Chương 483: Kim Nhân Và Lá Trà


Sau khi giải trừ hiểu lầm với Olivia tiểu thư, trạch viện lại có thêm một người ở trọ, theo lời của hắc long tiểu thư mà nói: bảo tiêu không ở cùng cố chủ thì còn gọi gì là bảo tiêu?

Mấu chốt ở chỗ, nơi này là thiên đường ăn uống miễn phí, có nhiều món ăn ngon, ví như thúy ngọc tửu của Pagliuca, ngửi một cái đã làm cho người ta muốn nhỏ dãi, đây chính là thứ mà có tiền cũng không mua được.

Trần Duệ suy xét mãi, cuối cùng đáp ứng yêu cầu của Olivia, cô nàng này quá mức kỳ ba, lại còn vô pháp quá thể, để nướng thịt có thể thiêu cả rừng rậm. Mà thực lực lại là ma đế trung đoạn, nếu như thả ra ngoài, không chừng sẽ gây ra đại loạn. Thành Ám Nguyệt do một tay hắn khổ sở kinh doanh, cũng không muốn xảy ra tai nạn đáng tiếc gì.

Athena và Cơ Á đã sớm biết sự tồn tại của vị bảo tiêu tiểu thư này, cho nên không hiểu lầm gì cả, chỉ là khi nhìn thấy vẻ đẹp vượt quá dự liệu của Olivia, trong mắt không hẹn mà cùng có thêm một tia cảnh giác. Cũng may loại cảnh giác này nhanh chóng vơi đi không ít, bởi vì mấy ngày tiếp xúc, phát hiện Olivia là một cô gái rất đơn thuần, hoặc nói là một kẻ đơn thuần chỉ tham tiền, phương diện tình cảm nam nữ chỉ là một trang giấy trắng, không có quá nhiều tâm tư.

Ngoại trừ tham tiền, cô nàng này còn là một kẻ tham ăn vô cùng, không phân cao thấp với Loubei, có bao nhiêu cũng ăn hết, lại còn nhân danh: “Mẹ đã nói, vì phát dục.”

Lần này ngoại trừ tặng vòng cổ “gà tây” cho Trần Duệ, Lola còn có một thành quả nghiên cứu rất quan trọng, đó chính là khôi lỗi chi tâm mà Trần Duệ giao cho nàng. Khôi lỗi chi tâm là bí bảo của tộc Beelzebub, có tác dụng rất lớn với chế tạo khôi lỗi, lúc trước là thủy tinh long Jacob mạnh mẽ lấy từ chỗ Azgalor, có thể lợi dụng chế tạo thủy tinh nhân mạnh hơn. Sau đó bị Trần Duệ lừa mất, đến sau này, Trần Duệ lại giao cho Lola nghiên cứu, đến nay cuối cùng cũng lấy được thành công lớn, chế tạo ra một loại khôi lỗi đặc biệt.

Loại khôi lỗi này có chút tương tự với thủy tinh nhân do thủy tinh long lợi dụng thiên phú và dị lực chế tạo ra, nhưng chất liệu không phải thủy tinh, mà là hợp kim, hơn nữa dung nhập không ít ảo diệu của thượng cổ phù ngữ, được Lola gọi là kim nhân.

Chất liệu của kim nhân cực kỳ kiên cố, là do nhiều phần giống như trò xếp gỗ lắp ráp thành, có thể tự nhiên khống chế mỗi bộ phận, giống như con người khống chế cơ thịt vậy. “Hạch tâm” của đại não lợi dụng lực lượng của khôi lỗi chi tâm được tinh luyện tối cao do Trần Duệ cung cấp, thông qua công nghệ thượng cổ phù ngữ cùng ma pháp phối hợp để hóa phép thành.

Tác dụng của thượng cổ phù ngữ rất kỳ diệu, từ lúc hóa phép trở thành thành phẩm, hạch tâm của kim nhân như biến thành một thể với các phần lắp ráp, cứng rắn vô cùng, cho dù là ma pháp nguyên tố cường đại cũng không có cách nào thay đổi hoặc đảo ngược, cho nên loại kim nhân này dù là lực phòng ngự hay là kháng ma thì đều tương đối kinh người. Phương diện công kích cũng đã đạt tới ma vương cấp.

