Chương 698: Nguy Cơ


Sáng sớm, Blanchett mở mắt ra liền phát hiện mình đang ngủ trong trước bồng ma pháp, trên người đắp một cái chăn lông.

Bán tinh linh lờ mờ nhớ được tối qua khi nàng thổi một khúc nhạc, lực lượng cấm kỵ của mắt trái đột nhiên phát tác, sau đó... mọi chuyện đã mơ hồ không rõ nữa. Cảm giác rõ nét duy nhất là một vòng ôm vô cùng ấm áp. Đã rất lâu rồi nàng không cảm nhận được sự ấm áp này.

Blanchett trộm nhìn nhân loại đang nhóm lửa nấu ăn ngoài trướng bồng. Không biết vì sao mà đột nhiên tim đập thình thịch, cảm giác này thật kỳ quái, trước kia nàng chưa từng gặp qua lần nào. Không chỉ là riêng với nhân loại mà là cả với những sinh vật nam tính khác trên đời, nàng chưa hề cảm thấy tim mình đập nhanh đến thế bao giờ.

(Dịch: Xong một em nữa!)

Trần Duệ đang ngồi trước bếp lửa, bên cạnh là tiểu phượng hoàng Dodo. Hôm nay có vẻ như Dodo đặc biệt không an phận, trong tiếng kêu tràn đầy nôn nóng.

"Ba ba! Ba ba!"

Trong phân tích chi nhãn, thanh âm của tiểu phượng hoàng tràn đầy sự nức nở.

"Đừng rời khỏi Dodo mà!"

"Dodo muốn đi cùng!"

"Dodo ghét ba ba lắm!"

Trần Duệ ôm tiểu phượng hoàng vào trong lòng, nhè nhẹ vỗ về đầu nó rồi thở dài một hơi: "Ba ba cũng không muốn rời khỏi Dodo nhưng mà hiện tại thực lực của ba ba quá kém, không thể nào mang Dodo đi cùng. Ba ba dùng sinh mạng để thề, nhất định sẽ trở lại mang Dodo về. Đến lúc đó, Dodo sẽ được gặp vài người mẹ. Chúng ta sẽ sống một cuộc sống vui vẻ, được không?

Trần Duệ quả thực là muốn mang Dodo về ma giới. Đáng tiếc là hắn lại không thể mang theo tiểu phượng hoàng xuyên qua Tinh Không chi môn. Tiểu phượng hoàng nhất định sẽ bị bài trừ ra ngoài ngay. Điều này đã được chứng minh khi đi tới Phỉ Thúy Lâm Hải.

Tiểu phượng hoàng vẫn rất lưu luyến Trần Duệ. Trần Duệ cũng coi Dodo như chính thân nhân của mình. Chính bởi vì thế, hắn vẫn luôn sợ nó thương tâm mà không nói ra sự thực mình sắp rời đi.

Nhưng con số trăm vạn cần bỏ ra để truyền tống về ma giới vào xế chiều nay sẽ gom đủ rồi. Isabella trúng Quang Yên chi ấn, tùy thời có thể hương tiêu ngọc vẫn, cho nên hôm nay là ngày cuối cùng hắn lưu lại thế giới trên mặt đất.

Không biết tiến hóa tiếp theo của siêu cấp hệ thống có thể để hắn mang theo một sinh mạng thể xuyên qua không gian hay không. Bất kể thế nào, lần tiếp theo tới thế giới nhân loại, hắn nhất định phải mang theo tiểu phượng hoảng trở về. Trở về nhà!

Không cần biết hắn dỗ dành thế nào, tiểu phượng hoàng vẫn luôn miệng khóc không ngừng. Nó nhảy lên tay trái của Trần Duệ, liều mạng dùng mỏ để mổ. Khí lực lớn khiến cho Trần Duệ cảm thấy đau. Lực phòng ngự trong thể nội tự động phóng ra đánh bay tiểu phượng hoàng nhưng nó vẫn không coi vào đâu mà xông lên mổ tiếp. Trần Duệ thở dài một hơi. Hắn thu hồi toàn bộ lực lượng phòng bị, mặc cho Dodo mổ tới cánh tay chảy đầy máu, chỉ luôn mồm an ủi.

Chính lúc này, Blanchett đi ra khỏi chướng bồng. Nàng nhìn một màn này không khỏi cả kinh: "Dodo làm sao vậy?"

