Chương 472: Uy Hiếp


Hắn đi tới bên người Alice và Athena, tiểu la lỵ mất hứng nói: “Chàng nói gì với nữ nhân đáng ghét kia mà vui vẻ vậy?”

“Vui vẻ? Không có đâu, ta đang uy hiếp ả.”

Athena hiếu kỳ nhìn Palladio nơi xa: “Đúng thế, hình như nàng đang rất sợ hãi…”

Alice nhìn tử đối đầu kia, không khỏi rạng rỡ, vội vàng truy vấn: “Rốt cuộc là uy hiếp cái gì?”

Trần Duệ khẽ cười: “Ta nói với ả, đừng có chọc tiểu công chúa của chúng ta, nếu không ta bắt một con chuột cống cho ả ăn, cho nên ả bị dọa sợ.”

“Ca ca không nói thật ra, chẳng qua đúng là Palladio bị dọa rồi.” Alice sáng rực cả mắt, lại lộ ra nụ cười ranh mãnh: “Thật ra, không cần lãng phí “chuột cống” của huynh… tính thời gian, chắc là cũng sắp… ạch, vị trí của chúng ta không an toàn, tránh xa một chút, đến chỗ của Loubei tỷ tỷ đi.”

Lời của tiểu la lỵ làm Trần Duệ hơi nghi hoặc, nhưng vẫn đi theo nàng và Athena đến chỗ của Loubei.

Lúc này đã có không ít nam sĩ đến mời Palladio khiêu vũ, Palladio thật vất vả mới định thần lại, miễn cưỡng nở nụ cười. Đang định đáp ứng thì đột nhiên, một thanh âm khoa trương truyền đến, thậm chí còn át cả tiếng nhạc, dường như… âm thanh vang vọng ra từ chỗ mông của nàng.

Rất khó tưởng tượng, không ngờ thanh âm lại… vang thế, lại còn phát ra từ chỗ một tiểu thư quý tộc thế này. Chẳng lẽ là cố ý rặn ra…

Nam sĩ chung quanh Palldio đồng thời nhíu mày, mặt Palladio phút chốc đỏ rực, ngay sau đó lại vang thêm phát nữa, lần này hơi nhỏ hơn, nhưng chất lượng lại khủng, đám nam sĩ không nhịn được nữa, thi nhau che kín mũi. Bản thân Palladio cũng suýt nữa bị mùi hôi thối kia xộc đến ngất đi, vội vàng lấy ra cái khăn tay ra bịt mũi.

Nhìn những ánh mắt cổ quái chung quanh, mặt của Palladio ngày càng đỏ, nhưng lại không thể khống chế được mà liên tục “buôn bom”, bắn liên thanh như hack 51 vậy.

(DG: Chỗ này em chém CS phát )

Những nam sĩ kia không chịu nổi hương vị này nữa, thi nhau tránh đi. Palladio không ngờ được mình lại mất mặt trước bao nhiêu người như thế, thẹn muốn chết, hận không tìm được cái lỗ mà chui xuống, bụm mặt chạy thẳng ra khỏi đại sảnh, ven đường lại lưu lại một chuỗi âm thanh rền vang không đè nén được, làm vô số người không kịp bịt mũi.

Trần Duệ trợn mắt há mồm, đột nhiên nhớ đến phấn khoai lạp lạp biến dị mà tiểu la lỵ mua trong thực vật mậu dịch hội, không khỏi xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán… quả nhiên vẫn là la lỵ xấu bụng năm nào.

Rắc phấn khoai lạp lạp biến dị vào đồ ăn có thể khiến người ta không ngừng xả rắm, chắc là tiểu la lỵ ra tay trước tiệc tối, cũng không biết thành công kiểu gì… Chẳng qua, lần này Trần Duệ tán thành cả năm chân với thủ đoạn của tiểu la lỵ, nữ nhân Palladio kia nhìn thì điêu ngoa, từ trong xương lại vô cùng âm độc, khiến ả xấu mặt cũng là giải hận.

