Chương 581: Quang Yên Chi Ấn


Cách giải trừ Quang Yên chi ấn theo lời Isabella đều có liên quan đến thế giới nhân loại, mà hiện tại chỉ còn lại hai tháng ngắn ngủn, thời gian đã vô cùng cấp bách.

“Nhất định còn có biện pháp khác!” Tâm tư Trần Duệ nhanh chóng biến đổi, ánh mắt sáng lên: “Diên thọ dược thủy! Quang Yên chi ấn hao tổn sinh mệnh lực, nàng dùng diên thọ dược thủy rồi, hẳn có thể kéo dài sinh mạng, chí ít có thể làm dịu ấn ký!”

“Nếu như không phải diên thọ dược thủy, khi Hắc Diệu thảo phạt Ám Nguyệt thành, em đã chết rồi, hắc sắc dược thủy chỉ có tác dụng một lần” Câu nói này làm tâm tình Trần Duệ run lên, Isabella nhè nhẹ kéo khăn che mặt xuống, lộ ra gương mặt làm điên đảo chúng sinh: “Còn nhớ khi Sicari tới Ám Nguyệt, em cùng dẫn bạo uy hiếp hôn chàng không? Khi đó, sinh mạng của em đã đến điểm cuối.”

“Lúc đó, chàng chỉ là cái bóng của Charles, không thể không nói, diễn xuất của chàng ở đế đố rất thành công, vốn tim em đã chết, không ngờ lừa đảo hư ảo kia lại làm lòng em gợn sóng. Kỳ thực, em chỉ là muốn phóng túng bản thân lần cuối, đáng tiếc chàng thật ngốc, không nắm lấy cơ hội, tiến vào phòng ngủ rồi lại không dám làm gì, hoàn toàn không biết diễn xuất a.”

“Ta quả nhiên là đần độn, không ngờ bỏ lỡ phúc lợi tốt như vậy” Trần Duệ định nói đùa, nhưng không biết vì sao chua xót trào dâng.

“Có lẽ là dục cầm cố túng đi” Môi đào của Isabella khẽ nở nụ cười: “Sau đó, diên thọ dược thủy kéo dài sinh mạng em, khiến em từng bước lạc bước.”

Trong đầu Trần Duệ linh quang chợt lóe, vui vẻ nói: “Còn có biện pháp! Cộng sinh khế ước! Ta sau khi cắt đứt khế ước với Pagliuca, bỗng mạc danh kì diệu lưu lại mấy vạn năm thọ mệnh, ta có thể giao sinh mạng cho nàng! Chỉ là phương pháp tu hành của ta rất đặc biệt, không thể thi triển khế ước cao cấp, em biết thi triển cộng sinh khế ước không? Nếu không ta bảo Lola dạy em?”

Khế ước là cơ sở sinh mệnh kết hợp lực lượng nguyên tố, nhưng Trần Duệ tu hành là siêu cấp hệ thống, khác với phổ thông nhân loại hoặc ma tộc, dù cho hắn được nguyên tố chúc phúc, có thể trực tiếp phóng ra trọng lực thuật, thì vẫn không thể cảm ứng được nguyên tố. Khế ước hắn ký là dựa vào công năng tinh thần liên tiếp của siêu cấp hệ thống, nhưng do đẳng cấp quyền hạn ngự tinh quân có hạn, trước mắt chỉ có thể ký bình đẳng khế ước, chủ bộc khế ước. Còn chủ tớ khế ước, cộng sinh khế ước, là do Pagliuca và Saipulaier thi triển.

Chỉ khi đột phá đến Diễn cảnh, hắn mới có thể sự dụng liên tiếp chi lực cao cấp hơn.

Isabella khẽ cười vui nói: “Chàng nguyện ý chia sinh mạng cho em sao?”

Trần Duệ chăm chú gật đầu đáp: “Ta nguyện ý.”

“Tròng mắt ma thần quả nhiên mù rồi, nữ nhân đáng chết như vậy còn có kẻ ngu xuẩn cam nguyện trả giá sinh mạng” Bích mâu của Isabella khẽ long lanh, nàng vươn tay ra nhẹ nhàng vỗ về gương mặt hắn. Lần đầu tiên, không có mị hoặc, chỉ có ôn nhu vô tận.

“Đáng tiếc…” Trong ánh mắt của Isabella là ôn nhu dị thường: “Biện pháp này không ổn, hai trăm năm trước, vì để báo thù, em xông vào phế khu Cui Venter, săn giết nhãn ma làm bạn sinh thú. Bạn sinh thú tương đương với cộng sinh tâm linh khế ước, không thể giải trừ. Nghĩa là em không thể ký khế ước nào nữa.”

Cả cộng sinh khế ước cũng không được sao? Trần Duệ nắm chặt nắm tya, ngón tay trắng bệch khẽ run lên.

