Chương 478: Tung Tích Của Hắc Long Tiểu Thư ...


Sáng sớm ngày thứ hai, khi Trần Duệ đi tìm Aldas đại sư thì thấy ám tinh linh đại sư đã sớm chờ đợi ở cửa cung đã lâu. Hai mắt đại sư tràn đầy tơ máu, xem ra quả nhiên là thức trắng đêm không ngủ.

Chẳng qua, Trần Duệ cũng không khá hơn Aldas đại sư là bao, tối qua trở về từ chỗ Isabella... xác thực là có chút mất ngủ.

Ám tinh linh đại sư cũng không chú ý đến mấy tình tiết nhỏ như vậy, gấp gáp lôi kéo Trần Duệ chạy tới hướng trụ sở Áo Choàng hội. Có "Guile" tiến cử, Aldas không có trắc trở gì đã thành công trở thành môn hạ của Tetema.

Do thời gian không còn nhiều, Tetema lão đầu nắm chắc thời gian, lập tức bắt đầu bài giảng, đầu tiên là truyền thụ về cơ sở dược tề học. Trước kia Trần Duệ từng dùng siêu cấp hệ thống để ghi nhớ lượng lớn tư liệu về dược tề học nhưng cũng chỉ giới hạn là ghi nhớ mà thôi. Trình độ giảng bài và kỹ năng biểu đạt của Tetema rất mạnh, nếu đặt ở thế giới kia thì tuyệt đối là giáo sư đứng trên bục giảng. Những cơ sở tri thức này rất hữu dụng cho việc tiêu hóa các tư liệu mà hắn ghi nhớ trong đầu kia, cho dù là Aldas đã biết hết nay chỉ ôn lại thì cũng có được những tâm đắc mới.

Sau hai giờ dạy học, Tetema đã cơ bản hiểu rõ trình độ hai tên học sinh mình dạy. Aldas không nghi ngờ gì là hạng học sinh ưu tú khiến giáo viên vừa lòng, bất kể cơ sở kiến thức không phải là bền chắc nhưng kinh nghiệm thực tiễn phong phú mà thái độ lại rất chuyên chú chỉ sợ sẽ bỏ lỡ qua một chữ, ngẫu nhiên đề ra một vấn đề cũng có thể nói trúng trọng yếu, sau khi lý giải thì có được lợi ích không nhỏ. Chuyển đến "Guile" quả là một tay mơ siêu cấp, trừ trí nhớ khiến người ta kinh ngạc ra thì không còn gì cả, những vấn đế "ấu trĩ" hắn đề ra kia cho dù là Aldas đại sư cũng phải nhăn mặt nhíu mày.

Tetema biết tên tay mơ này giỏi nhất là chế khí học cho nên cũng không để ý tới, tiếp tục giảng bải về chế khí học. Aldas không tham gia mà gấp gáp về thực nghiệm thất để thí nghiệm những tâm đắc quý báu vừa học được.

Đến bài giảng của chế khí học, Tetema không bắt đầu từ cơ sở mà đề Trần Duệ đề ra những vấn đề mà hắn thấy khó hiểu. Lúc này, Trần Duệ không khiến cho lão đầu thất vọng. Hắn thể hiện ra thực lực mà một "đại sư thiên tài" tinh thông tam hệ nắm giữ, bất kể là về mặt lý luận hay là thực tiễn thì đều là kinh nghiệm phong phú. Hơn nữa, năng lực lý giải và đưa ra vấn đề của hắn cực mạnh, dường như là một kẻ lão luyện đã đắm chìm vào chế khí thuật mấy trăm năm. Nhiều chỗ chỉ cần chỉ một điểm là hắn đã nhìn thấu tất, Tetema kinh thán trong lòng, càng dụng tâm chỉ đạo hơn.

Có được truyền thừa tri thức của vô số tiền bối quả không phải là tầm thường, không ít nghi hoặc của hắn đều được giải đáp một cách dễ dàng. Trần Duệ suy nghĩ một chút, quyết định bắt đầu học lên từ cơ sở, bất kể có độ sâu phân tích thêm sự chỉ đạo của Rummenigge đại sư và kiến thức trên thư tịch bù vào nữa thì cơ sở của hắn cuối cùng cũng không quá ổn định. Hiện tại có một vị chuẩn tông sư ở chỗ này vừa hay bù đắp khuyết điểm của bản thân hắn.