Mục đích Lola chế tạo kim nhân ngoại trừ làm trợ thủ thí nghiệm, hoàn thành nhiều công tác thử nghiệm có nhiều tính nguy hiểm, còn có một công dụng quan trọng

Trong trạch viện này ngoại trừ con tiểu hắc long mới tới kia thì không có người ngoài (Lola cho là thế), cũng không có bộc nhân thị nữ gì, mọi người bình thường đều tự vệ sinh, dọn dẹp, tất cả đều không tiện lợi, cho nên loại kim nhân này có thể làm bộc nhân.

Kim nhân không có ý thức độc lập, dưới tình huống không người khống chế thì chỉ giống như người máy, công tác theo “chương trình”, ví như dọn dẹp, thủ hộ. Sau khi dùng bí pháp của Lola đưa tinh thần lạc ấn vào, là có thể khống chế kim nhân làm các loại việc. Kim nhân xuất hiện đã giải quyết một vấn đề sinh hoạt rất lớn, nhưng Trần Duệ nghĩ đến lại là ý nghĩa về chiến lược còn quan trọng hơn.

So sánh với thủy tinh nhân do thủy tinh long chế tạo, kim nhân không hề kém hơn về phòng ngự ma pháp, mà phòng ngự vật lý còn hơn cả thủy tinh nhân, có khuyết điểm giống nhau là tốc độ khá chậm. Đương nhiên, không thể so sánh với chiến tranh khôi lỗi có được bản năng chiến đấu của Aspen Maude vương tộc, nhưng theo lời của Lola, chỉ cần đủ nguyên liệu là có thể chế tạo số lượng lớn, trước mắt đã làm ra ba bộ.

Trần Duệ đề ra, có thể thử nghiệm sử dụng công nghệ sản xuất dây chuyền để tạo những linh kiện tổ hợp kia. Như thế không những có thể giảm công việc thật lớn cho Lola, mà tốc độ chế tạo còn nhanh gấp n lần, đến lúc đó Lola còn có thể sai khiến khôi lỗi hoặc chuyên gia lắp ráp, sau cùng nàng chỉ cần phụ trách chế tạo hạch tâm và việc hóa phép quan trọng nhất là được.

Lola suy nghĩ một chút, phương pháp này chắc là làm được, chỉ là, quá trình chế tạo linh kiện có không ít chỗ dùng lực lượng ma pháp siêu phàm, nếu như thợ thủ công bình thường chế tạo, dù cuối cùng hóa phép thành công, chỉ sợ lực chiến đấu của kim nhân kia cũng hạ thấp không ít, dự tính rất khó đạt tới ma vương cấp.

Lúc này Athena chêm một câu, cho dù là thực lực ác ma cao giai, chỉ cần đạt đến số lượng nhất định, bằng đặc tính công tốt thủ tốt và không sợ chết của kim nhân, tuyệt đối có thể trở thành đội ngũ khủng bố nhất trên chiến trường.

Đêm đó, Trần Duệ mang một kim nhân tới vương cung, báo cáo chuyện này với Mejia.

Mejia nhìn Trần Duệ sử dụng kim nhân, lộ ra thần sắc kinh hỉ, nàng hiểu rõ, một khi loại kim nhân này được sản xuất số lượng lớn và gia nhập chiến trường thì sẽ mang đến lực chiến đấu kiểu gì.

Mejia cũng thấy rất hứng thú với đề nghị sản xuất dây chuyền củ Trần Duệ, công nghệ dây chuyền chỉ cần số người lao động nhất định cùng với tốc độ sản xuất thống nhất, liên tục thông qua những động tác, theo đúng trình tự gia công thành sản phẩm.

Mejia là một người thông minh, lập tức nghĩ đến chỗ cường đại của loại phương thức này: “Thế này không chỉ có thể đề cao hiệu suất thật lớn, mà còn có thể bảo mật tốt hơn nhiều. Mỗi một đội thợ chỉ biết vài bước lắp ráp hoặc sản xuất, công việc sau cũng sẽ do đội ngũ đơn độc hoàn thành, cho dù có người tiết lộ bí mật cũng không có cách nào giành được phương pháp chế tác kim nhân.”

