chế về khoảng cách và không gian nhất định. Ta tặng nó cho anh, chiếc nhẫn đã thừa nhận huyết ấn truyền thừa. Trừ anh ra, không ai có thể sử dụng được nó.”

“Ý chí hắc ám” là do Shia cởi ra từ trên tay, nhất định không phải là vật tầm thường. Kỹ năng mỗi ngày được truyền tống một lần rất bá đạo, tuyệt đối là một vật hữu ích để bỏ chạy trong thời điểm nguy cấp.

Nhưng đeo nhẫn ở ngón áp út có hơi là lạ. Chẳng biết ở Ma giới, đeo nhẫn ở ngón tay có ý nghĩa đặc biệt nào không, nhưng dám chắc một điều ngón áp út không phải là ngón đeo nhẫn kết hôn, nếu không Shia không đời nào đeo vào ngón này cho hắn.

Trong lòng Trần Duệ rất cảm động, thốt lên:

“Trưởng công chúa, đây là bảo vật quan trọng, ta không thể lấy được.”

“Nó tồn tại vì nó có giá trị, anh cứ xem như là một loại trao đổi lợi ích.”

Shia điềm tĩnh trả lời.

Những lời này rất dễ mất lòng, nhưng Trần Duệ không nổi giận, chỉ cười nói:

“Hiểu rồi, ta sẽ cố giữ giá trị của ta, để nó luôn có ý nghĩa tồn tại.”

Shia nhẹ gật đầu:

“Rất tốt! Về chuyện mỏ quặng, tạm thời không tiện mang thị nữ theo. Ta đã hứa một tháng sau sẽ ban thưởng Ki-A cho anh, đợi đến khi anh an toàn trở về sẽ tính. Chỉ cần anh còn sống, ta bảo đảm nguyện vọng của anh sẽ thành hiện thực, dù là “thể chất thôn phệ” của Ki-A cũng giải quyết được.”

Đây coi như là hoa hồng sao? Trí nhớ của bà chủ thật tốt quá!

“Trưởng công chúa, ta thật sự không có ý niệm gì với Ki-A, xin hãy thu lại mệnh lệnh.”

Trần Duệ lắc đầu cười khổ. Nói thật, yêu nữ đúng là rất mê hoặc người, nhưng đa phần chỉ khiến người ta nảy sinh dục vọng chứ không phải tình yêu. Vấn đề là mình thật sự không muốn. Điều quan trọng nhất giữa nam và nữ phải tình đầu ý hợp, nếu có cử chỉ thân mật cũng chỉ là tự nhiên sinh ra. Trần Duệ tự nhận rất thích mỹ nữ, nhưng vẫn có nguyên tắc cơ bản nhất. Nếu ỷ vào lực lượng hoặc bất cứ thứ gì để cưỡng ép, chiếm đoạt một nữ nhân, tuyệt đối là một hành vi đáng khinh bỉ, dù Ki-a có cái “thể chất thôn phệ” kinh khủng đó hay không cũng vậy.

Shia chăm chú nhìn Trần Duệ, âm thanh vang lên vẫn lạnh lẽo vô cùng:

“Không nên xem thường Ki-A. Núi Tây Lang sẽ là khảo nghiệm đầu tiên của anh, còn Ki-A là thứ hai. Lý do vì sao thì đợi đến nửa năm sau khi anh trở về sẽ nói.”

Trần Duệ mới hiểu thì ra việc ban thưởng “thị nữ” này cũng không đơn giản. Nhưng theo như Shia nói, mọi chuyện cứ đợi đến lúc khảo nghiệm ở mỏ quặng kết thúc rồi lại bàn đến.

Trần Duệ cung kính cúi người:

“Vậy ta về chuẩn bị trước, ngày mai sẽ xuất phát.”

Shia gật gật đầu, mở văn kiện trên bàn ra, không thèm để ý đến hắn nữa.

Ngay cả một câu tạm biệt cũng không có?

Dù gì cũng phải nói một câu đi chứ...

Chỉ tiếc, quáng vụ quan các hạ sau một hồi dỏng tai cũng không nghe được gì, chỉ đành ôm sự buồn bực rời khỏi phòng nghị sự.

“Sống sót để trở về.”

Sau khi Trần Duệ rời đi, âm thanh bị ép đến mức nhỏ nhất mới vang lên. Vẫn không hề ngẩng đầu, chỉ có thanh âm lạnh lẽo băng giá quen thuộc đã trở nên mềm mại hơn nhiều. Loại cảm giác này so với mấy chuyện giá trị thế nào, tồn tại ra sao... đều không liên quan gì cả. Tiếc là kẻ nào đó lại không nghe được.

Trở lại phòng thí nghiệm, Joseph đã giữ lời phái người đưa đến vật liệu. Xem ra năng suất làm việc của hắn rất cao, hoặc cũng có thể là không muốn cho hắn lấy cớ kéo dài thời gian. Có mấy loại tài liệu ma pháp thực chất dùng để chuyển đổi linh khí. Trong chiếc vòng tay không gian của Shia tặng còn có một trăm khối đằng thạch phẩm chất tốt nhất.