Yêu cầu này của Trần Duệ khiến Tetema càng thêm mãn ý. Khi nãy Trần Duệ đề ra một ít vấn đề, lão đầu đã nhìn ra cơ sở của tên đệ tử này cũng không phải rất vững chắc nhưng không ngờ rằng Trần Duệ lại cũng hiểu rõ điểm này, biết mình có khuyết điểm để sửa chữa, tư chất của hắn quả là bất phàm.

Khóa học kéo dài đến giữa trưa, Tetema vẫn còn chưa giảng hết nhưng cũng đành thả Trần Duệ rời đi. Trước khi đi, lão đầu vẫn còn dặn đi dặn lại phải chuyên tâm thể hội, sáng ngày mai lại tiếp tục tới nghe giảng, nhất định không được quấn thân vào "chuyện thị phi" như quân sự chính vụ gì đó. Trần Duệ chỉ đành thưa dạ.

Rời khỏi Áo Choàng hội, Trần Duệ đi tới tổng bộ bí mật của Ám Ma. Hắn cần thông qua ma pháp trận liên lạc của tổng bộ Ám Ma để liên hệ với vị tiểu thư ở lữ quán Wallonia tại đế đô. Kinh phí gây dựng một lữ quán là nhỏ nhưng sợ là vị tiểu thư kia làm quá thì sẽ dẫn đến sự chú ý của nhiều người mà bại lộ cứ điểm của Ám Ma thì không ổn.

Không biết đầu lĩnh đại nhân của Ám Ma có ở trong tổng bộ hay không? Tim Trần Duệ đập "thình thịch", ngày càng nhanh, hạ ý thức sờ sờ phần cổ. Tình cảnh tối qua giống như hiển hiện trước mắt.

Nếu như tên trai bao long tộc hoặc là tên điệt nhi vô lại nào đó biết chuyện tối qua thì khẳng định sẽ rất đau lòng mà mắng hắn là nam nhân có tính cách yếu hèn, công năng hạ thân có chướng ngại... không ngờ cả mỹ thực dâng đến tận mồm cũng không muốn. Chỉ là Trần Duệ biết thứ mà hắn thực sự muốn là cái gì, chính vì thế nên hắn không dễ dàng hành động và hứa hẹn gì.

Vừa nghĩ đến tên hán gian... à, ma gian phản đồ đáng ghét đã bán đứng hắn là Trần Duệ liền hận đến ngứa hết cả hàm răng, tên kia vì truyền thừa thạch mà khai hết bí mật của hắn! Tuy nói hắn bị hoài nghi chủ yếu là trò hề lần trước, lấy trí tuệ của Isabella thì chắc cũng đoán ra gần hết nhưng mà ma gian thì vẫn là ma gian!

Đúng rồi, lúc này nàng chắc là đã đi ăn cơm hoặc là đi nghỉ trưa... Ôm lấy một tia tâm lý may mắn, Trần Duệ đi tới tổng bộ Ám Ma, thuận lợi thông qua cơ quan kiểm tra ở ven đường để tiến vào cơ sở ngầm dưới lòng đất.

Bề ngoài tổng bộ Ám Ma là một tòa nhà, cơ sở trọng yếu chân chính đều ở dưới lòng đất. Một mạch đi tới phòng làm việc của thống lĩnh, Trần Duệ nhìn thấy Delia, hình như Isabella không ở đây, lòng hắn được buông lỏng không ít. Không biết vì sao mà trong tâm hắn cũng có một chút thất vọng.

"Đội trưởng." Từ khi Trần Duệ bắt đầu tiến vào tổng bộ, Delia cũng đã tiếp được báo cáo, trong phòng cũng không có người khác nên ngôn ngữ của nàng cũng rất tùy ý: "Ngươi tới nơi này có chuyện gì?"

"Ta cần phải liên lạc với người phụ trách phân bộ Ám Ma của lữ quán Wallonia tại đế đô."

"Được, ta lập tức an bài. Truyền tấn đài bí mật muốn nối thông với cứ điểm của đế dô dự tính mất mười lăm đến ba mươi phút." Delia triệu hoán chốt mở, một nữ ám tinh linh đi đến tiếp thụ phân phó rồi lập tức lui xuống.