“Cho tới nay, em đều sống trong thù hận, chờ đợi tử vong. Chết, đối với em mà nói lại là giải thoát. Nếu như không phải muốn giết chết Bạch Lạc và Manu, em đã sớm kết thúc sinh mạng bản thân. Nhưng đến hiện tại, em đột nhiên không muốn chết, cho dù Quang Yên chi ấn phát tác thống khổ đến đâu, em đều có thể chịu được. Em muốn sống, muốn mỗi ngày được phẩm trà cùng chàng…”

Vành mắt Trần Duệ không khỏi hồng lên, hắn ôm thật chặt lấy nàng, phảng phất muốn vò nát vậy.

“Hai trăm năm trôi quá chậm, đến giờ thì lại quá nhanh…” Isabella cảm thụ được vòng tay ấm áp, nàng nhắm tròng mắt lại nói: “Gặp được chàng sớm mấy năm thì tốt rồi, may mà còn có hai tháng.”

“Hai tháng quá ngắn, phải là cả đời này!” Trần Duệ gắt gao ôm chặt lấy nàng: “Không được vứt bỏ hy vọng, ta nhất định sẽ có biện pháp, cho dù phải đi thế giới nhân loại! Còn nhớ lời hứa của ta không? Ta trịnh trọng nhắc lại với em lần nữa, ta sẽ tự tay hái tuyết đạt lai hoa tặng em, nữ nhân của ta.”

Đây là lời hứa của Charles, lúc đó là hư tình giả ý, đến khi nàng chết đi sống lại cũng có một câu như vậy, cũng chỉ là cho nàng một hy vọng mà thôi. Mà hiện tại, là chân chính thừa nhận.

Isabella run rẩy, nàng không nói gì, chỉ dán trong ngực hắn, tựa hồ lắng nghe nhịp tim đập.

Rất lâu.

“Em còn chưa phải nữ nhân của chàng.”

Câu nói này làm Trần Duệ ngạc nhiên, Isabella đã ngẩng lên, gương mặt ửng đỏ lớn mật nói: “Là nam nhân thì hiện tại chứng minh cho em xem đi.”

Nếu như là mấy giờ trước nàng nói câu này, khẳng định Trần Duệ sẽ thú huyết sôi trào, nhưng hiện tại tràn ngập lòng hắn là bi ai và trầm trọng. Sau khi im lặng trong khoảnh khắc, cuối cùng hắn hạ quyết tâm, ôm ngang nàng tiến vào phòng.

Phòng ngủ vẫn là phong cách thanh nhã, Trần Duệ đặt Isabella lên giường. Hắn vừa cởi được giày, Isabella đã chủ động tiến đến, hương khí như lan nhanh chóng theo hô hấp tiến vào ngực hắn, đôi môi hai người cuồng nhiệt cuốn lấy nhau.

Trần Duệ cảm giác được kích tình trong nàng, thêm vào ngực lớn bị núi non đè ép, hô hấp hắn không khỏi gấp rút lên.

Vừa lúc đó, thân thể Isabella đột nhiên cứng đồ, tựa như kiệt lực áp chế cái gì đó. Trần Duệ lập tức cảm giác được bất thường, muốn dừng lại nhưng bị nàng ôm chặt lấy, không nguyện ý buông ra.

Nhưng rất nhanh, Isabella đã không khống chế được, thân thể run lên kịch liệt.

“Không!” Nàng làm sao cũng không ngờ được, Quang Yên chi ấn lại phát tác lúc này!

Trần Duệ nào còn tâm hươu ý vượn nào nữa, lập tức đặt nàng xuống giường, nhìn xuống hoa văn trên bộ ngực no đủ của nàng, lúc này hoa văn phát ra quang mang ám kim quỷ dị, không ngừng khuếch tán, phân bố toàn thân nàng, da thịt tuyết trắng phảng phất bị vô số vết rạn phân giải.

Isabella cắn chặt răng, thân thể không tự chủ được co quắp lên, trên đầu mộ hôi lạnh chảy từng giọt, nét mặt bởi vì thống khổ mà vặn vẹo, yết hầu không kìm nén được tiếng rên thống khổ.

Trần Duệ biết tính Isabella cực kỳ kiễn nhân, khi chiến đấu cùng Bạch Lạc, nàng liên tục bị thương nặng, nhưng vẫn liều mạng không đổi sắc, hiện tại lại lộ ra biểu tình này, hẳn là phải chịu đựng đau đớn vượt quá khả năng chịu đựng.

Hắn không có cách nào giúp nàng làm dịu đau đớn, biện pháp duy nhất có thể làm chỉ là ôm chặt lấy nàng, cảm giác so với chính hắn chịu thống khổ còn khó chịu gấp trăm ngàn lần.