“Không sai, ta đã dự tính giao hợp kim chế tạo cùng với bộ phận quan trọng nhất của kim nhân cho ngưu đầu nhân chế tạo, như thế thì sẽ không còn sơ hở.”

Mejia lộ ra thần sắc tán thưởng: “Sản xuất dây chuyền này thật khéo, có thể mở nghề chế tác mở rộng. Chúng tác có thể lập tức phái người thu mua các loại vật liệu chế tác kim nhân, chỉ là phần báo cáo của chàng hôm qua có nói, số tiền chúng ta chi ra gần đây tương đối lớn, đặc biệt là quân phí, còn phải tạo ra một kế hoạch dự tính trước đã.

“Tiền không phải vấn đề.” Trần Duệ lộ ra nụ cười ái muội: “Chẳng qua, đó là tài sản của riêng ta, dự định dùng cho mấy lão bà trong tương lai, nếu mà bây giờ dùng hết, đến lúc đó không có ai gả cho ta thì làm thế nào?”

Mặt của Mejia hơi đỏ lên: “Không phải chàng có mấy nàng Athena sao? Cho dù tương lai chàng không còn gì cả, bằng vào thủ đoạn của chàng thì mấy người ấy vẫn ở bên người chàng như cũ.”

Trần Duệ tiến gần lại, nhìn thẳng vào tròng mắt mỹ lệ của nàng: “Vậy còn nàng?”

Ngữ khí của Mejia hơi lạnh: “Làm một lãnh chủ, người không còn giá trị tất nhiên đã mất đi tác dụng.”

“Là sao?” Trần Duệ gãi gãi đầu, lại hỏi một câu: “Như vậy, nếu như làm một nữ nhân thì sao?”

“Dù giàu sang nghèo hèn, già yếu bệnh tật, ta sẽ đều ở bên hắn.” Trong đôi mắt tím của Mejia hiện lên sự ôn nhu và kiên định: “Vai của ta gánh vận mệnh của mọi người trong cả một lãnh địa, có lẽ tương lai còn là một đế quốc. Nếu như lúc đó ta có thể bỏ gánh nặng này xuống, như vậy cho dù là sinh tử cũng không thể tách ta ra khỏi hắn. Nếu như ta không có cách nào bỏ trách nhiệm trên vai xuống, như vậy ta không thể bồi táng cả lãnh địa, thậm chí là cả đế quốc vì sự tự tư của ta. Chỉ là trong khoảnh khắc đó, linh hồn và tình cảm của ta cũng sẽ hoàn toàn chôn diệt theo cái chết của hắn.”

Trần Duệ tiến lên hai bước, ôm chặt nàng vào lòng.

Không có nụ hôn, không lời ngon tiếng ngọt, chỉ có cái ôm của hai thân ảnh và tâm linh hòa cùng một chỗ.

Đúng như ước định kia, vĩnh viễn vĩnh viễn, không muốn tách ra.

Rất lâu.

“Tốt rồi, chàng nên đi đi, Alice đi dạo chợ đêm sắp về rồi.”

“Ừ, chuyện kim nhân ta sẽ lập tức an bài, sinh nhật của nàng chỉ còn mấy ngày, nhưng mà đây không phải là lễ vật sinh nhật của ta tặng cho nàng cũng không đáng giá như thế đâu.”

Mejia nhìn vào hắn, không hề nói “chỉ cần chàng tặng là ta thích”, chỉ hơi hơi cười, giống như núi tuyết băng tan, tuyết xuân tan chảy.

Rời khỏi vương cung, Trần Duệ không tự chủ rẽ vào khu phố hướng đông bắc.

Thành thói quen rồi sao? Đi tới trước tòa trụ trạch kia, Trần Duệ nhịn không được cười khổ một tiếng.

Giống như trước đây, cửa tự động mở, hai chân không tự chủ tiến vào.

Viện tử bây giờ có vẻ sạch sẽ gọn gàng, trong góc có hai ngọn hỏa diễm thảo phát ra ánh sáng nóng rực, làm sân viện tràn đầy ấm áp, cũng không cần thiết bị chiếu sáng nào khác.