Bán tinh linh không phải Michelle. Nếu như tiểu công chúa kia mà ở đây thì thế nào cũng phán một câu rất thánh: "chim của ngươi làm sao vậy". Trần Duệ cưng chiều nhìn tiểu phượng hoàng đang lưu lại nhiều vết máu trên cánh tay hắn: "Nó khó tiếp nhận được việc phải xa ta. Vì hai chúng ta là hai cá thể tách biệt, nơi ta muốn đến lại là một địa phương đặc thù, chỉ mỗi bản thân ta mới tới được cho nên tạm thời không thể mang nó theo... Haiz, ta có thể nhờ ngươi một việc được không, cho tới khi ta tới đây lần nữa, ngươi có thể giúp ta chăm sóc Dodo được không?"

Blanchett hơi ngẩn ra, đôi mắt đột nhiên mở lớn. Nàng dùng sức gật gật đầu. Nàng biết biết rõ tình cảm giữa Trần Duệ và Dodo. Để Dodo lại với nàng không chỉ là một sự tín nghiệm mà còn đại biểu rằng nhân loại này nhất định sẽ về Phỉ Thúy Lâm Hải lần nữa tìm nàng. Không biết đến lúc đó hắn có...

Bán tinh linh đỏ mặt, không dám nghĩ tiếp nữa. Đột nhiên nàng cảm thấy có gì đó không thích hợp, giờ nàng mới phát hiện ra blinker che mắt của mình biến đâu mất tăm rồi. Blanchett kinh hãi, vội vàng kiếm vật để che vào. Ngay lúc này, một bàn tay đưa ra trước mặt nàng. Trên bàn tay là một bộ kính mắt.

"Đây là một một cái kính ma pháp ta vừa mới làm cho ngươi. Nó có thể cải biến màu mắt của ngươi, còn có thể kiềm chế dị biến ở mắt trái của ngươi nữa. Hiện tại, ngươi hãy nhỏ một giọt máu lên đó đi, như vậy thì trừ ngươi ra sẽ không có ai có thể lấy nó xuống hết." Thanh âm ôn hòa của nhân loại vang lên: "Đây là kiện tác phẩm đầu tiên ta làm sau khi lĩnh ngộ được tri thức mới đó. Nếu như ngươi không ngại thì hãy trở thành 'thí nghiệm phẩm' nhé!"

Bán tinh linh khẽ cắn môi, nhận lấy cái kính. Nàng nhỏ một giọt máu lên đó, cái kính kia lập tức phát ra ánh sáng ám kim sắc. Blanchett cảm thấy cái kính lúc này như đã trở thành một bộ phận của thân thể mình vậy. Sau khi đeo kính lên, cảm giác đầu tiên là sự thư tích và mát lạnh trước đó chưa từng có. Đặc biệt là mắt trái, cảm như thiêu cháy ban đầu nay trở nên ấm áp, tựa như vòng ôm trong ký ức.

Trên kính mắt bắt đầu đọng lại hơi nước nhàn nhạt, khiến cho tầm nhìn vốn rõ nét của bán tinh linh bắt dầu trở nên mơ hồ. Ngược lại, cái bóng vốn mơ hồ trong lòng lại dần trở nên rõ nét.

"Xem ra nó rất thích hợp với ngươi đấy." Trần Duệ khẽ cười. Nói một câu thật lòng, trong tích tắc bán tinh linh bỏ cái che mắt xấu xí kia để đeo cái kính này lên, trong lòng hắn bỗng dưng có một loại cảm giác kinh diễm. Cũng là một mỹ nữ đeo kính, Lola có vẻ thành thục động lòng người còn bán tinh linh thiếu nữ thì lại mang vẻ thanh tú xinh đẹp. Nếu như cho nàng mặc một bộ đồng phục nữ sinh, tay cầm một cuốn sách thì...

Rất nhanh, Trần Duệ liền khu trừ toàn bộ tạp niệm trong đầu. Hắn chỉ chỉ vào mắt bán tinh linh rồi hỏi: "Ta mạo muội hỏi một câu nhé, phụ thân của ngươi có phải đã từng xuất hiện biến dị gì đó hay không? Ngươi có từng nghe nói tới tin tức của ông bà mình bao giờ chưa?"

(Dịch: hình như hỏi hai câu rồi!)