Ba giờ trôi qua, thân thể Isabella mới dần buông lỏng, cả người phảng phất hư thoát, xụi lơ trong lòng Trần Duệ, những “vết rách” cũng dần thu hẹp, quay về trong “hoa văn”.

Lúc này, trên người Trần Duệ và giường đã bị mồ hôi của nàng thấm ướt, bàn tay nắm chặt tay ngọc của hắn lưu lại vết máu khô cạn.

“Xin lỗi” Thanh âm của Isabella tràn ngập hư nhược.

“Nói lời ngốc ngếch gì thế” Vành mắt Trần Duệ phát hồng, hắn cẩn thận lau mồ hôi giúp nàng: “Bao lâu phát tác một lần?”

“Ban đầu đại khái một tháng một lần, sau thì một tháng mấy lần, giờ thì khá dồn dập, mỗi ngày… Vốn là giữa trưa hoặc rạng sáng mới phát tác, không biết sao hôm nay…”

Trần Duệ lúc này mới hiểu, vì sao Isabella thường giữa trưa tan biến, mà khi buổi tối gặp hắn, dù cho thời gian muộn đến đâu, dù cho đang nồng tình mật ý, cũng sẽ kiên quyết yêu cầu hắn rời đi.

“Xin lỗi” Thanh âm Trần Duệ khẽ nghẹn ngào, lâu như vậy, hắn còn không phát hiện chuyện này.

Gương mặt trắng bệch của Isabella khẽ nở nụ cười: “Yên tâm, em không chết được, hiện tại em không muốn chết.”

Câu nói “Em muốn sống, muốn mỗi ngày được phẩm trà cùng chàng” lại văng vẳng bên tai Trần Duệ, lần này nước mắt của hắn không ức chế được nữa, lẳng lặng rơi xuống.

Gánh vác vết thương hai trăm năm, một lòng muốn chết, cuối cùng lại sinh ra tâm tư cầu sinh, thà chịu đựng đau đớn khổng lồ, chỉ vì có thể ở dưới ánh trăng, cùng hắn phẩm trà…

Nhất thời, Trần Duệ không khỏi tự vấn, ngươi, xứng đáng với nàng sao?

“Tin tưởng ta, ta nhất định sẽ giải trừ triệt để Quang Yên chi ấn! Trước đó, ta sẽ tìm cách kéo dài hai tháng, đáp ứng ta, bất kể khốn khó như nào, em cũng không được buông xuôi?”

Isabella cảm giác được nước mắt nóng rực nhỏ giọt trên mặt, nàng muốn vươn tay giúp hắn lau đi nước mắt, nhưng khí lực mất đi, chỉ nhìn vào ánh mắt kiên định giăng đầy tơ hồng của hắn, cuồi cùng nhè nhẹ gật đầu.

Trần Duệ khẽ hôn lên trán nàng đồng thời hạ quyết tâm: thế giới nhân loại! Nhất định phải đi! Nếu như không thể tìm ra tên chết tiệt lừa đi thần khí, thì cũng phải đi Quang Minh thánh sơn hái tuyết đạt lai hoa!

Phương pháp phá mở không gian từ nhân loại đến ma giới là lợi dụng “hạt giống” trong thân thể. Tương đương với định vị tọa tiêu, nhưng là một lần, không thể trở về. Loại không gian truyền tống này tính nguy hiểm cao, một khi rơi vào không gian loạn lưu, liền tan thành tro bụi.

Trần Duệ cũng có thể lợi dụng phương thức này, tuy không gian ma pháp tại ma giới gần như thất truyền, nhưng Lola tinh thông, nếu như được nàng giúp đỡ, hẳn có thể làm được.

Vạn nhất Lola không làm được, còn có một biện pháp, chính là tìm ám nguyên tố quân vương trợ giúp. Quang Yên chi ấn thuộc về chú thuật quang hệ, mà là kẻ thù đối đầu quang nguyên tố nhân, ám nguyên tố quân vương khẳng định có biện pháp giải quyết, chí ít có thể kéo dài thời gian. Vấn đề là, Trần Duệ cũng là đối thủ của ám nguyên tố quân vương, lần trước ở Lam Dong lãnh địa, hắn đã giết lượng lớn ám nguyên tố nhân, bao gồm cả một ám nguyên tố tinh anh ma hoàng cấp, cho nên phải tìm một trong ba vị hắc ám quân vương – thổ nguyên tố quân vương giúp đỡ.

Kỳ thực, không gian hạt giống nhân loại Trần Duệ có một cái, chính là khi đánh chết Nero đạt được, chỉ là bị hắn trong trạng thái tu la hấp thu mất, đến nay vẫn không thể cảm ứng. Cho nên chỉ có thể dùng phương pháp khác.

Chàng Rể Ma Giới - Chương #581