Chương 687: Độc Giác Thú


Sau mấy ngày lênh đênh trên biển, vào một buổi sáng với ánh ban mai chan hòa, thuyền Màn Đà La rốt cục cũng đến phía bắc Phỉ Thúy Lâm Hải

Phỉ Thúy Lâm Hải là khu rừng rậm lớn nhất trên thế thời nhân loại, phạm vi bao phủ của khu rừng khá rộng, khiến cho biên giới Lam Diệu đế quốc trên thực tế chỉ còn lại một phần ba. Lấy lực ảnh hưởng của Lam Diệu đế quốc, công thêm thực lực cường đại của tinh linh tộc, thì toàn bộ Phỉ Thúy Lâm Hải đã trở thành quốc gia tinh linh duy nhất trên mặt đất. Tại nơi này, bất cứ tên nhân loại nào to gan dám bắt cóc tinh linh đều bị coi là địch nhân của Lam Diệu đế quốc và tinh linh tộc, sẽ bị nhận hình phạt nghiêm trọng nhất.

Lam Diệu đế quốc được người ta gọi là đế quốc của ma pháp lại còn là một trong hai đại quốc gia thần thánh. Lam Diệu đế quốc có được văn minh ma pháp tiên tiến nhất của nhân loại cộng với lực lượng ma pháp hùng hậu, thêm vào tinh linh tộc hậu thuẫn, cho nên thực lực quốc gia này phi thường cường đại, đủ để duy trì thế cân bằng với Long Hoàng đế quốc được Long tộc ủng hộ.

Trên bả vai Trần Duệ đậu một chú chim nhỏ màu hồng, ngoại trừ bộ cánh non nớt bên ngoài ra, thì toàn bộ lông của nó đều mịn như nhung, mỏ nó liên tục phát ra những tiếng líu ra líu ríu, thỉnh thoảng còn nhảy lên trên đầu Trần Duệ.

Tiểu phượng hoàng sinh ra đã có thực lực ma hoàng sơ đoạn, nhưng dường như nó có một loại bản lãnh giống với liễm tức. Nó có thể tự thu liễm cấp độ của mình xuống ác ma cấp thấp, hiện giờ bất kể là vẻ ngoài hay thực lực của nó, đều làm cho người ngoài nhìn vào giống như nó chỉ là một con chim cảnh. So với loại ma thú cường đại như “Phượng hoàng” trong truyền thuyết thì hoàn toàn không giống chút nào.

“Papa! Papa!” Trải qua mấy ngày Trần Duệ tận tình khuyên bảo và uốn nắn, tiểu phượng hoàng cuối cùng cũng đổi được hai chữ “Mama”. Chẳng qua tiểu gia hỏa này cực kì nghịch ngợm, ngoại trừ lúc đi ngủ ra, thì trên cơ bản nó chưa từng yên tĩnh lúc nào. Trần Duệ đặt cho tiểu phượng hoàng cái tên là Đóa Đóa. Đừng coi thường trình độ của gia hỏa này, hắn vốn còn định lười biếng trực tiếp đặt tên nàng là “Tiểu hồng điểu”.

( Tiểu hắc mã đang ở nhà bi phẫn hí dài một tiếng…)

Đóa Đóa từ trên bả vai Trần Duệ nhảy lên đầu hắn, mổ mổ tóc trên đầu cảu hắn. Rồi lại từ đầu của hắn nhảy xuống một bên kia bả vai của hắn: “Pa pa! Ta đói, ta muốn chơi trò bắn súng cao su!”

Cái gọi là trò bắn súng cao su, thật ra là cầm một cái ná đặc chế, đem phượng hoàng đặt vào chỗ lên đạn rồi nhắm ngay thẳng vào mục tiêu chính là….một hỏa hệ tinh thạch tạc thành đầu heo.

Tiểu phượng hoàng vừa phá trứng không lâu, vẫn còn chưa biết bay, chỉ có thể dùng lướt là chính. Loại trò chơi này bị một tên cha nuôi nhàm chán và vô lương nào đó nghĩ ra dưới mỹ danh “huấn luyện phi công ném bom”. Khiến người ta không nói nên lời chính là, tiểu thư Đóa Đóa cực kỳ yêu thích trò chơi này, đặc biệt là trước khi ăn “cơm” phải chơi một lần, đến khi nào tận hứng oanh tạc đầu heo bằng hỏa tinh thạch no nê mới thôi. Vì vậy trò chơi này còn được gọi là “Cơn đói của chim nhỏ”.