Đằng thạch phẩm chất trung bình gia tăng từ 100 đến 150 điểm linh khí, còn cực phẩm đằng thạch của Joseph đưa đến không có tạp chất nước, lượng linh khí có thể gấp bốn lần trung phẩm. Sau khi chuyển hóa hết đằng thạch và những tài liệu khác, số điểm linh khí của Trần Duệ còn dư chín vạn lại tăng lên đến mười bốn vạn.

Tuy dùng những tài liệu trân quý như thế có chút đáng tiếc, nhưng thực lực quan trọng hơn cả. Với lại đợi ngày mai, xu tiên hạt giống trong Tinh thần hoa viên trưởng thành, có thể chậm rãi lợi dụng nó tự sinh ra linh khí.

Chuyển đổi linh khí xong, màn đêm đã buông xuống. Trần Duệ vội vàng dùng bữa tối, liền cưỡi lên song túc phi long, bay đến Lam Ba hồ.

Quả nhiên độc long đang ngồi ở chỗ cũ chơi solitare. Hắn biết rõ lần trước tinh thần lực của Trần Duệ bị thương không nhẹ, nên không giở trò đánh lén hay bày ra bẫy trêu cợt.

“Thế nào rồi? Tinh thần lực khôi phục lại chưa?”

“Vẫn chưa, nhưng phải rời khỏi đây một thời gian ngắn.”

Trần Duệ thoải mái duỗi lưng một cái, nằm xuống bãi cỏ bên cạnh Độc Long rồi thuận tay bứt một cọng cỏ ngậm trong miệng. Hắn kể lại chuyện đi núi Tây Lang.

Pagdariuscau mày:

“Ngươi có bị con bé trưởng công chúa đó làm mê muội rồi không? Còn chưa đầy một tháng là đến trận đấu với Arnoux, lại đi núi Tây Lang? Nói thật... hắc hắc, ta thấy tiểu nha đầu hôm đó gõ ngươi một gậy rất xinh, rất chủ động. Tiếc là dáng người hơi phẳng một chút, cần vỗ béo thêm mấy năm.”

“Còn dám nhắc lại chuyện này? Tên khốn đáng hận!”

Trần Duệ nhìn độc long đang khổ sở nín cười, tức giận mắng một câu:

“Nguyên nhân ta đến núi Tây Lang là vì truyền thừa của đại tông sư. Ta cần một loại quặng phế của núi Tây Lang để tiến thêm một bước, thức tỉnh lực lượng truyền thừa. Nếu có thể hoàn thành khảo nghiệm lần này, ta có thể được thưởng hắc sắc dược tề.”

Hắn đã có hắc sắc dược tề, chỉ cần hoán đổi linh khí. Lúc mới bắt đầu tiến hóa đã làm giảm một nửa tuổi thọ của Độc Long, tuy Pagdarius không đề cập đến chuyện này, nhưng Trần Duệ vẫn nhớ kỹ trong lòng. Đợi đến khi đột phá đến cảnh giới “Liệt”, là tiến hóa cấp ba sao, trung tâm hoán đổi chắc chắn sẽ xuất hiện hắc sắc dược tề cao quý nhất: “Duyên thọ” và “Phục sinh”.

Không biết có thể gia tăng tuổi thọ bao lâu, nhưng ít ra đây là tâm ý của Trần Duệ.

“Hắc sắc dược tề!”

Độc long lộ vẻ khiếp sợ:

“Nghìn năm trước, Ma giới có hai vị đại tông sư, là đại tông sư dược tề Rosenbach, và đại tông sư chế khí Lolo. Lolo là một hắc ám địa tinh kinh tài tuyệt diễm, tinh thông chế khí và phù ngữ thời thượng cổ, nhưng cả đời vẫn không thu đồ đệ. Sau khi qua đời, bí thuật chế khí và phù ngữ thượng cổ đều đã bị thất truyền. Bởi vậy nên trừ Rolla ra, Ma giới không còn người nào hiểu được phù ngữ thượng cổ nữa. Rosenbach là một vị ám tinh linh, có đệ tử rất đông, vì bí phương nên bị đại đệ tử Shaman bày kế hãm hại. Sau khi Shaman mất tích, hắc sắc dược tề cũng theo đó mà biệt tích. Nếu ngươi có thể tạo ra hắc sắc dược tề, nhất định sẽ tạo ra một cơn địa chấn tại Ma giới.”

“Nên bây giờ càng không thể lộ ra ngoài, ít ra cũng phải giúp ngươi tháo gỡ Khóa Quang Ám đã.”

Trần Duệ đã hỏi qua Aldaz, biết rõ ảnh hưởng do hắc sắc dược tề gây ra:

“Bằng không thì ngươi ngay cả chạy trốn để giữ mạng cũng khó.”

“Hừ hừ! Nếu không phải bị phù ngữ thượng cổ phong ấn, chỉ dựa vào lực lượng của ta cũng có thể từ từ gỡ bỏ Quang Ám Khóa.”

