Chương 62: Bốn Lần Trọng Lực


Trần Duệ có thể chắc chắn rằng đến khi đột phá cương cảnh, đạt đến hai sao thì các loại vật phẩm có thể trao đổi sẽ càng nhiều, còn có ba sao, bốn sao... Nhất thời, tên nào đó đang chìm trong việc suy đoán và mơ mộng.

Nhưng mà giá của chân dược tề quá đắt, một vạn điểm linh khí một bình. Dược tề màu trắng là 1000 đến 2000 linh khí một bình, còn dược tề bình thường từ 100 đến 300 linh khí.

Bình dược tề trị thương cuối cùng của Trần Duệ đã đưa cho Jess. Hắn thử đổi 100 điểm linh khí lấy một bình dược tề trị thương uống vào. Hiệu quả của nó so với thuốc do Aldaz điều chế quả thật cao hơn rất nhiều. Tốc độ phục hồi của mấy vết thương rõ ràng nhanh hơn, nhưng tinh lực vẫn không khôi phục được.

Theo Trần Duệ suy đoán, những loại dược tề bình thường hoặc dược tề cấp cao do siêu cấp hệ thống thuộc “cấp độ Tông sư” điều chế ra, hiệu quả sẽ cao hơn của một vị cấp đại sư. Hắn trên danh nghĩa là học trò của Aldaz, thực tế quan hệ không cạn. Nếu da mặt dày một chút cũng có thể đảm bảo no bụng. Đổi dược tề ở đây thì dù gì cũng tốn linh khí. Nhất là cái loại thuốc “chân dược tề” màu đen, một là quá đắt, hai là tạm thời không nên khoe ra, tốt nhất là giữ lại đến khi cần thiết mới dùng.

Thả lỏng tinh thần một chút, Trần Duệ tiến vào sân huấn luyện. Bây giờ hắn đã không cần sử dụng tinh lực cũng có thể thích ứng với trọng lực gấp đôi. Lần này phải thử trọng lực gấp bốn lần, còn quy tắc thời gian vẫn là gấp năm lần.

Trần Duệ nghĩ tăng trọng lực gấp bốn lần cũng chỉ là áp lực gấp đôi so với tăng trọng lực lên hai lần mà thôi, với thực lực hiện tại thì không cần sử dụng tinh lực cũng có thể chịu đựng được. Nếu có khả quan, còn có thể khiêu chiến với trọng lực gấp tám lần. Nhưng khi tiến vào trạng thái của tứ bội trọng lực mới hiểu được, không thể tính toán theo cách thông thường đơn giản như vậy được.

Ví dụ như một người có thể chịu đựng đến giới hạn là 200kg, vác lên lưng 100kg, rồi lại vác thêm 100kg, vẫn có thể chịu được. Nhưng nếu lại tăng thêm 100kg nữa thì người đó chắc chắn không thể chịu đựng được, giống như câu chuyện về con lạc đà bị đè bẹp bởi một cọng rơm.

Đây không chỉ là tăng thêm trọng lực, mà còn là khiêu chiến với sức chịu đực lớn nhất của con người.

Hiện tại cảm giác của Trần Duệ còn khó chịu hơn gấp mười lần so với khi mới vừa tiến vào gấp đôi trọng lực. Thể trọng vốn chỉ khoảng 50kg mà chớp mắt đã trở thành 210kg. Dù là hô hấp hay sự tuần hoàn của lục phủ ngũ tạng của hắn đều trở nên nặng nề hơn gấp nhiều lần. Cảm tưởng như dù có quỳ rạp trên mặt đất với tư thế có thể làm người khác cười nhạo, hắn vẫn cảm thấy hoa mắt chóng mặt như cũ.

Vừa rồi lựa chọn thời gian gấp năm lần, có phải hắn đã quá nôn nóng rồi không? Chẳng lẽ phải ở đây ngây ngốc trong năm ngày sao? Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì cũng tuyệt đối không thể lãng phí năm nghìn điểm linh khí được.

Khuôn mặt Trần Duệ nhăn nhó nằm sấp trên mặt đất. Trong mắt hắn hiện đầy tơ máu, cử động ngón tay một cách khổ sở. Nếu vận dụng sức mạnh của tinh lực, độ thích ứng sẽ nhanh hơn và sẽ không phải khổ như vậy. Nhưng hắn đã có kinh nghiệm trong khi huấn luyện trọng lực gấp đôi, càng hạn chế sử dụng tinh lực thì càng có tác dụng cao hơn đối với luyện thể.