Đóa Đóa tiểu thư răng lợi rất tốt, dường như cái gì đều có thể ăn được. Mà Trần Duệ thì lại không có chút kinh nghiệm và trách nghiệm làm ba nào, nên ngay cả những thứ thức ăn không dành cho “trẻ em” cũng ném vào trong miệng dưỡng nữ. (DG: muốn để thành con nuôi nhưng thôi để thế này cho hay), ngoại trừ món ăn chính là hỏa hệ tinh thạch ra, đồ ăn phụ còn có linh quả trồng trong tinh thần hoa viên, còn thêm cả món bánh ngọt cho bữa điểm tâm.

“Đóa Đóa ngoan. Chúng ta sắp cập bờ rồi, lần sau chơi tiếp được không?”

“Papa! Bây giờ cơ! Bây giờ cơ!”

Trần Duệ biết tiểu gia hỏa này đã chơi thì phải chơi ít nhất là một hai canh giờ, nhãn thần vừa chuyển: “Chúng ta lên đảo sẽ chuyển thành mục tiêu di động được không? Độ khó sẽ tăng lên cấp A nha.”

“Được a, được a!”

Đầu heo làm bằng hỏa tinh đáng thương bị cha nuôi quăng một phát thành hình một đường parabol bay về phía bờ, dưỡng nữ hưng phần mà bắn ra từ cây ná, rất chính xác mổ trúng đầu heo. Thuyền Màn Đà La cứ như vậy thuận lợi cập bờ.

Trần Duệ ở ma giới cũng từng đi qua mấy khu “Lâm Hải”, nhưng lúc đặt chân lên Phỉ Thúy Lâm Hải. Hắn mới biết được, những khu rừng trước kia chỉ là những con sông, dòng suối nhỏ mà thôi. Nhìn khu rừng này mới biết được những khu rừng trước kia chỉ là: “Cống rãnh đòi sóng sánh với đại dương” là thế nào.

Trước mắt hắn đều là những cây cỏ xanh mát um tùm, những lá cây đem ánh mặt trời ấm áp chia thành những cột sáng đan xen nhau. Trong không khí tràn ngập sức sống của hoa lá, các loại thực vật giống như có linh tính, lộ ra ngoài sức sống mãnh liệt. Đây là những thứ mà các khu rừng trước đây Trần Duệ đi qua không có được.

Trần Duệ cũng không dám buông lỏng cảnh giác, Phỉ Thúy Lâm Hải mênh mông rộng lớn, ngoại trừ tinh linh tộc ra, còn có rất nhiều chủng tộc và sinh vật khác, thậm chí có cả những phần tử vô cùng nguy hiểm. Cho dù bây giờ mới ở bìa rừng thôi, nhưng hắn vẫn không thể buông lỏng cảnh giác.

Phỉ Thúy Lâm Hải có một loại lực lượng đặc biệt, nó có thể quấy nhiễu diện rộng bản đồ ma pháp, khiến cho không thể nào sử dụng đạo cụ này. May mà Trần Duệ có kỹ năng ‘độ sâu phân tích’ nên cũng không lo việc này lắm. Hắn vừa đi, vừa ghi chép, để tránh lạc đường. Từng bước từng bước tiến vào sâu trong khu rừng.

Tiểu phượng hoàng cũng không đùa nghịch nữa, chỉ đứng trên bả vai Trần Duệ hiếu kỳ nhìn khắp khu rừng. Trần Duệ thả ra khí tức vừa đủ để không ít địch nhân trên đường muốn tiếp cận hắn thấy khó mà lui. Chỉ là Phỉ Thúy Lâm Hải quá lớn, từ buổi sáng đến giờ hắn đi vào rừng đến lúc này mặt trời cũng đã xuống núi, nhưng vẫn một mực không phát hiện được tung tích của tinh linh.

Dưới ngọn núi phía xa mơ hồ có thể thấy được một cái hồ nhỏ, giống như một cái gương sáng bên trong quốc gia toàn rừng rậm này vậy. Đóa Đóa nhìn thấy hồ nhỏ, la hét đòi đi uống nước. Dù sao hiện giờ cũng chỉ là đi không có mục tiêu, nên Trần Duệ liền mang tiểu phượng hoàng chạy về phía hồ nước.

Lúc tiếp cận hồ nhỏ, Trần Duệ đột nhiên dừng lại, bởi vì hắn thấy tại đó đã có một vị “khách nhân” nhanh chân tới uống nước trước.

Vị khách này là một con bạch mã, nhưng chỗ bất đồng với những con ngựa bình thường chính là trên đầu nó có một chiếc sừng màu trắng ngà. Lấy thị lực của Trần Duệ, có thể lờ mờ thấy được hoa văn xoắn ốc trên chiếc sừng của nó.

Trần Duệ đã sớm không phải newbie việc gì cũng không biết rồi, hắn vừa nhìn có thể lập tức nhận ra ngay con ngựa này là giống gì rồi. Chính là độc giác thú!

