Chương 480: Khế Ước


Thiếu nữ đang bay khi tựa như lực lượng không đủ, xiêu xiêu vẹo vẹo hạ xuống, rất nhiều người đều không thấy được cảnh trên không, chỉ thấy nhiên xuất hiện thêm một thiếu nữ.

Thiếu nữ này có mái tóc đen, mặt mày thanh thuần dễ mến, đang mặc một bộ hắc bào, nàng có dáng người thon dài, nhất đôi rất đẹp, hoàn mỹ vô cùng. Nếu mà muốn tìm khuyết điểm thì đó chính là bộ ngực hơi nhỏ, nhưng như thế có thể tạo ra hứng thú khác.

Pagliuca cảm giác được khí tức long tộc nhàn nhạt trên người thiếu nữ này, tròng mắt sáng lên: “Nhìn thấy mỹ nữ chưa hả? Lại còn là long tộc nữa! Cuối cùng cũng đến món của bổn đại gia rồi.”

“Đợi... đợi đã! Ngươi không phải là thích những ả răng sắc vuốt bén, to lớn vạm vỡ sao…”

“Ngươi có hiểu cái gì gọi là đa năng không? Cái gì gọi là yêu thích rộng rãi không? Tiểu Betty cũng đâu phải loại hình cao to vạm vỡ… Được rồi! Giờ bổn đại gia làm vai chính, đừng có mà quấy rầy bổn đại gia theo đuổi hạnh phúc đời “rồng”, còn vai phụ như ngươi thì ở chỗ này hóng gió đi nha!”

Thiếu nữ vừa xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người, đã có người đi lại bắt chuyện từ trước. Nhưng vẻ mặt thiếu nữ vẫn còn nét khó chịu, còn che kín bụng, dường như bị bệnh.

Thiếu nữ không để ý mọi người, chỉ nhìn đông ngó tây dường như đang tìm người, đột nhiên nhìn đến bên Trần Duệ thì mặt lộ nét mừng, đi thẳng tới.

Pagliuca vốn chuẩn bị đi qua, lại không ngờ thiếu nữ chủ động đi về phí hắn, trong lòng cực kỳ đắc ý hướng phía sau nói một câu: “Nè nè, thấy chưa? Đây gọi là mị lực!”

Pagliuca nhanh như bay sửa sang lại y phục, ánh mắt toát lên vẻ thâm thúy tang thương, phối hợp với vẻ mặt anh tuấn, rất khí chất làm tình trường sát thủ chuyên xử thiếu nữ, thiếu phụ với sư cô. Hắn bước chầm rãi ra đón thiếu nữ đi tới.

Ánh mắt thiếu nữ càng lúc càng sáng, rất nhanh mỹ nữ và soái nam (trai đẹp) đã gặp nhau.

“Tiểu muội muội...” Soái nam vừa dùng thanh âm thâm trầm tính cảm nói được ba chữ liền không nói nữa, bởi vì mỹ nữ không có ngừng bước mà vẫn cứ đi tới, một mặt kinh hỉ cứ thế lướt qua mặt hắn, tiếp tục đi tới trước.

Rất rõ ràng là không nhìn thấy hắn.

“Thì ra ngươi ở chỗ này!” Thiếu nữ đi tới trước mặt Trần Duệ, che bụng, bộ mặt đáng thương nói: “Người ta đã tới sớm hơn rồi, không được trừ tiền nha!”

Vị soái nam đóng vai chính hồi nãy giờ trợ tròn mắt quay đầu nhìn vào “món ăn” của mình đang nói chuyện vô cùng quen thuộc với vai phụ “gió” kia, đúng vậy, còn có vẻ mặt làm nũng nữa chứ.

Con mẹ nó, long thần ở trên!

Lúc này đây, có một con rồng đã hiểu được cảm giác của tả nhãn ma thần đáng thương kia.

Bộ dáng thương hại của Olivia tiểu thư làm Trần Duệ nhíu mày: “Tiểu thư sao vậy? Có phải đã bị thương hay không?”

