Chương 595: Trao Đổi Điều Kiện


Dưới tác dụng của thủy nguyên tố nồng nặc, tổn hại của đảo Thâm Lam dần dần được hồi phục, cả phiến hải vực cũng trở lại sự yên tĩnh như trước.

Trong cung điện Thâm Lam, thủy nguyên tố quân vương Blue Bobst ngồi ở vị trí chủ vị, bên trái là thổ nguyên tố quân vương Moore và Trần Duệ, bên phải là ám nguyên tố quân vương Hegel.

Ánh mắt Hegel nhìn Trần Duệ vẫn tràn đầy sát cơ và hận ý, nhưng lúc này còn thêm một chút kiêng sợ. Trong trận chiến vừa rồi, tên địch nhân này biểu hiện ra thực lực khiến cho người ta phải giật mình kinh hãi. Đặc biệt là đoạn cuối trận, hắn lại có thể một địch ba, quả thực là đã đạt được đến trình độ không thể tin nổi.

"Hegel." Blue Bobst mở miệng: "Ta tin rằng hiện tại ngươi đã hiểu được một chút về thực lực của Moore. Sau khi trọng sinh, tốc độ phục nguyên của hắn nhanh hơn dự liệu của chúng ta, chỉ cần có thể dung hợp nguyên tố lạc ấn là có thể hoàn toàn hồi phục diện mạo cũ."

Hegel cười lạnh: "Nói thế thì đúng rồi, vấn đề là thổ nguyên tố quân vương điện hạ của chúng ta dường như lại vì người ngoài mà có ý nghi ngờ ký kết nguyên tố đồng minh."

"Trên thế giới không có địch nhân tuyệt đối đâu Hegel." Blue Bobst nhìn Moore một cái "Cũng không có bằng hữu tuyệt đối."

Moore hờ hững khẽ cười, không giải thích gì. Ngược lại, lông mày Trần Duệ lại hơi nhăn lại. Lần chiến đấu này, hắn hoàn toàn khai mở lực lượng Ngự Tinh Biến. Hậu di chứng còn lớn hơn trước mấy lần, hiện tại đã cảm giác được sự mệt nhọc to lớn.

Trong trận này, tính ra hắn đã xuất lực rất nhiều, thi triển Phệ Tinh cắn nuốt lực lượng của tam đại nguyên tố quân vương, sau đó lại lấy đạo của người trả lại cho người, khiến cho ba quân vương gặp thiệt thòi không nhỏ. Nhưng trừ phát động Phệ Tinh lúc đầu ra thì biểu hiện cường thế lúc sau cũng không phải do hắn làm, mà là do Tu La.

Tu La là tâm ma do ngân tráp thần bí diễn sinh ra, từ khi luyện tâm bắt đầu đến nay vẫn như là âm hồn bất tán, bám vào ý thức của hắn dai dẳng như đỉa đói. Ngày đó ở trấn Massimo tại Bạch Linh lãnh địa, khi Trần Duệ chiến đấu với Sicari chân chính, Tu La đã không tiếc tự làm tổn thương chính mình mà cường hành xông phá ý chí áp chế của hắn để xuất hiện, cắn nuốt thần khí Hera chi luân. Sau đó, hắn ngủ say cho mãi đến lúc này thì đã tỉnh lại.

Hắn thức tỉnh cũng không phải ngẫu nhiên, Trần Duệ có dự cảm, chỉ sợ là một khảo nghiệm nào đã lại sắp tới rồi.

Thực tế, vừa rồi lúc thi triển Phệ Tinh, dưới áp lực của tam đại nguyên tố, hắn dường như đã tiến vào trong một ý cảnh kỳ diệu. Chỉ có điều khi Tu La xuất hiện thì ý cảnh đó đã bị đánh vỡ.

Blue Bobst mỉm cười nhìn ám nguyên tố quân vương: "Hegel, ngươi có hiểu ý của ta không? Ta cảm thấy ngươi nên thay đổi một lựa chọn chính xác nhất."