Độc giác thú là ma thú cao cấp có được lực lượng cường đại vô cùng thần bí, hơn nữa lại thêm cơ thể cường tráng và tốc độ như gió khiến nó có thể ngạo thị quần ‘mã’ tại thế giới nhân loại. Đại đa số độc giác thú đều có thể khống chế lôi điện, nó có thể dễ dàng phóng ra lôi điện để trừng phạt những người muốn xâm phạm tới nó. Sừng của độc giác thú ngoại trừ tác dụng tấn công vật lý ra còn có thiên phú phát ra ma pháp quang hệ cấp bảy Thiểm Quang thuật, có thể khiến người ta lâm vào trạng thái giống như ăn phải ‘bom mù’. (DG: chương này nhiều chỗ không rõ nên phải chém hơi nhiều cho anh em dễ hiểu)

Độc giác thú là một sinh vật ưa chuộng hòa bình, tính tình ôn hòa, nhưng tuyệt đối không dễ dãi, thậm chí có thể nói là cương liệt. Nghe nói chỉ có xử nữ thuần khiết nhất mới có thể có được tình hữu nghị của chúng nó. Bọn chúng ưa thích tự do rong ruổi trong rừng rậm, nhưng đối với hắc ám sinh vật và lực lượng hắc ám, độc giác thú lại có cảm giác cừu địch thiên sinh. Bọn chúng có thể miễn dịch độc tố và nguyển rủa, trong rất nhiều điển tích ghi chép lại, bọn chúng thường được miêu tả thành hóa thân của sự thánh thiện.

Loài duy nhất có thể so sánh về tốc độ với Độc giác thú cũng chỉ có thể là Mộng Yểm Thú. Vừa hay, Trần Duệ lại có một em.

Con độc giác thú trước mắt này cũng chỉ tầm năm tuổi, không tính là lớn lắm. Thực lực chỉ khoảng cấp độ ma vương, chẳng qua nhìn bộ dáng bây giờ của nó có vẻ không tốt lắm, trên người đã có vài nơi loang lổ vết máu, dường như bị thương không nhẹ.

Trong truyền thuyết quan hệ giữa độc giác thú và tinh linh vô cùng mật thiết, con độc giác thú này có lẽ chính là mấu chốt để tìm ra tinh linh tộc. Tâm niệm Trần Duệ vừa động, đang muốn tiến lên thử câu thông cùng độc giác thú, bỗng dưỡng nữ tiểu thư lại phóng như tên ra ngoài, đặc biệt là dưới tình huống không có “súng cao su”. Có lẽ đây chính là thành quả huấn luyện “phi hành” của tên papa vô lương nào đó, nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy, chỉ sợ nàng sẽ không biến thành phượng hoàng nữa. Mà sẽ “tiến hóa” thành một phi lao hay là tên lửa đạn đạo. Mỗi khi nghĩ đến điều này, Trần Duệ không khỏi day day cái trán của mình.

Tư thế bắn ra của Đóa Đóa tiểu thư khá là ưu mỹ, không hổ là động tác chuyên nghiệp đã đạt tới cấp A. Đáng tiếc vì quán tính nên sau khi bắn ra, cái cánh nhỏ non nớt của nàng lại cong cong vẹo vẹo nên đang bay lại rơi phịch xuống đất, dù sao chung quy ra nàng vẫn phi tới gần ven hồ.

Sự xuất hiện không xa của tiểu phượng hoàng khiến độc giác thú lộ ra vẻ cảnh giác, Đóa Đóa tiểu thư dùng ánh mắt khinh miệt liếc tên đại gia hỏa này một cái (đấy là đối với nàng mà nói), nàng đầy thị uy kêu lên hai tiếng, sau đó bắt đầu đi đến hồ uống nước.

Độc giác thú quan sát Đóa Đóa một lát, buông lỏng đề phòng, nhưng lòng cảnh giác thì vẫn còn. Nó cứ uống mấy ngụm nước lại quay sang nhìn tiểu phượng hoàng một cái.

“Papa, đóa đóa muốn ăn quả quả!”

Tiểu phượng hoàng quay đầu lại kêu nhỏ hai tiếng, Trần Duệ đang thu liễm khí tức núp ở phía sau, đang tự hỏi dùng cách nào thích hợp nhất để câu thông với Độc giác thú để tìm tinh linh tộc, nên không có để ý tiểu phượng hoàng. Đóa Đóa tiểu thư khó chịu mà lại kêu thêm hai tiếng, nhìn thấy pa pa vẫn không có phản ứng gì, nên nàng ngột phệt xuống đất, ưỡn cái bụng đầy những chiếc lông mềm nhung, hai chiếc cánh nhỏ không ngừng đập, thuần thục làm ra điệu bộ “Nếu ngươi không cho ta đồ ăn ta liền chết cho ngươi xem”. Trần Duệ nhìn thấy vậy trợn mắt há mồm: tiểu gia hỏa này từ lúc nào học được chiêu này vậy? Chẳng nhẽ bất cứ một baby nào đều có thể *vô sự tự thông học được ‘thiên phú’ này sao?