Pagdarius không cam lòng nói:

“Đừng quên khế ước chiến tranh đó, thời gian của ngươi không còn nhiều đâu.”

“Ta biết, nên càng phải đi núi Tây Lang. Ta có song túc phi long, có thể rút ngắn hành trình đi về rất nhiều. Đợi khi trở về quyết chiến với Arnoux, hãy mở to mắt xem lực lượng mới của ta cường đại thế nào nhé.”

“Hừ, lên cấp thì thế nào? Bản đại nhân vẫn dẫm lên ngươi như thường.”

Độc long đả kích hắn, cũng nằm xuống ngửa mặt nhìn trời, hỏi một câu:

“Có nhớ tới người thân ở thế giới loài người không?”

“Người thân của ta đã qua đời từ lúc ta còn nhỏ.”

Trần Duệ đang nói về kiếp trước. Kiếp này của Athur chắc cũng còn người thân, nhưng lại không quan hệ gì tới hắn, ít ra bây giờ không có một sự liên quan nào:

“Còn ngươi thì sao?”

“Ta vừa xuất thế, ngoại trừ vỏ trứng ra thì đều không nhìn thấy gì khác.”

Pagdarius nhún vai, tỉnh như ruồi nói:

“Thời gian này, thân nhân không có, kẻ thù lại không ít.”

“Còn bằng hữu thì sao?”

“Cự long không cần bạn bè, nhất là độc long.”

Pagdarius lấy lại mấy phần kiêu ngạo của long tộc:

“Ngươi đã thấy thần có bạn bao giờ chưa? Bọn họ chỉ cần được kính ngưỡng và được sợ hãi, không cần mấy thứ yêu thương hay thông cảm chán ngắt đó.”

“Trước kia có thể là như vậy.”

Trần Duệ lại hỏi:

“Còn bây giờ thì sao?”

“Bây giờ... theo như lời của ngươi, là rồng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.”

Vẻ mặt của Pagdarius đầy bất lực.

Trần Duệ hiểu rõ độc long chính là loại mặt hàng mạnh miệng, cũng không muốn nói rõ ra:

“Nếu không thì, đi lừa gạt một mỹ nữ đến làm bạn với ngươi nhé?

“Quan điểm thẩm mỹ của bản đại nhân so với loại người tầng lớp thấp kém như ngươi rất khác biệt.”

Pagdarius liếc hắn đầy khinh bỉ:

“Mấy nàng ma nữ liêm đao, mị ma, tiểu nha đầu đó nhìn qua cũng không tệ, đáng tiếc không có nội hàm như ta muốn. Nữ nhân mà ta thích phải có vảy cứng rực rỡ, bộ răng sắc bén sạch sẽ, thân hình cao to đầy đặn...”

“Chờ đã! Ngươi đang nói về rồng, chứ không phải nữ nhân.”

Trần Duệ bị khẩu vị nặng của Pagdarius làm bốc khói đầu, suýt nữa sinh ra tâm lý oán hận đối với phái khác.

“Ngươi thì biết gì?”

Pagdarius cười nhếch mép, vứt một ánh mắt khinh thường cho hắn:

“Tên nhân loại nông cạn!”

“...”

“Cho ngươi dịch độc này, cầm lấy khỏi sợ gì cả, đừng hòng đòi bích huỳnh châu nữa! Dù là cô nàng Athena của ngươi, năng lực kháng độc hiện tại ít ra có thể cưỡi song túc phi long như bình thường. Còn ngươi, chỉ làm lãng phí thôi.”

“Theo ta biết, ma thú trong lòng đất có rất nhiều loài, thậm chí có loài đã đạt đến ma vương cấp hoặc cao hơn. Phong ấn của bản đại nhân đây vẫn chưa trừ, có chuyện gì nhớ trốn đi.”

“Được rồi, Pagdarius, ngươi dài dòng như vậy từ khi nào vậy?”

Trần Duệ lắc đầu:

“Yên tâm đi, bảo tàng ở đầm lầy U dạ ta còn chưa đoạt được, sao lại chịu chết dễ dàng được chứ?”

Tuy nói vậy, nhưng Trần Duệ cảm thấy được sự ân cần sau lời nói dao búa kia, cảm giác ấm áp nhẹ nhàng này đã từng nhận được từ người có lòng dạ như ngọn núi băng tuyết nào đó.

“Tên gia hỏa tham lam! Nếu không phải mạng của Pagdarius đại nhân nối liền với ngươi...”

Pagdarius còn chưa nói xong, Trần Duệ đã cưỡi song túc phi long bay lên trời.

“Hừ! Chuồn nhanh thật! Vậy mà dám nói bản đại nhân dài dòng.”

Ánh mắt Pagdarius nhìn theo hướng Trần Duệ biến mất trên tinh không, lại nằm xuống, bắt chước động tác ngậm cỏ trong miệng, nhắm mắt lại.

Chàng Rể Ma Giới - Chương #80