Isabella ngồi trên ghế giữa sân, mặc một bộ áo ngắn, có vẻ hơi lười nhác, hai luồng trắng như tuyết trước ngực lộ ra một mảng, cái khe sâu ở chính giữa làm cho người ta phồng cả huyết mạch lên. Trần Duệ không dám nhìn nhiều, mắt nhìn thẳng nhìn xuống đối diện.

Isabella không để ý xuân quang đang bại lộ, trong tay có thêm một thứ. Trần Duệ không phải tên gà mờ vừa đến ma giới, hắn biết thứ này gọi là kinh cầm, âm thanh vui tai, phương pháp thổi khá giống kèn ac mo ni ca.

“Hôm nay thật nhàm chán, lại bới ra một sở thích nhỏ lúc trước, nghe ta thổi một khúc đã nhé.”

Âm thanh vui tai nhẹ nhàng vang lên, làn điệu du dương mà dễ nghe văng vẳng trong sân, giống như một loại sắc màu ảo mộng nào đó, nguồn gốc của ảo mộng là một nữ tử xinh đẹp ưu nhã mà lười nhác, cũng làm cho người ta say mê.

“Khúc nhạc thật dễ nghe.” Trần Duệ khen từ đáy lòng.

Đôi mắt ngọc nhàn nhạt nhìn hắn, kinh cầm ngắn ngủi ném tới cho hắn theo một đường cong.

“Ngươi cũng thổi một khúc nghe thử.”

“Ta?” Trần Duệ vừa tiếp được kinh cầm, thốt lên ngạc nhiên, lắc đầu nói: “Ta thật sự không biết.”

“Vậy thì đợi ngươi học xong mới thôi.” Isabella rất không khách khí nói thêm một câu: “Lừa đảo còn khó hơn, nhưng ngươi lại học rất tốt.”

“…” Trần Duệ không phản bác, chỉ đành thu cái kinh cầm còn đang nóng ấm kia lại.

Hai người đàm luận một chút, Trần Duệ nói chuyện kim nhân cho Isabella, nàng tất nhiên hiểu được giá trị của thứ này, khẽ gật đầu.

“Olivia kia có phải bị ngươi lừa đến tay rồi hay không?”

“Coi như là thế.” Trần Duệ biết nếu không có gì ngoài ý muốn, cái mũ “lừa đảo” này cả đời cũng không gỡ được xuống trước mặt Isa tiểu thư, chỉ ứng đối một câu: “Nàng ấy đã lập khế ước bình đẳng với ta, trước mắt Ám Nguyệt lại có thêm chiến lực của một ma đế trung đoạn cường đại.”

“Ta nghĩ là ngươi sẽ nói sắp có thêm một nữ nhân tới tay rồi cơ.”

“Nàng hiểu lầm…” Trần Duệ xấu hổ, chuyện này thật sự oan uổng.

“Không cần biết có phải hiểu lầm hay không, mấy ngày nay để nữ bảo tiêu của ngươi theo sát, ta nhận được tin tức, đế đô có thể phái người tới gây bất lợi với ngươi.”

“Với ta?” Trần Duệ nhíu nhíu mày, chẳng qua đây cũng không phải lần đầu đế đô gây bất lợi với hắn, lúc trước hắn cũng đã từng gặp mấy lần ám sát. Thân phận của hắn khác với Mejia, nàng và Alice là huyết mạch duy nhất mà Bạch Dạ đại đế lưu lại, một khi Mejia gặp bất trắc, như vậy George tướng quân cầm đầu chủ lực quân phương sẽ dẫn phát phản động đại quy mô, thậm chí là phản bội Đọa Thiên Sứ đầu nhập vào hai đại đế quốc còn lại. Trước khi nắm chắc cục diện này, Hắc Diệu chẳng những không thể ám sát Mejia, ngược lại còn phải cầu khẩn nàng sống cho tốt, nhất là hiện tại đế đô bị những khoản góp vốn kia quấy nhiễu, càng không chịu nổi loại biến cố này.

“Lần này không phải định giết ngươi, mà là muốn bắt sống về, cường giả sắp đến cũng không đơn giản.” Isabella nhếch khóe miệng lên: “Ngươi thật may mắn khi phát ra tràng thao thao bất tuyệt khi gặp gỡ lãnh địa Bạch Linh kia, người tài giỏi như thế, sống còn hữu dụng hơn chết nhiều. Có lẽ ngươi sẽ cố ý để bị bắt đi, lại dùng mánh khóe lừa đế đô một lần.