Sicari nhìn thấy hết nhưng vẫn tỉnh bơ, tiếp tục trò chuyện với quý tộc xung quanh, trong đầu lại phủ kín bởi sự u ám: chỉ phái muội muội đi dò xét nhân loại kia mà lại gặp phải sự trừng trị bằng thủ đoạn khó hiểu thế này, chắc chắn là lời cảnh cáo, xem ra Mejia còn khó đối phó hơn so với tưởng tượng.

Mặc dù có chút ngoài ý muốn như việc Palladio tiểu thư “thân thể không khỏe” rời đi trước, nhưng yến hội vẫn tiến hành như thường. Gần như tất cả mọi người đều coi như chưa có chuyện gì, cho dù là mấy tên đã dính mùi kia cũng là như thế.

Palladio là muội muội của Bạch Linh lãnh chủ, ai cũng không muốn đắc tội vị đại lãnh chủ này, huống hồ việc này có thể liên quan đến tranh đấu của hai đại lãnh chủ, cho nên những quý tộc có thân phận có giáo dục này đều ra vẻ chẳng sao cả. Chỉ là, trong lòng nghĩ thế nào thì lại là một chuyện khác.

Kỳ thực, kể cả Sicari cũng phức tạp hóa chuyện này, sự thực chỉ là một la lỵ xấu bụng bày trò mà thôi.

Trước mặt Loubei đã chất đầy khay rỗng, Loubei tiểu thư với tư sắc của mình thì không phải không có ai thỉnh mời, nhưng nếu không phải bị trạng thái ác thú của nàng dọa chạy thì cũng bị cướp sạch tài sản trên người. Kết quả không ai dám đến gần khu vực nguy hiểm này nữa.

Trần Duệ đang tán gẫu với đám người phỉ thúy long tiểu thư thì một hộ vệ đi tới, giao cho hắn một tờ giấy. Trần Duệ mở ra, mặt trên viết: “Tình báo khẩn cấp, tới thiên sảnh gấp.”

Tờ giấy có tiêu ký của Ám Ma, Trần Duệ biết chuyện khẩn cấp, vội vàng nói với đám Athena một tiếng rồi đi tới thiên sảnh không xa.

Chỉ có một nữ nhân ở thiên sảnh, để tóc quăn màu nâu nhạt, đeo mạng che mặt, chính là người khống chế Ám Ma, thủ lĩnh mật thám của Ám Nguyệt, Isabella.

Hôm nay Isa tiểu thư không hề nghiêm trang kín đáo như ngày thường, mà ăn mặc vô cùng mỹ lệ, giống như muốn tham gia dạ vũ vậy. Một thân váy dài màu lam, khăn choàng màu đen bao phủ, ẩn hiện núi non trùng điệp cùng khe núi sâu hun hút. Trong khí chất cao quý lại phát tán ra sự quyến rũ và mị hoặc, làm người ta khó mà ức chế xung động.

Mặc dù có cảm giác chột dạ khi đối mặt với Isa tiểu thư, nhưng Trần Duệ biết biết có việc lớn, vẫn kiên trì đi vào. Vừa mới tiến vào, cửa của thiên sảnh liền tự động đóng lại, đây chính là một thủ đoạn bảo mật, lại khiến cho tâm lý người nào đó căng thẳng một trận.

Để hóa giải sự căng thẳng này, Trần Duệ lập tức mở miệng nói chuyện: “Isabella đại nhân, xin hỏi, là tình báo khẩn cấp gì?”

Isabella vươn tay ra, mở năm ngón, thấy ngay một thứ hình bầu dục, lớn cỡ trứng gà nằm gọn trong bàn tay trắng như ngọc. Trần Duệ bị hấp dẫn, tiến lên vài bước, tử tế xem xét vật này. Mặc dù bề ngoài chẳng đặc thù gì, nhưng Trần Duệ nhạy bén cảm giác được ít “mùi vị” của thượng cổ phù ngữ, trong “mùi vị” này mơ hồ lộ ra khí tức nguy hiểm.