"Vậy ta chờ ở chỗ này đi." Trần Duệ ngồi xuống, nhìn bồn hoa dạ lan cách đó không xa. Loài hoa này thường thấy ở trong cơ địa dưới lòng đất, có thể làm sạch bầu không khí, có tác dụng thanh tâm tĩnh thần.

"Ngươi ở nơi này tốt nhỉ."

Lúc này, lại có người mở cửa tiến vào đưa văn kiên, Delia nhìn qua một cái, gật đầu nói: "Nơi này rất tốt, ta thích ở đây hơn nữa cơ cấu và thiết bị đã gần như hoàn thiện rồi, còn có mấy thứ đồ chơi mà Ám Ma sử dụng kia nữa,... Ta không thể không bội phục lối suy nghĩ xảo diệu của đội trưởng đại nhân."

Thiết kế cơ sở ở dưới lòng đất này là do Trần Duệ đề nghị, linh cảm của hắn đến từ những bộ phim hành động gián điệp từ kiếp trước. Những điệp viên kia thường ở những có sở dưới lòng đất, thậm chí ngay cả Lầu Năm Góc kia không phải là trụ sở chính cũng ẩn ở phía dưới lòng đất sao? Còn "mấy thứ đồ chơi" là một ít vật phẩm đặc sắc để gián điệp ma giới có thể dùng, lấy linh cảm của Trần Duệ thêm trình độ chế khí hiện tại của hắn thì tự nhiên là chế tạo một cách dễ dàng.

Trần Duệ cười cười: "Đúng rồi, cái tên gia hỏa kia bao giờ thì tu luyện xong?"

Cái tên gia hỏa kia đương nhiên là tên điệt nhi phản bội vô sỉ, Lomond. Trong đôi mắt của Delia có thêm một tia ấm áp: "Mới bắt đầu có mấy ngày thôi, dự tính còn phải một đoạn thời gian nữa."

"Ta rất nhớ hắn." Trần Duệ thấy Delia kinh ngạc lại bỏ thêm một câu: "Nắm tay của ta rất nhớ hắn. Sau khi hắn đi ra, ta phải đánh cho hắn một trận."

"Đương nhiên rồi" Delia khẽ cười, cầm văn kiện trong tay rồi đứng lên: "Một trận quá ít. Chí ít phải đánh cho hắn nôn hết ra ba 'bát phở' hắn đã lén lút ăn ở ngoài. Được rồi, ta còn có chút chuyện, lát nữa người liên lạc Tara sẽ mang ngươi lên."

Đưa mắt nhìn Delia rời đi, Trần Duệ cảm giác chảy mồ hôi lạnh hết cả lưng. Xem ra nhất cử nhất động của tên cùi nào đó đã bị giám sát chặt chẽ dưới con mắt của lão bà đại nhân, nhị đương gia mật thám. Uổng cho tên cùi bắp đó tự cho mình là giỏi... Thực ra, Delia nhìn qua như so đo tính toán nhưng trong lòng thì rất bao dung với Lomond, không chỉ Delia như vậy mà Athena các nàng cũng là như thế.Bao dung, đó cũng là một loại yêu thầm lặng.

Trần Duệ đột nhiên có chút hổ thẹn, lúc này có một thanh âm vang lên: "Theo lời của Delia thì có phải là những tên tham lam không biết ngán, ích kỷ bạc tình thì đáng bầm thây vạn đoạn không?"

Trần Duệ giật mình. Một thân ảnh động lòng người đi ra từ trong phòng làm việc, chính là Isa tiểu thư mà hắn sợ nhất. Thì ra đại đương gia mật thám không ngờ lại ở trong phòng làm việc này, lại còn nghe lén cuộc nói chuyện vừa rồi.

"Tham lam không biết ngán" thì hắn nhận nhưng còn "ích kỷ bạc tình" thì... thổi phồng lên rồi.

"Isabella..." Trần Duệ đứng thẳng người lên.

"Là Isabella đại nhân!" Isabella lạnh nhạt nói: "Cuối cùng thì ngươi vẫn còn nhớ để tới đây, nếu như cứ điểm tại lữ quán Wallonia xảy ra biến cố gì thì ngươi phải chịu hoàn toàn trách nhiệm!"

ND: Hôm qua mới bắt nó gọi là Isabella xong

"Biết rồi." Trần Duệ tự biết mình đuối lý, vội vàng ứng tiếng.

Chính đang lúc lúng túng, nữ ám tinh linh Tara đã tới báo cáo, liên lạc với đế đô đã được đả thông. Trần Duệ theo Tara đi tới trước ma pháp trận liên lạc, Tara hành lễ rồi lui xuống.