“Không phải, thật ra là... ngày thứ hai ta đã ăn sạch hết thức ăn, ba ngày nay toàn là nhịn đói mà đi thôi, thiếu chút nữa chết ở trên đường rồi. Ngươi nhớ phải đưa cho ta hai trăm hắc tinh tệ tiền thưởng đó.”

“Chẳng lẽ tiểu thư biết không tìm thành trấn nào đó trên đường để mua đồ ăn sao?”

“Đó cũng là tiền đó! Tại đế đô ta đã thấy qua rồi, cho dù là một cái bánh bao đạm bạc nhất cũng hết ba bạch tinh tệ đó!” Hắc long tiểu thư làm một bộ dáng đầy tự tin nói: "Mama nói, kim khố của một con rồng tốt vĩnh viễn chỉ có vào mà không có ra!”

“Cho nên tiểu thư liền để bụng đói mà bay ba ngày?” Trần Duệ không còn biết nói gì với cái dạng muốn tiền không muốn mạng này, chỉ vì ba bạch tinh tệ mà suýt mất mạng, lại còn là một con rồng nữa chứ!

“Ta sắp đói thành bộ xương rồi đây, mau mau đưa ta đi ăn nồi lẩu trong truyền thuyết đi, còn có truyền thuyết tương quả tửu nữa.” Hắc long tiểu thư một bên nói một bên nuốt nước miếng, bụng cũng phối hợp phát ra tiếng kêu "ọc ọc".

Trần Duệ còn chưa mở miệng, Pagliuca đã cắn răng nghiến lợi đi tới, rất lâu sau mới thốt ra một câu: “Có phải ngươi muốn đem một đàn mẫu long nhảy múa phía trên đầu ta phải không hả?”

Nửa giờ sau.

Ở một gian phòng trong quá lẩu của Áo Choàng hội, một cái bàn bầy một nồi lẩu đặc biệt lớn, hiện tại chỉ còn lại ít nước canh dưới đáy, bên cạnh còn có một núi đĩa chất cao ngút.

Olivia tiểu thư sờ lên cái bụng có vẻ như cái trống, đang dựa lưng vào ghế trông vô cùng hạnh phúc và hưởng thụ.

Cuộc sống thật là quá mỹ diệu, không chỉ được miễn phí ăn ngon uống đã, còn có thể lấy hai trăm hắc tinh tệ tiền thưởng, không uổng công đói bụng bay ba ngày. Mama nói không sai, có trả giá liền có hồi báo.

“Olivia tiểu thư.” Trần Duệ đã khôi phụ lại từ cơn chấn động với sức ăn của hắc long tiểu thư “Tiểu thư không phải nói muốn đạt tới ma đế đỉnh phong mới có thể rời khỏi núi Sekeruide? Tại sao lại xuất sơn sớm vậy?”

Qua phân tích chi nhãn của Trần Duệ, thực lực của Olivia quả nhiên còn là ma đế trung đoạn, chưa có đạt tới ma đế đỉnh phong, chẳng lẽ là len lén trốn ra ngoài?

“Là vậy nè, lần trước sau khi ngươi rời đi, ta vẫn cứ nhớ mãi cái mùi vị của món thịt nướng kia, liền tính tự mình làm thử xem sao.” Olivia không có vẻ hào hứng lắm kể lại “Kết quả là thử rất nhiều lần đều không thành công...”

“Vậy là ngươi vì thịt nướng mà len lén trốn ra tìm ta?”

“Không phải đâu!” Vẻ mặt của hắc long tiểu thư càng thêm xấu hổ: “Bởi vì ta trong lúc làm thịt nướng không cẩn thận giết một ít ma thú, thiêu vài khu rừng rậm…”

“Vài khu?” Trần Duệ trố mắt cứng lưỡi, trận lửa này phải lớn tới thế nào đây?

“Cho nên ta liền bị Satan đại nhân đuổi đi.” Hắc long tiểu thư bày ra bộ dáng đáng thương của một kẻ không có chỗ dung thân "Simon, ngươi nhất định phải thu lưu ta, chúng ta có thể ước định mà, bảo vệ cho ngươi một ngàn năm đi."