Phân tích chi nhãn chỉ giám định ra chất liệu của nó, nhưng đồ vật này không phải trang bị, công dụng cụ thể không thể tìm ra, chỉ là, trong phân tích lại ghi chú hai chữ “nguy hiểm”.

“Thứ này gọi là ‘diệt hồn’, có thể hóa mọi sự vật trong vòng trăm thước thành tro tàn.”

“Diệt hồn” làm Trần Duệ nhớ đến một quả trạch lôi (mìn) giấu trong kho trữ vật, bây giờ hắn là đại hành gia về chế khí và thượng cổ phù ngữ, phán đoán ra được đẳng cấp phù ngữ và công nghệ của diệt hồn này vô cùng tinh thâm, nhưng do nguyên nhân nguyên liệu, uy lực kém hơn “trạch lôi” không ít, nhưng cũng hơn xa mấy loại đạn nổ ma pháp bình thường khác, phá hủy sự vật trong vòng trăm thước không phải khoa trương.

“Thứ này có thể khống chế thời gian phát nổ nhờ vào ý niệm, trong một vùng ở vương cung chôn giấu mười khỏa, một khi bạo phát cùng lúc thì kể cả là ma pháp trận của vương cung cũng không thể triệt tiêu hoàn toàn uy lực này.

Trần Duệ chấn động, trong vương cung tập trung gần như tất cả quý tộc thượng tầng của Ám Nguyệt, lại thêm cả khách quý và lãnh chủ của lãnh địa Bạch Linh. Nếu mười cái diệt hồn cùng bạo phát thì trừ Loubei, Mejia và Sicari có thực lực bất phàm, và cả đám người Athena, tiểu la lỵ có đạo cụ phòng hộ đặc thù có thể thoát, mọi người còn lại chỉ sợ không chết cũng bị thương. Cho dù không suy xét đến sự ảnh hưởng với bên ngoài hay lãnh địa Bạch Linh, chỉ riêng bản thân Ám Nguyệt cũng sẽ chịu tổn thương khó mà tưởng tượng được.

Trần Duệ vội hỏi: “Rốt cuộc là thế lực gì? Loại vật phẩm nguy hiểm này hẳn không thể nào bố trí trong vương cung mà không chịu bài xích của ma pháp trận, không chỉ có ma pháp trận của vương cung mà còn có cả cơ quan và bẫy rập chúng ta bố trí, kể cả Ám Ma ngầm bảo hộ và giám thị… Bố trí của vương cung là một trong những điều cơ mật nhất, trừ mấy người chúng ta, hẳn không còn ai biết được.”

“Không sai.” Isabella nhẹ nhàng nắm diệt hồn: “Bởi vì người bố trí diệt hồn chính là ta.”

Trần Duệ kinh hãi, không thể nào tin vào lỗ tai mình, còn tưởng nghe lầm.

“Kinh hãi lắm à?”

Isabella hờ hững hỏi một câu, đột nhiên vứt “diệt hồn” cho Trần Duệ. Lúc thứ đó bị ném qua thì đã bị kích hoạt thượng cổ phù ngữ phát nổ, sẽ nổ trong mười giây. Hắn bị dọa đến nhảy dựng: nữ nhân này chơi thật!

Trần Duệ còn ẩn tàng cái gì nữa, lĩnh vực lực trong tay chuyển động, bao bọc lấy “diệt hồn”, sau đó ngón tay chuyển động nhanh, một khiêu dược phù văn do lực lượng ngưng tụ xuất hiện, cuối cùng lợi dụng lực lượng thượng cổ phù ngữ, ổn định diệt hồn, giải trừ nguy cơ kích nổ.