Ngữ khí của Hegel nhiều thêm mấy phần lạnh lùng: "Blue Bobst, ta thật sự cảm thấy bất ngờ, không ngờ ngươi lại bênh vực cho tên khốn kia. Cho dù hắn có tín ngưỡng chi khải, còn có chút năng lực đặc thù thì chẳng qua chũng chỉ là nô bộc hoặc tùy tùng của một tên bán thần nào đó mà thôi. Hắn căn bản không có tư cách đừng ngang hàng với chúng ta!"

"Hắn không phải là tùy tùng hay nô bộc gì cả, hắn là người thừa kế." Moore cuối cùng cũng mở miệng. "Hơn nữa không phải là bán thần mà là ngụy thần."

Hegel và Blue Bobst đồng thời kinh hãi.

Người thừa kế của ngụy thần!

Loại lực lượng kỳ dị gần như đạt tới hủy diệt căn nguyên... Cho dù là trong tầng lớp ngụy thần thì nó vẫn còn là tồn tại tương đối khủng bố, hoặc là nói đã gần như tiếp cận đỉnh phong nào đó.

Khí tức hung lệ của Hegel dần thu liễm nhưng thái độ vẫn kiêu ngạo như cũ: "Cho dù là tồn tại ngụy thần thì sao, cũng không cách nào mặc ý chưởng khống sinh tử của nguyên tố, càng chẳng cần nói hắn ta chỉ là một người thừa kế, hiện tại còn chưa đạt tới ngụy thần. Blue Bobst, trước hết ngươi không cần nói cái gì to tát, lúc đầu ở trấn Lô Bình ngươi cũng trông thấy rồi đó, hắn giết chết Moss và vô số ám nguyên tố nhân. Nếu như đó là thủy nguyên tố nhân thì ngươi sẽ làm thế nào?"

"Sinh tử của nguyên tố nhân chẳng qua là chuyển đổi năng lượng mà thôi. Sinh ra bằng nguyên tố, chết đi lại về với nguyên tố. Nếu như là thủy nguyên tố nhân chết... Ta sẽ tuyển chọn thứ trọng yếu hơn, tỷ như nguyên tố minh ước, lại tỷ như... mảnh vụn Thủy Nguyên!"

Nói tới mảnh vụn Thủy Nguyên, Hegel đột nhiên chấn động.

Blue Bobst nở nụ cười kỳ dị, quan miện trên đỉnh đầu phát ra quang hoa lộng lẫy: "Ngươi còn chưa phát hiện ra sao? Hegel, hay là ngươi không dám xác nhận? Trong cuộc chiến vừa rồi, vì sao ta có thể dễ dàng áp chế ngươi, đây còn là kết quả khi ta chưa hoàn toàn lĩnh ngộ lực lượng của mảnh vụn Thủy Nguyên đấy."

Tròng mắt của Hegel bốc lên hồng quang nóng rực, nhìn chằm chằm vào Thủy Lan chi quan trên đầu Blue Bobst. Khí tức lưu động trở nên kịch liệt: "Mảnh vụn Thủy Nguyên của thủy hệ! Ngươi lấy được ở đâu? Ta nhớ ngươi không có nó mà..."

"Đúng vậy, vào đoạn thời gian trước ngươi ở đây thì ta không có." Blue Bobst khẽ cười, ánh mắt lướt qua phía Moore và Trần Duệ: "Chuẩn xác mà nói thì trước khi bọn Moore tới, ta vẫn còn liều mạng tìm kiếm tung tích của nó."

Hegel lập tức phản ứng lại, nhìn về phía Moore. Thấy Moore lắc đầu, ánh mắt của hắn lại rơi trên người Trần Duệ. Ánh mắt của ám nguyên tố quân vương lập tức trợn tròn lên, có kinh dị, có hiểu ra. Cuối cùng thì hắn đã hiểu vì sao Blue Bobst lại bênh vực tên "Guile" này. "Guile" không ngờ lại có thể tìm được mảnh vụn Thủy Nguyên của thủy hệ để giao cho Blue Bobst!