(*không thầy cũng tự học tỏ)

Bất đắc dĩ, cha nuôi đành ném ra một linh quả. Tiểu gia hỏa này một lần nữa làm ra một động tác độ khó cao mà lao vút lên, đắc ý há cái miệng nhỏ của mình ra chộp lấy linh quả, rồi hạ xuống mặt đất từ từ thưởng thức.

Đến lúc này, tung tích của Trần Duệ lập tức lộ ra, độc giác thú kinh hãi, lông mao đều dựng đứng lên, sừng trên đầu lập tức lóe lên lôi điện.

Trong nhát mắt Trần Duệ lập tức dùng phân tích chi nhãn biểu lộ ra thiện ý, nhưng địch ý của Độc giác thú dường như rất nặng. Căn bản không có ý tứ tiếp thu thiện ý này, ngược lại hí dài một tiếng, điện quang lam sắc chớp động, vây lấy Trần Duệ.

Lôi điện loại trình độ này tất nhiên không có tác dụng với Trần Duệ, thân hình hắn hơi lắc một cái đã nháy mắt xuất hiện tại gần Độc giác thú, hắn đặt một cánh tay lên trên lưng nó. Độc giác thú cảm ứng được tên kia dường như có được lực lượng khôn cùng, toàn thân nó không ngờ không thể nào nhúc nhích được, chiếc sừng trên trán độc giác thú đột nhiên phóng ra cường quang, phát động thiên phú Thất Minh thuật.

Trần Duệ cảm giác được loại quang hệ ma pháp Thất Minh thuật này so với Thiểm Quang thuật còn lợi hại hơn nhiều, không chỉ là đôi mắt hắn, mà ngay cả tinh thần lực đều bị ảnh hưởng. Qủa nhiên thiên phú dị năng của Độc giác thú rất đặc biệt, nhưng mà, đối với người có được tinh thần cấp S như hắn mà nói thì, nhiều nhất chỉ giống như bị đèn flash của máy ảnh chiếu qua mà thôi, cũng không bị ảnh hưởng gì lắm.

Chiêu cuối cùng của Độc giác thú không có tác dụng gì, bi phẫn mà hí một tiếng.

Bỗng nhiên nó ngoài ý muốn cảm nhận được bàn tay trên lưng nó tỏa ra từng đợt lực lượng mát lạnh, loại lực lượng này tràn đầy sinh cơ bừng bừng, khiến nó cảm thấy thân thiết và thoải mái, không chỉ như thế, toàn bộ vết thương trên người nó đều bắt đầu nhanh chóng chuyển biến tốt.

Trần Duệ nhè nhẹ buông cánh tay áp trên lưng Độc giác thú xuống, Độc giác thú lui về sau vài bước, kéo dài khoảng cách, nhưng lại không tấn công hay chạy trốn.

Độc giác thú là một loại ma thú có trí tuệ cao, trong lòng nó hiểu rõ, nhân loại này có lực lường cường đại có thể dễ dàng chế ngự nó. Hơn nữa vừa rồi nhân loại này còn trị liệu tốt cho thương thế của nó nữa, hẳn sự thân thiết của hắn không phải là giả bộ.

Tiểu phượng hoàng đã nhảy lên trên vai Trần Duệ, nàng phát ra tiếng kêu tức giận với độc giác thú, không khí xung quanh bắt đầu nóng rực lên. Độc giác thú cảm giác được nguy hiểm, giật mình lùi lại phía sau mấy bước

Trần Duệ vội vàng dỗ ngọt dưỡng nữ tiểu thư, hắn lại lấy ra hai trái linh quả mới trấn an được nàng. Độc giác thú nhìn vào loại quả chứa đầy lực lượng tự nhiên chi lực thuần túy mà Đóa Đóa đang mổ kia, đó chính là lực lượng quan trọng trong quá trình trưởng thành của nó. Loại quả này so với những loại quả trong Phỉ Thúy Lâm Hải thì tốt hơn rất nhiều lần, khiến nó không khỏi có chút động tâm.

Trần Duệ *sát ngôn quan sắc lập tức ném một quả qua, sau khi cẩn thận dò xét qua, độc giác thú cuối cùng bắt đầu gặm Thực Linh quả, Trần Duệ cảm giác được địch ý của đối phương đã giảm xuống, không khỏi mừng thầm.

(*nhìn mặt đoán ý)

Đúng lúc này, Trần Duệ đột nhiên xoay người, ngón tay như thiểm điện kẹp chặt lấy một thứ đang tập kích hắn – một mũi tên!

Chàng Rể Ma Giới - Chương #687