Nếu vì thoát khỏi sự thống khổ này mà cứ vận dụng tinh lực thì sẽ tạo thành thói quen ỷ lại, hiệu quả cuộc huấn luyện tất nhiên cũng giảm đi rất nhiều. Nên hắn vẫn luôn lấy lực lượng của bản thân để chống lại trọng lực đáng sợ này, không hề sử dụng thêm một lực lượng nào khác. Nếu muốn đột phá cực hạn thì hắn phải tự đẩy bản thân vào chỗ chết. Bây giờ tự ngược đãi bản thân thì đến khi chiến đấu mới có thể ngược đãi địch nhân.

Có nhiều lúc Trần Duệ gần như đã gục ngã nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng. Hắn chậm rãi cử động đầu ngón tay rồi di chuyển thân thể, sau đó cố gắng ngồi dậy, đứng lên, ngã xuống, lại đứng lên… Thật chẳng khác nào đặt tấm thân không chút phòng vệ lên trên giường sắt, tùy ý để quả chùy trọng lực gõ xuống rèn luyện. Đây tuyệt đối là một bài kiểm tra lớn về mặt ý chí.

Không phải chỉ nói suông là có thể có được thực lực! Lực lượng chân chính sẽ không có đường tắt. Không có cố gắng thì thiên tài cũng chỉ là thằng ngu, huống chi hắn cũng chẳng phải thiên tài gì cả.

Xích U lãnh địa.

Trong phòng liên tục vang lên thanh âm của đồ vật vỡ vụn, rất lâu mới im lặng trở lại.

Joseph thở hổn hển nắm chặt tay. Đồ đạc trong phòng đã trở thành một đống bừa bãi, khắp nơi đều là mảnh vụn của đồ vật, cái bàn gỗ cứng rắn cũng bị chia năm xẻ bảy. Dưới đất còn có thi thể của mấy thị nữ mị ma dính đầy máu tươi.

Ngoài Joseph ra, vẫn còn một kẻ còn sống. Hắn là một nam tử vóc dáng trung bình, bề ngoài gần giống như nhân loại nhưng dường như cũng là một đại ác ma huyết mạch biến dị.

Nam tử im lặng chờ Joseph phát tiết xong, mới mở miệng nói:

“Kanika cố ý nắm chặt thất bại cuộc thi đấu lần này không chịu nhả ra, chỉ trích chủ nhân không hoàn thành được mệnh lệnh của nhiếp chính vương đế đô tạo áp lực với Ám Nguyệt. Wallon đại diện cho Xích U tham gia thi đấu đã thừa cơ nói xấu chủ nhân trước mặt lĩnh chủ đại nhân. Hắn nói chủ nhân đã làm mất sạch thể diện của Xích U lãnh địa, còn bị thua mất hai con song túc phi long quý giá. Bởi vậy nên lĩnh chủ đại nhân mới tức giận như thế. Tình thế đã quá rõ, Wallon và mấy lão gia hỏa thuộc phe trung lập đã muốn nghiêng về phe của Kanika. Chúng ta cần phải sớm đề phòng mới được. Chủ nhân, thứ mà ngài cần nhất hiện giờ, là phải giữ được sự tỉnh táo.”

Joseph hít thở sâu mấy cái, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại:

“Lai Đa, ngươi nói rất đúng, tức giận cũng chẳng làm được gì. Chỉ có tên hỗn đản Kanika ném đá xuống giếng quá lợi hại. Hắn đã mấy lần nói với phụ thân rằng hắn muốn thay ta tiếp quản Ám Nguyệt, mà phụ thân cũng không phản đối.”

“Không phản đối, nhưng cũng chưa đồng ý! Kỳ thật cuộc tranh giành giữa chủ nhân và Kanika cũng chỉ là vị trí của người thừa kế, chứ không phải là đã chính thức kế thừa lĩnh chủ. Trước mắt, lĩnh chủ đại nhân vẫn chưa đến lúc tuổi già sức yếu, nên vẫn cứ khăng khăng đùa bỡn và cân bằng trò chơi này.”