“Hiện tại ta không rảnh, không thể bị bắt đi.” Trần Duệ cười khổ nói: “Ta sẽ cẩn thận, cảm tạ tình báo của nàng.”

Isabella gật đầu, không nhắc lại chuyện này nữa, lấy một cái túi nhỏ từ không gian giới chỉ ra: “Đây là loại lá mà ngươi mang về lần trước, Delia thử mấy lần cũng không làm tốt, ta nhàn rỗi nhàm chán lại thử xem sao, theo phương pháp ngươi nói thử một ít, không biết có đạt tới trình độ theo lời ngươi nói hay không nữa.”

Trần Duệ hơi ngẩn ra, “cái lá” theo lời Isabella là thứ mà hắn ngẫu nhiên phát hiện trong lần dẫn Alice tham gia thực vật mậu dịch hội của Âm Ảnh đế quốc ở trấn Rye, những thanh linh diệp này là tài liệu dược tề, có đủ hiệu quả giải độc trừ tà, thanh tâm tĩnh thần, có ích cho tu hành ma pháp lực. Chẳng qua Trần Duệ không phải coi trọng công dụng của chúng nó, mà là… vị đạo.

Loại thanh linh diệp này khá giống lá trà mà kiếp trước hắn yêu thích, nhưng ma giới chỉ sử dụng bằng cách ngậm trong miệng, hoặc là khá nhất cũng chỉ ngâm trong nước ấm để dùng, không biết sau khi thanh linh diệp sao chế theo phương pháp làm lá trà, có loại cảm giác và hương vị này hay không nữa.

Trần Duệ trước khi xuyên việt không thể nào thích rượu được, đối với trà lại vô cùng yêu thích, do kinh tế có hạn, chỉ uống được một ít trà hạng thấp hoặc trung mà thôi.

Hắn cũng khá rõ ràng đối với việc phơi khô, lên men một vài trình tự của lá trà, chỉ là đoạn thời gian này quá bận, không rảnh thí nghiệm từng bước. Mà Athena là quân đoàn trưởng múa đao lộng thương, Cơ Á nhiệt tình với thiết kế trang phục, hạng mục nghiên cứu khoa học của Lola lại càng nhiều, Loubei bận nhưỡng rượu. Cho nên chỉ dạy cho Delia có ít hứng thú, không ngờ truyền đến tay Isabella, mà không ngờ trong thời gian ngắn như thế chế tạo ra thành phẩm.

“Để ta xem!” Trần Duệ lập tức hứng thú, lấy dụng cụ dã ngoại thường ngày ra, dùng lò ma pháp đun nước, lại lấy từ trong chỗ chứa bảo tàng ra hai cái chén nhỏ: “Pha trà có nhiều học vấn, dùng nước, đồ đựng cùng phương pháp pha trà đều có nghiên cứu. Đáng tiếc dụng cụ bây giờ quá ít… Lần đầu pha trà không thể uống, những lá trà này trong lúc sinh trưởng và hái sẽ có một ít tạp vật nhỏ trên bề mặt, trước khi sao chế cũng không tẩy rửa qua, bởi thế đây là tác dụng của tẩy trà. Đây là những lá trà khá non, độ nóng của nước không nên quá cao…”

Isabella nghe chăm chú, nhìn hắn một bên thao tác một bên thao thao bất tuyệt, trong đầu nổi lên một cảm giác kỳ dị, rất ấm áp, rất an bình.

Trần Duệ pha một chén trà ngon, tự mình nếm trước, tròng mắt sáng ngời, chưa hưởng thụ hết chép miệng: “Rất ngon, nàng thử đi.”

“Ừ, quả nhiên cảm giác khác với ta tự pha.” Kỳ thực “cảm giác” theo lời Isabella không chỉ là vị đạo.

Dưới ánh trăng.

Nam tử cùng nữ tử yên lặng phẩm trà, phảng phất như một bức họa tĩnh lặng của tự nhiên vậy.

Chàng Rể Ma Giới - Chương #483