“Ba trăm năm đi!” Trần Duệ như thế nào còn không hiều tâm tư muốn ăn không uống không lâu dài của nha đầu này, cố ý bỏ thêm một câu: “Tiểu thư nghĩ rằng ta có thể sống lâu như vậy sao?”

“Cho dù ngươi có chết, vẫn còn có con cháu của ngươi mà?” Bảo tiêu tiểu thư cũng có điểm khôn vặt “Ta có thể bảo hộ cả bọn họ, giá tiền miễn cưỡng chỉ tăng hai ba lần đi, người khác chính là cầu còn cầu không được loại bảo tiêu cấp ma đế như bản tiểu thư đây.”

“Là ngươi cầu đều cầu không được loại ông chủ như ta đây... Ăn không uống không còn cho tiền nữa! Ngươi có thể ăn bao nhiêu không lẽ ngươi không biết? Chỉ sợ không được bao lâu ta sẽ bị ngươi ăn chết thôi!" Trần Duệ có lòng muốn Olivia cùng ngồi lên cùng con thuyền với Ám Nguyệt, không chút khách khí nói “Vả lại, ma đế cấp rất hiếm sao? Vừa hay cái tên vừa nãy bên cạnh ta cũng là ma đế đỉnh phong, giá tiền hắn muốn bèo hơn nhiều lắm, ăn cũng ít hơn ngươi, mà lại là loại hợp đồng dài hạn những mấy vạn năm.”

Trần Duệ rất vô sỉ lôi con rồng chết tiệt đang bị tự kỷ ngồi khóc trong góc ra làm bình phong, lại còn dám dán lên người hắn cái mác “sức lao động giá rẻ”. Olivia cũng không biết nhiều, nàng chỉ biết rằng cái tên hồi nãy mới rời đi chính xác là một tên gia hỏa có thực lực mạnh hơn mình nhiều, mà hình như cũng là long tộc.

Vừa nghĩ đến đây hắc long tiểu thư liền yên lặng, sau đó giải thích lia lịa: “Ma đế đỉnh phong… ta cũng sắp đạt tới rồi. Satan đại nhân đã cấp cho ta một tia nguyên lực, tinh thuần hơn cái lần trước cho ngươi nhiều, chỉ cần ta hấp thu hết thì sẽ có thể đạt tới ma đế dỉnh phong liền!”

Trần Duệ lần này thật sự thất kinh, hắn hiểu rất rõ thứ lạc ấn ẩn chứa nguyên lực của bán thần này là cái gì. Chỉ cần Olivia hoàn toàn hấp thu lực lượng, thì rất có khả năng trở thành một khôi lỗi chịu khống chế của Satan. Chẳng trách Satan lại "đuổi" Olivia đi, rất có thể là cố ý để nàng tới chỗ hắn nhằm theo dõi hay làm một nhiệm vụ bí mật gì đó.

Như vậy thì Olivia quả đúng là một quả bom hẹn giờ.

Chẳng qua bản thân hắc long tiểu thư rất là vô tội, trực tiếp giết chết tất nhiên là không được, mà còn có thể làm cho Satan hoài nghi lớn hơn nữa.

Olivia dĩ nhiên là không biết chút gì, lại còn đáng thương nói lia lịa: “Kỳ thực người ta cũng có thể ăn ít chút, chỉ là mama có nữ hài tử đang phát dục phải ăn uống đầy đủ dinh dưỡng…”

Trần Duệ thay đổi ý định nói: “Olivia, tuy chúng ta có quan hệ chủ tớ, nhưng cũng coi như là bằng hữu, tiểu thư ở đế đô ăn không uống không lâu như vậy, ta cho tới giờ vẫn không đòi tiểu thư một đồng hắc tinh tệ nào.”

Olivia vội vàng gật đầu: “Đương nhiên rồi, chúng ta là bằng hữu, bằng hữu tốt nhất!”