Lai Đa mỉm cười:

“Thất bại của cuộc thi đấu đã không thể thay đổi được nữa. Chủ nhân cứ việc tỏ ra thản nhiên, rộng lượng một chút, ngược lại có thể làm nổi bật lòng dạ hẹp hòi của Kanika. Bước kế tiếp, thì xem chủ nhân chuẩn bị phản kích như thế nào.”

Joseph trầm ngâm nói:

“Hôm trước ss truyền đến một tin tức rất quan trọng. Aldaz của Ám Nguyệt thành rất có thể đang đột phá cấp tông sư dược tề.”

“Dược tề cấp tông sư?”

Lai Đa lộ ra vẻ khiếp sợ:

“Tên Aldaz kia chính là kẻ giết chết dược tề sư thiên tài hạng nhất ám tinh linh của đế đô? Ma giới đã có mấy nghìn năm chưa hề xuất hiện một vị đại tông sư dược tề rồi. Cấp đại sư trùng kích lên tông sư không phải số ít, nhưng đều không ai thành công, Aldaz liệu có chắc chắn làm được không?”

“Dù hắn có đến 99% tỷ lệ sẽ thất bại thì cũng không thể bỏ qua khả năng thành công 1% còn lại.”

Ánh mắt Joseph hiện lên một tia thâm trầm:

“Vốn Aldaz chỉ dựa vào sự tài trợ của trưởng công chúa Shia mới miễn cưỡng thông qua khảo hạch cấp đại sư. Mấy năm nay cũng không biết đã gặp được chuyện gì mà nghiên cứu dược tế học đã đạt đến một trình độ đáng sợ. Hơn nữa vẫn luôn thâm tàng bất lộ. Nếu không phải Sandro chết trong tay hắn thì không kẻ nào biết được thực lực thật của hắn. Bây giờ đã có không ít người tôn sùng gọi hắn là đệ nhất dược tề đại sư của đế quốc. Dù hắn trùng kích cấp tông sư thất bại, vẫn không thể xem nhẹ thực lực cường đại của hắn. Vạn nhất hắn thành công, chỉ e ngay cả nhiếp chính vương Hắc Diệu điện hạ cũng phải nghĩ lại...”

Lai Đa có chút suy tư, gật gật đầu:

“Xem ra, dù Aldaz không có cách nào trở thành đại tông sư, với thanh danh và thực lực hiện tại, chỉ cần hắn trở thành trợ thủ cho chúng ta thì cho dù là lĩnh chủ đại nhân cũng sẽ nghiêng về chủ nhân trong việc tìm ra vị trí của người thừa kế.”

“Lúc Aldaz đang thí nghiệm dược tề bị thiếu hụt vật liệu, từng bảo tên nhân loại học đồ đến cửa hàng ma pháp, thỉnh cầu cung cấp hàng mẫu thí nghiệm miễn phí. ss làm rất khá, đã cung cấp tất cả tài liệu hoàn chỉnh cho hắn, ít ra cũng lưu lại một ấn tượng không tệ cho Aldaz.”

Ánh mắt Lai Đa sáng rực lên:

“Vậy là chỉ cần chúng ta có thể tiếp tục cung cấp tài liệu số lượng lớn, thì...”

“Không, Aldaz trung thành với Shia công chúa. Mọi người ai cũng biết điều đó. Ngay cả khi đế đô mời chào, hắn cũng không để vào mắt.”

Khuôn mặt của Joseph dần hiện lên một nụ cười âm trầm quen thuộc:

“Nhưng người nào cũng có nhược điểm. Cuộc khiêu chiến đại sư lần trước, Sandro từng uy hiếp vị muội muội đã thất lạc nhiều năm của Aldaz, cuối cùng chọc giận hắn bộc lộ ra thực lực thực sự. Hắn chỉ dùng một bình dược tề đã làm Sandro trúng độc tan thành mây khói. Nên nếu muốn khống chế hoặc lung lạc Aldaz thì vấn đề mấu chốt là muội muội của hắn. Lai Đa, chuyện này giao cho ngươi làm. Bằng mọi giá, phải tìm được manh mối của chuyện này.”

“Hiểu rồi, chủ nhân!”

Lai Đa cung kính cúi người ra khỏi phòng. Hắn phất tay với những thị nữ đang nơm nớp lo sợ, họ mới dám đi vào quét dọn tàn cuộc.

Sân huấn luyện, Tinh Thần điện.