Ma pháp trận liên lạc là một mặt kính trôi lơ lửng trên không, có thể hiện ra hình ảnh của hắc long tiểu thư, ở bên đế đô khi trò chuyện thì sẽ có hình ảnh của Simon ở trên màn. Không lâu sau, khuôn mặt của hắc long tiểu thư Olivia Faith ở núi Sekeruide đã hiện ra trước mắt Trần Duệ.

Hắc long tiểu thư vẫn thanh xuân mỹ mạo như vậy, khoác lên mình một bộ hắc y nhưng động tác thì không ai dám khen ngợi. Tay trái nàng cầm một cái đùi gà, tay phải thì nắm mấy xiên thịt nướng, mồm vừa nhai vừa nói không có chút phong độ nào cả: "Ngươi là ai? Để lỡ thời gian ăn cơm của bản tiểu thư, bản tiểu thư sẽ giết cả nhà ngươi!"

Mới ra ngoài không bao lâu đã học được câu giết cả nhà? Trên đầu Trần Duệ rơi xuống một giọt mồ hôi lớn, nói: "Olivia Faith! Ta là Simon đây! Còn nhớ ta không? Cố chủ của ngươi đây!"

"Simon?” Hắc long tiểu thư sửng sốt, cẩn thận nhìn kỹ một chút: "Oa, thật sự là ngươi sao! Nơi này của ngươi thật không tệ, có đồ ăn ngon, có thức uống hay... Ta có thể miễn cưỡng ở lại nơi này mấy trăm năm... Được rồi, không có việc gì thì đừng quấy rấy bản tiểu thư."

Nha đầu này không ngờ lại muốn ở lì tại lữ quán Wallonia, lại còn mấy trăm năm nữa chứ! Cho dù cứ điểm này không bị bại lộ nhưng cũng sẽ bị nàng ăn cho sạt nghiệp! Trần Duệ nhớ đến ánh mắt lăng lệ của tiểu thư đầu lĩnh mật thám mà không khỏi rùng mình một cái.

Trần Duệ bật thốt: "Ngươi đã lấy tên của mụ mụ phát thệ, làm sao có thể đổi ý?"

"Tên của mụ mụ" kia dường như là có lực ước thúc, Olivia Faith ngẩn ngơ nhìn trông rất đáng thương nói: "Cái đó... Simon à, chúng ta thương lượng được hay không? Ta chỉ ở đây một trăm năm... Không, năm mươi năm! Năm mươi năm sau ta sẽ đến bảo vệ ngươi!"

"Năm mươi năm thì ta đã sớm bị người ta giết chết rồi!" Trần Duệ có cảm giác muốn đánh người.

"Vậy thì bốn mươi năm đi, nơi này không cần tiền cũng có ăn, người ta trước đến giờ chưa từng hưởng thụ qua. Hiện tại ta không muốn rời khỏi cuộc sống mỹ diệu thế này... Hu hu hu..." Hắc long tiểu thư không ngờ lại xúc động khóc rống lên, lấy hai tay lau nước mắt. Sau đó nàng hóa bi thương thành sức ăn, há miệng cắn hết nửa miếng đùi gà, hung hăng nhai vài cái rồi nuốt xuống.

Trần Duệ lau mồ hôi trên mặt: lúc đầu đã cảm thấy Olivia Faith là cực phẩm, tại làm sao mà hắn lại không phát hiện nàng là cực phẩm như thế!

"Ặc... Olivia Faith, vì sao ngươi cho rằng bảo vệ ta là rời khỏi một cuộc sống mỹ diệu?" Mắt Trần Duệ xoay tròn "Cuộc sống bên này của ta càng tốt hơn chứ, có nhiều thức ăn ngon hơn này, có nhiều đồ chơi hay hơn này... À đúng rồi, ngươi đã từng ăn thử món lẩu trong truyền thuyết chưa? Còn có tương quả tửu trong truyền thuyết nữa chứ... Ai, nói đến là đã thấy thèm rồi!"

Hai mắt của hắc long tiểu thư sáng lên khi nghe đến tên những đồ ăn này. Nàng liều mạng lắc đầu, quả thật là nàng chưa nghe bao giờ.