“Nếu như đã là bằng hữu, nói chuyện tiền nong sẽ tổn thương tình cảm. Như vậy đi, ta có thể cho tiểu thư ăn miễn phí, cho tiểu ăn no ăn đủ mỗi ngày, tiền thuê cũng cho luôn, còn có thể cho tiểu thư một ít bảo vật trân quý thậm chí là trang bị cấp truyền kỳ, chỉ cần tiểu thư đáp ứng một điều kiện…”

“Điều kiện gì?” Hắc long tiểu thư tròng mắt mở to hết cỡ, lộ vẻ cảnh giác: “Không phải là muốn ta làm cái chuyện rất đặc biệt đó chứ!”

Trần Duệ xém chút bị sặc: nghĩ đi đâu vậy trời!

Hắc long tiểu thư rất chính trực nói: “Mama có nói nữ hài tử phải biết tự ái, trước khi kết hôn tuyệt đối không được để nam nhân chiếm tiện nghi, trừ phi ngươi muốn kết hôn với ta!”

Sau đó lại hiếu kỳ hỏi một câu: “Đúng rồi, chiếm tiện nghi với kết hôn là cái gì vậy, có thể ăn không?”

“Khụ…” Trần Duệ lần này chính thức bị sặc. Trong từ điển của ngươi chỉ có ăn hay sao?

Không dễ dàng mới khôi phục lại được, Trần Duệ cũng bày ra bộ dạng nghĩa chính ngôn từ nói: “Đừng suy nghĩ lung tung điều kiện của ta là chúng ta ký kết một cái khế ước!”

Khế ước Trần Duệ đề ra bao gồm Olivia không được dùng bất cứ hình thức gì gây tổn hại đến cố chủ, bảo vệ tất cả bí mật của cố chủ, bảo hộ mục tiêu cố chủ chỉ định, tấn công kẻ thù giúp cố chủ… tất cả gọp lại thành một hợp đồng rất nghiêm khắc.

Phương diện đãi ngộ, Olivia cứ nài riết để tăng thành mỗi năm một trăm hắc tinh tệ, trừ đồ ăn được cung cấp miễn phí thì còn có một số phúc lợi khác.

Hợp đồng này mà vào tay một ma đế khác sẽ bị cho là có chủ chèn ép công nhân, càng khỏi nói đến người bị chèn ép lại là một long tộc cường đại. Nhưng mà hắc long tiểu thư lại cho là mình chiếm tiện nghi lớn, tiền công lúc đầu tăng lên gấp năm lần, còn được ăn ở miễn phí, có thể gian lận tiền lộ phí, ngày nghỉ còn có phúc lợi nho nhỏ, so ra thì tốt hơn đám hắc long trong ổ không được ai thu nhận nhiều.

Đúng rồi, lần sau đi công tác phí tí lực bay đi là có thể tiết kiệm tiền xe rồi, khi ăn cũng có thể ăn kém chút, khi về báo giá cao cũng được… Olivia tiểu thư càng tính càng vui vẻ.

Trần Duệ cũng không biết cô nàng này có tài năng báo cáo giả để ăn hoa hồng chênh lệch, đang thầm nghĩ chính mình có phải là quá đen tối hay không, dùng năm trăm hắc tinh tệ liền mướn một vị sắp sửa là ma đế đỉnh phong thuộc hắc long tộc, thôi thì cho Olivia tiểu thư một chút đồ tốt trước vậy.

“Trong tay ta có một hạt thủy minh châu, đặt trong nước có thể phát sáng, bình thường còn có thể trợ giúp tu luyện tinh thần lực lượng, là bảo vật rất khó được, còn có một bộ trang bị cấp chuẩn truyền kỳ chỉ cần gia hạn khế ước ta liền tặng cho ngươi làm lễ vật.”

Minh châu trong truyền thuyết! Còn có trang bị cấp chuẩn truyền kỳ trong truyền thuyết! Còn là tặng không như trong truyện cổ tích!

Xem ra mình đã tìm được đại gia có tiền trong truyền thuyết rồi!

Hắc long tiểu thư mở to tròng mắt lấp lánh phát ra tinh quang chói mắt, âm thanh có chút phát run, nói năng lộn xộn: “Nhanh đem khế ước giao ra đây! Nếu không liền giết cả nhà ngươi!

Trần Duệ: “...”

Chàng Rể Ma Giới - Chương #480