Trần Duệ vô cùng vất vả sống năm ngày trong hoàn cảnh trọng lực tăng bốn lần. Sau khi rời khỏi hệ thống hắn ngủ một giấc rồi ngay lập tức lại bắt đầu tu luyện gian nan. Lần này là tứ bội trọng lực trong quy tắc thời gian mười ngày.

Trong lúc buồn chán tẻ nhạt khi tự ngược bản thân, trò giải trí duy nhất của hắn là việc tự hỏi. Tự hỏi con đường sau này của bản thân, tự hỏi sự phát triển của Ám Nguyệt, tự hỏi đối phó với địch nhân của Ám Nguyệt như thế nào... Hắn không chỉ nghĩ về công việc mà còn nghĩ về người.

Một tên đồng bọn rõ ràng là họ “Long” nhưng lại thuộc loại vịt chết mạnh miệng.

Băng sơn ngự tỷ có sở thích diễn trò và sử dụng sát ý ba động.

Nữ bạo nhân nhiệt tình hào phóng với bộ ngực nảy lửa, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.

Tiểu loli chuyên lưu trữ truyện sách độc hại, đầu óc đen tối, dậy thì sớm, lại còn có tuyệt kỹ lén lút đánh một gậy gây mê man.

Thiêu hữu đại sư thân mang nỗi oan ức cái đánh rắm, luôn muốn học được truyền thừa tri thức dược tề của đại tông sư.

Yêu nữ “hấp tinh”, tuyệt chiêu dùng miệng có thể hút khô kẻ khác. Ánh mắt ma mị của nàng nhìn khắp mọi hướng, mê hoặc chết người không thương tiếc và rất không nguyện ý làm thị nữ.

………..

Sau nhiều lần thử nghiệm thất bại, hắn lau mồ hôi như mưa rồi lại tiếp tục thử nghiệm. Giới hạn tâm lý và sinh lý hắn đều bị khiêu chiến. Những tia sáng mà quang cầu “Cương” cảnh phát tán ra đã dần ngưng tụ lại thành một thể.

Công Chúa Phường.

Dù lợi nhuận càng ngày càng cao, tiểu công chúa Alice vui vẻ ra mặt suốt cả ngày, nhưng người tỉ mỉ như Ki-A vẫn có thể phát hiện ra Alice thường xuyên ngây ngốc và thất thần rất khó hiểu. Đôi khi nàng còn lầm bầm làu bàu bằng cái giọng nhỏ đến mức chỉ có bản thân nàng mới nghe được.

“Hừ hừ, người ta sẽ không thua Athena đâu.”

“Sao mấy phương pháp làm ngực to lên trong sách ghi đều không có tác dụng nhỉ?”

“Trần Duệ thối tha, không thèm đến tìm người ta. Anh chỉ thích nữ nhân ngực lớn thật sao...”

Trong một mật thất tại Ám Nguyệt thành.

Athena nhắm nghiền mắt, ngồi xếp bằng trên mặt đất. Hỏa diễm màu hồng quấn quanh người nàng nhấp nháy đều đặn theo từng nhịp hô hấp.

Nàng hít sâu một hơi, hỏa diễm dần dần tàn lụi. Lúc mở mắt ra, con ngươi đỏ hồng của nàng như một viên bảo thạch ẩn chứa nhiệt độ cực lớn.

Sau một lúc đứng lên co duỗi tay chân, bỗng nhiên hai tay nàng sờ lên hai bên má sáng bóng, dường như còn đang lưu giữ ký ức nóng bỏng nào đó.

“Tên gia hỏa đó... có khỏe không?”

Hoa viên trong nội viện của hoàng cung.

Thân ảnh cao ngạo như bức tượng băng lẳng lặng đứng bên bờ hồ, mặc cho từng cơn gió nhẹ nhàng thổi bay mái tóc dài vàng óng và chiếc váy trắng tinh.

Ánh mắt tím thâm thúy của nàng ngắm nhìn cái bóng của con bọ gậy trên mặt nước, lâu thật lâu rồi mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Nàng nhìn ngắm hai mặt trăng đều trong trẻo nhưng cũng lạnh lùng treo giữa bầu trời đêm.

Điều khác biệt ở đây là, chúng không hề cô độc.

Còn ngươi thì sao?

Chàng Rể Ma Giới - Chương #62