"À đúng rồi, còn tiền đặt cọc ta đã giao cho ngươi nữa! Nếu như ngươi bội ước không đến thì không chỉ là vi phạm lời thề với mẫu thân mà ta còn có quyền khấu trừ vào khoản tiền còn lại. Muộn một ngày là khấu trừ một trăm hắc tinh tệ, ngươi ở đó hai mươi ngày thì số tiền còn lại kia ta không cần trả ngươi nữa! Nếu như ở lại một năm thì ngươi nợ ta mấy trăm vạn hắc tinh tệ. Ngươi thật sự muốn ở đó bốn mươi năm sao? Thế thì là bao nhiêu nhỉ, đợi chút để ta tính đã..."

"Không không không!" Một phen uy bức và lợi dụng khiến hắc long tiểu thư triệt để trợn tròn mắt, lập tức rưng rưng nước mắt: "Đừng trừ tiền của ta! Ta lập tức đến ngay! Ngươi ở đâu? Cầu xin ngươi, ngàn vạn lần đừng trừ tiền của ta!"

Loại biểu tình đau khổ này làm cho Trần Duệ giống như địa chủ ép nợ năm quan.

"Ta đang ở Ám Nguyệt thành của Ám Nguyệt lãnh địa. Ngươi lập tức đến tìm lão bản của lữ quán, lấy một cái địa đồ ma pháp rồi nhanh chóng bay qua đây cho ta! Ta cho ngươi thời gian một tuần, nếu như ngươi có thể đến cửa đông của Ám Nguyệt sớm một ngày, ta sẽ thưởng cho ngươi một trăm hắc tinh tệ! Hai ngày là hai trăm! Nếu đến trễ thì... hà hà..."

"Nhất định sẽ không đến trễ! Đừng có trừ tiền của ta!" Olivia Faith ngay lập tức thành thực lau hết nước mắt, bỏ hết thức ăn vào mồm vừa nhai vừa hàm hồ nói: "Ta xuất phát ngay đây!"

Cuộc đối thoại kết thúc, ma pháp trận liền đóng lại. Trần Duệ thở dài một hơi, cuối cùng thì cũng giải quyết được hắc long tiểu thư phiền toái này.

"Nàng thật sự là hắc long tộc?" Thanh âm hoài nghi của Isabella truyền đến từ phía sau. Thì ra tiểu thư đầu lĩnh mật thám vẫn luôn lợi dụng hệ thống giám thị nào đó để ẩn thân bên trong.

"Ít nhất là hắc long ma đế trung giai." Trần Duệ xấu hổ đáp một câu, đúng là hắc long chẳng qua chỉ là so ra khá là khác biệt mà thôi...

"Ma đế trung giai?"

"Đúng vậy."

"Ngươi chắc chắn nàng sẽ rời khỏi cứ điểm của đế đô để chạy tới đây?"

"Đúng thế."

"Ngươi cứ thế mà lừa một nữ hài tử sao?"

ND: Quái thúc thúc

"..." (Vừa may là ngày thường vẫn trải qua khảo nghiệm với đồng chí Lola nên kinh nghiệm khá phong phú, không bị ảnh hưởng.)

Trần Duệ cảm giác được ánh mắt sắc bén găm lên mặt mình, lập tức phản ứng lại, biến khuôn mặt "Simon" trở về khuôn mặt lúc đầu. Isabella gắt gao coi chừng hắn, làn môi mềm hơi mấp máy dường như muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, ném đến một món đồ.

Trần Duệ tiếp lấy, vừa nhìn không khỏi toát mồ hôi. Đây là một khối lưu ảnh thạch, không chỉ có hình ảnh khiêu vũ và nụ hôn ngày khiêu vũ mà còn có cả cảnh ôm ấp tối qua nữa. Có cái "chứng cứ" này thì Trần Duệ có nhảy xuống Tử Vong chi hải cũng không rửa sạch được.

Cái này khẳng định còn có vô số bản sao.

"Đêm nay, nhớ đi tới vương cung."

Isabella nói một câu rồi xoay người rời đi.

Vương cung? Sau vương cung thì là cái gì đây? Trần Duệ cười khổ một tiếng, nhìn bóng lưng nàng rời đi, dư quang thoáng nhìn đến đóa hoa dạ lan ở trong góc kia. Trong lòng hắn đột nhiên vang lên một câu nói.

Ngươi có thích hoa không? Thích không?

Chàng Rể Ma Giới - Chương #478