Blanchett lắc đầu: "Phụ thân ta chỉ là một bán tinh linh bình thường thôi. Điểm đặc thù duy nhất là đôi mắt màu đỏ nhưng không hề có loại lực lượng cấm kỵ như của ta. Nữ hoàng bệ hạ từng nói cho ta biết, ông của ta là một tinh linh còn chuyện của bà thì chưa bao giờ bệ hạ nhắc tới."

Trần Duệ gật đầu. Trong mắt trái của Blanchett chắc hẳn là chứa lực lượng của Thâm Uyên nhất tộc hơn nữa còn vô cùng cường đại. May mà trước mắt nàng còn chưa hoàn toàn giác tỉnh. Còn về chuyện phụ thân nàng không có "lực lượng cấm kỵ" thì rất có thể là do huyết mạch di truyền cách đời. Thâm Uyên nhất tộc không chỉ xuất hiện ở ma giới, trên mặt đất cũng có tung tích của bọn họ. Bất kể thế nào thì Blanchett cũng là kẻ vô tội, vấn đề hiện tại là phải giúp nàng phong ấn lực lượng huyết mạch ở mắt trái cho thật chặt. Nếu như không gặp tình huống ngoài ý muốn gì thì có lẽ nó sẽ không phát tác nữa.

Trần Duệ không tiếp tục nói về vấn đề này nữa. Hắn lấy ra một cái không gian giới chỉ: "Cái không gian giới chỉ này ta vốn định cho ngươi từ hôm qua cơ nhưng bởi vì nhất thời sơ suất cho nên quên mất. Cầm lấy đi, bên trong đó có Sinh Mệnh chi tuyền, còn có hỏa hệ tinh thạch dùng cho Dodo nữa. Sau này đều nhờ cả vào ngươi."

Bán tinh linh biết không gian giới chỉ là cái gì. Gần như mỗi một tinh linh đều có một cái, chỉ riêng nàng là một bán tinh linh cho nên không thể hưởng dụng quyền lợi này. Hiện tại, cuối cùng thì nàng cũng có một cái giới chỉ cho riêng mình rồi. Chỉ là, điều này cũng có nghĩa là cuộc ly biệt đã sắp tới.

Blanchett đột nhiên hỏi một câu đã biết rõ đáp án: "Ngươi sẽ trở về chứ?"

Trần Duệ gật đầu: "Nhất định sẽ về."

"Ta chờ ngươi." Bán tinh linh thiếu nữ nhẹ nhàng nói ra ba chữ. Ngữ khí thản nhiên nhưng đầy kiên định.

Đôi mắt sáng ngời phía sau kính mắt khiến lòng Trần Duệ khẽ rung lên. Bỗng dưng, hắn không dám nhìn thẳng, trong lòng thầm thở dài một tiếng.

Dodo đã sớm ngừng việc mổ liên tục lại, mệt mỏi bay lên đầu Trần Duệ nhỉ ngơi. Trần Duệ mải trò chuyện với Blanchett cho nên không hề phát hiện ra chỗ bị mổ ở cánh tay của hắn đã hiện lên một huyến ngân ấn ký. Nhưng thể chất đặc thù của hắn nhanh chóng kiến ấn ký đó lạnh lại không còn dấu vết.

Mấy giờ sau, thật không dễ dàng gì mới dỗ dành được Dodo ủy khuất bay đến vai bán tinh linh thiếu nữ. Kỳ thực Trần Duệ cũng không nỡ bỏ "con gái" đáng yêu của mình lại nhưng hắn cũng chỉ có thể nở nụ cười mỉm mà rời khỏi.

Khi rời đi, Trần Duệ không kinh động tới nhiều người, trừ Blanchett và Dodo ra thì chỉ có sư đồ Feinuoya, Boende và Michelle. Hơi bất ngờ một chút là Bisi cũng tới.

Thời gian mấy ngày tuy không dài nhưng Trần Duệ đã có quan hệ khá hòa hợp với hai vị tông sư. Nhất là về phương diện thiết kế của bản vẽ kia, hắn đã đề ra rất nhiều ý kiến cải tiến, khiến hai người coi hắn như tri kỷ.

Lão ải nhân tùy tiện nói: "Đừng có để ta và lão Feinuoya đợi quá lâu đấy! Thứ rượu vàng kia... chẹp, lần sau kiếm nhiều nhiều một chút!"