Thanh âm trầm ổn của Moore vang lên: "Ta từng gặp cường địch, khổ đấu mấy trăm năm, thổ nguyên tố nhân gần như tử thương gần hết. Ba năm trước, Guile xuất hiện đã trợ giúp ta đánh chết cường địch, cứu vớt tất cả thổ nguyên tố nhân. Lúc đó, nguyên tố chi tâm của ta nứt vỡ, cũng nhờ Guile trong vòng một năm tìm được đại địa chi nguyên và an hồn quả thực đến tu phục lại không thì ta đã sớm chết rồi, cũng không thể trọng sinh lại lần nữa. Nguyên tố chi tâm tuy có thể tu phục nhưng lực lượng mấy trăm năm bị tổn hao cũng không thể nào khôi phục nổi, Guile lại tìm được ốc nguyên chi nhưỡng mang đến một cuộc sống mới cho tất cả thổ nguyên tố nhân ở Đại Địa chi vực. Cho nên, ta mới có thể khôi phục lại thực lực ma đế đỉnh phong trong thời gian ngăn nhất. Hơn nữa, nhờ có ốc nguyên chi nhưỡng, Địa Địa chi vực còn đản sinh ra thổ nguyên tố tinh anh cấp ma hoàng."

Lời của Moore nghe như là trình bày giao tình giữa hắn và Guile nhưng Hegel lại nghe được ý tứ trong đó: "Guile" này ngoại trừ có thực lực cường đại ra thì còn có một thứ vô cùng mạnh. Đó chính là vận khí!

Đừng có mà coi thường cái "thuộc tính" này. Đến khi thực lực đạt tới một tầng thứ nào đó, vận khí là một thứ tương đối trọng yếu. Bất kể là đại địa chi nguyên, an hồn quả thực hay là ốc nguyên chi nhưỡng thì đều là những bảo vật vô cùng trân quý. Vậy mà trong thời gian ngắn như thế, Guile lại có thể lấy được những thứ đó, cho dù chỉ là ngẫu nhiên thì cũng là vận khí quá đáng sợ.

"Đúng rồi, ta nhớ, vào ba năm trước thực lực của hắn mới chỉ là cao giai ác ma." Moore tỉnh bơ nói một câu khiến cho ám nguyên tố quân vương và thủy nguyên tố quân vương lại động dung một lần nữa.

Hegel và Blue Bobst đề đã hiểu rõ ý tứ của Moore. Ngắn ngủi ba năm, từ một cao giai ác ma đạt tới ma hoàng đỉnh phong, còn có được lực chiến đấu của ma đế trung đoạn. Vậy thì để hắn qua ba năm nữa sẽ thế nào đây? Có được truyền thừa của cường giả ngụy thần, lại có số phận nghịch thiên, tên kia sẽ đạt đến tầng thứ như thế nào đây?

Có nên chọn dạng người này làm địch nhân không? (Dịch: Nếu được khuyên một câu với thằng cha này thì mình sẽ nói là "Địch nhân của nhân vật chính hầu hết đều chết"!)

Hegel cuối cùng cũng bắt đầu trầm tư tự hỏi, mãi một lúc sau mới mở miệng nói: "Ta có thể không truy cứu chuyện ám nguyên tố nhân và Moss nữa nhưng mà ta có một điều kiện."

"Mời nói." Trần Duệ kiệt lực khống chế tâm thần đang cực kỳ mệt mỏi mà đáp.

"Bồi ta đi hải vực Hắc Mạc để tìm mảnh vụn Thủy Nguyên của ám hệ." Ám nguyên tố quân vương nở một nụ cười quỷ dị "Không phải là ngươi có vận khí cường đại sao? Nếu như ngươi có thể hiệp trợ ta tìm được mảnh vụn Thủy Nguyên thì ta còn có thể đáp ứng một điều kiện ngoài lề nữa."

"Hải vực Hắc Mạc?" Moore nhìn qua Blue Bobst hỏi ý.

Blue Bobst vung tay một cái. Trước mặt mọi người xuất hiện một hình ảnh 3D. Đây là một mảnh hải vực màu đen, có những hòn đảo khác nhau ẩn hiện sau lớp sương mù, trông mờ mờ ảo ảo.