Trần Duệ cười cười gật đầu, sờ sờ đầu Michelle. Đôi mắt to của tiểu cô nương có chút hồng. Sau lần thay Michelle ra mặt ở rừng Tử Thụ, nhân loại đã được nàng coi như một bằng hữu đáng tín nhiệm.

Talana tạm bỏ qua sự cao ngạo vốn có của tinh linh, cúi đầu hành một lễ với nhân loại. Hắn hoàn toàn khâm phục Trần Duệ, vô cùng cảm kích những chỉ điểm vô tư kia. Trần Duệ cũng khom người hoàn lễ. Thanh âm của Bisi vang lên: "Bảo trọng, Richard. Chúc ngươi gặp may mắn, hy vọng... Chúng ta có thể trở thành bằng hữu trong tương lai không xa."

"Bisi lão sư, ta cũng chúc ngươi gặp nhiều may mắn, sớm thực hiện được lý tưởng của mình." Mặc dù lòng mang nặng tâm kế, phong cách hành sự truy cầu việc hoàn thành mục đích bằng được nhưng dù thế nào thì đứng từ góc độ của một cô công chúa, nàng không hề sai. Hoàng cung dát vàng kỳ thực là một vòng xoáy đục. Trước mặt quyền thế, mọi thứ cảm tình để trở nên giòn yếu dễ vỡ. Nếu như quá mức ngây thơ thì chỉ sợ sẽ bị vòng xoáy kia nuốt trửng lúc nào không hay. Nắm giữ vận mệnh trong tay mình cũng là tín niệm mà Trần Duệ vẫn luôn theo đuổi. Sau này, hắn chỉ sợ khó mà gặp lại vị hôn thê này cho nên thành tâm thành ý chúc một câu.

(Dịch: Đúng rồi, không nên ngây thơ quá mức, tầm như con Sói là vừa!)

Vừa lúc đó, thiên không xanh thẳm bỗng nhiên bị nhuộm thành một mảnh hỏa hồng sắc. Loại lực lượng kết giới vô hình nào đó bắt đầu trở nên vặn vẹo kịch liệt. Ngay sau đó, không gian giống như là pha lê nứt vỡ, vô số chùm sáng bắn xuống dưới, bao phủ trọn một vùng.

Mọi người kinh hãi, dặc biệt là Feinuoya và Talana. Bọn họ rất rõ ràng cái gì vừa mới "nứt vỡ". Đó chính là kết giới phòng ngự của Tinh linh tộc! Mặc dù nơi này chỉ là ngoại thành Ngân Nguyệt tiên đô, lực lượng kết giới khá là bạc nhược nhưng nếu có thể khiến cho nó sụp đổ trong nháy mắt thế này thì cũng đại biểu cho việc lực lượng kia vô cùng khủng bố.

Giữa bầu trời lửa đỏ có thêm những tia sáng màu lục. Những cột sáng bắn xuống lúc đầu trở nên ảm đạm không ít. Một thanh âm thâm thúy vang lên: "Islamic Yueluer? Ngươi dám bỏ qua bán thần khế ước, tự tiện công kích Phỉ Thúy Lâm Hải! Chẳng lẽ Quang Minh thần điện muốn gây chiến sao?"

Islamic Yueluer? Trần Duệ kinh hãi. Thằng cha này không ngờ lại tự thân ra trận và còn ngay tại lúc này nữa chứ!

May là ở Tinh linh tộc cũng có cường giả siêu giai. Trong thời gian song phương nói chuyện thế này, hắn sẽ có thừa cơ chạy trốn.

Trần Duệ nhanh chóng dùng phân tích chi nhãn dặn dò Blanchett mang Dodo trốn khỏi nơi này ngay lập tức. Tâm niệm vừa động, một cánh cửa màu xanh lam điểm điểm nhiều ánh sao đã xuất hiện trước người.

Kết tinh tín ngưỡng còn kém một trăm vạn nhưng hắn có thể lợi dụng Tinh Không chi môn để trốn đến một tinh điểm gần đây nhất - thành Kim Tinh của Tinh Quang vương quốc! Chỉ cần trốn đến nơi này trước, thuật Con Mắt Thần Linh của Islamic Yueluer sẽ trở nên vô hiệu!

Chàng Rể Ma Giới - Chương #698