"Đây là hải vực Hắc Mạc. Nếu xuất phát từ đảo Thâm Lam thì nhanh nhất cũng phải mất tầm một tháng. Hải vực Hắc Mạc tràn đầy lực lượng kỳ dị, hung hiểm vô cùng, ngoại vi còn là lãnh địa của tộc naga. Lực chiến đấu của naga vô cùng xuất chúng nhưng cũng không phải là nguy hiểm nhất vì bên trong còn có cường giả mạnh hơn nữa cho dù là thủy nguyên tố nhân cũng không dám đặt chân tới. Hegel, chuyến đi này, ngươi có tìm được manh mối gì không?"

"Hừ! Nếu mà có manh mối thì ta còn phải trở về thế này sao?" Hegel khó chịu nói: "Lực lượng ở nơi đó rất cổ quái, phi thuyền căn bản không xâm nhập được vào từ không trung. Đi theo đường biển thì lại gặp mê cung. Lần này, mấy con thuyền trở ám nguyên tố nhân đều mất dấu trong hải vực."

Moore nhíu mày nói: "Nếu đã nguy hiểm như thế..."

"Được, ám nguyên tố quân vương, ta đáp ứng với ngài." Trần Duệ nhìn vào hòn đảo có chút quen mắt hiển thị trên ma pháp mô phỏng của Blue Bobst, đôi mắt hắn lướt qua một tia sáng kỳ dị.

Lông mày Moore nhăn chặt lại: "Ta đi cùng với ngươi."

"Sợ là không được rồi Moore ạ." Thủy nguyên tố quân vương nói xen vào "Ngươi vừa mới dung hợp Thổ chi lạc ấn nên phải lưu lại cung điện Thâm Lam ba tháng mới có thể hoàn toàn khế hợp. Trước khi đó, ngươi không thể đi đâu cả."

Moore nhìn thẳng vào Trần Duệ, lắc đầu nói: "Hải vực này quá mức nguy hiểm. Còn về chuyện kia chúng ta có thể nghĩ biện pháp khác."

"Ta đã quyết định rồi." Trần Duệ ngáp một cái, nở một nụ cười đã tính được hết "Nhưng mà, Hegel điện hạ này, nếu như chuyến này ta tìm được mảnh vụn Thủy Nguyên của ám hệ thì ngài phải đáp ứng ta hai điều kiện."

Hegel cười lạnh nói: "Tuy ta không biết lòng tin kỳ quái của ngươi đến từ đâu nhưng mà ta có thể nghe điều kiện của ngươi trước."

"So sánh với mảnh vụn Thủy Nguyên thì hai điều kiện này quả là dễ như bỡ với Hegel điện hạ. Thứ nhất, giúp ta cứu trị một vị bằng hữu trúng Quang Yên chi ấn. Thứ hai, cho ta một tia ám chi nguyên lực."

Hegel hơi suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý: "Được."

"Nếu thế thì... để đề phòng những điều chẳng may xảy ra, ta muốn ký khế ước bình đẳng không thương hại lẫn nhau với ngài."

Hegel kinh thường cười: "Ngươi không nên dùng mấy cái quỷ kế tầm thường đó, muốn trốn tránh sự đuổi giết của ta sao? Ta có thể đáp ứng ngươi trong khi ngươi đi tìm mảnh vụn Thủy Nguyên thì ta sẽ không xuống tay với ngươi... Còn khế ước thì ngươi còn chưa có đủ tư cách đâu."

"Vậy thì, lấy nguyên tố chi tâm khởi thệ đi."

Lời của Moore khiến cho Hegel tức giận. Blue Bobst chậm rãi bỏ thêm một câu: "Không biết vì cái gì, ta đột nhiên lại tràn đầy mong đợi với chuyến tìm kiếm mới này."

"Mảnh vụn Thủy Nguyên", bốn chữ này khiến cho đôi mắt của Hegel lấp lánh hồng quang. Hắn hừ lạnh một tiếng, cuối cùng lấy nguyên tô chi tâm ra khởi thệ.

"Tối quá rồi... Đợi cho đến khi ta tỉnh lại thì chúng ta liền xuất phát."

Trần Duệ miễn cưỡng nói một câu này rồi không thể khống chế nổi mệt mỏi mà dựa vào ghế ngủ say.

Chàng Rể Ma Giới - Chương #595