Isabella chỉ tỉnh bơ nhìn cả quá trình, không can thiệp gì: “Diệt hồn là do ta nhờ Lola luyện chế, tổng cộng có mười một khỏa, còn có mười khỏa nữa. Chỉ cần ta động ý niệm thì sẽ kích nổ hết, ngươi không có thời gian để giải trừ như vừa rồi đâu.”

“Tại sao?” Lông mày Trần Duệ nhăn nhó lại, Isabella nói không sai, thứ này lấy từ chỗ Lola, mà lại thật sự có thể thao túng bằng ý niệm, cho dù chọn giết nàng cũng không theo kịp tốc độ động ý niệm, không thể nào giải quyết nguy cơ này. Bây giờ, sinh mạng của đại bộ phận người trong vương cung đã hoàn toàn nằm trong tay nàng.

“Bởi vì ta là đóa hoa độc man đà la.” Isabella cười hờ hững: “Nếu như dám dùng ta thì phải có giác ngộ có ngày bị độc chết.”

Trần Duệ ngớ ra: “Vì nguyên nhân này?”

“Không sai.” Isabella tiến lên: “Tại thời khắc sau cùng này, bồi ta nhảy một điệu đi, đây là điều ngươi đáp ứng ta lúc trước.”

“Lúc trước” này là chỉ lần mà Isabella đảm nhiệm chức đặc sứ đế đô tới chế tài Ám Nguyệt, Trần Duệ và Mejia trải qua một điệu nhảy Waltz, sau đó Isabella đưa ra yêu cầu học tập điệu Waltz với Trần Duệ.

Isabella vung tay lên, mở một loại ma pháp trận nghe lén nào đó, tiếng nhạc trong đại sảnh vang lên.

Trần Duệ đề phòng nhìn nàng, trong lòng tính toán vô số điều, thanh âm của Isabella có thêm một tia âm hàn: “Mười giây, khiêu vũ, hoặc là kích nổ, ngươi chỉ có một lựa chọn. Mười, chín, tám…”

Trần Duệ không dám cược, hơi cắn răng, làm ra tư thế thỉnh mời. Isabella vươn tay ra, nắm lấy tay hắn, Trần Duệ cũng không phải lần đầu nắm tay Isabella, lúc còn làm “Charles” ở đế đô, hai người đã từng thân mật đan xen cả mười ngón.

Song bây giờ chỉ vì khiêu vũ mới nắm lấy bàn tay nhu nhược không xương kia, nhưng trong lại sinh ra một cảm giác khác hoàn toàn so với lúc diễn trò trước kia. Thân thể Isabella nhích lại gần, trong mũi Trần Duệ đã ngửi thấy mùi thanh hương nhàn nhạt, chẳng qua bị uy hiếp thế này, trong lòng còn dám rục rịch cái gì chứ.

Dạ vũ trong đại sảnh đang lúc náo nhiệt, không ít nam nữ kết đôi nhẹ nhàng nhảy múa, nhưng không biết, thiên sảnh ngay cách vách này cũng có một đôi nam nữ “thân mật” ôm nhau nhảy. Chỉ là, điệu nhảy này liên quan đến sinh tử của tất cả mọi người.

Một khúc kết thúc, Trần Duệ đang cứng ngắc vội vàng buông tay, những thứ đó là rời vào trong bích mâu của Isabella, nàng rất không hài lòng.

“Giờ nhắm mắt lại, đừng động đậy!” Thanh âm băng lãnh của Isabella vang lên.

Trần Duệ bất đắc dĩ nhắm mắt lại, phân tích chi nhãn lại cảm nhận được Isabella tới gần, thanh hương nhàn nhạt lại chui vào mũi, nhịp tim không hiểu sao hơi nhanh lên. Mặt nàng càng ngày càng gần, có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở ấm áp, xem ra nàng đã bỏ mạng che mặt xuống.

Trần Duệ theo bản năng đoán được chuyện gì xảy ra, thân thể hơi rục rịch thì lại nghe Isabella quát: “Không cho động, nhúc nhích là kích nổ đó!”

Thanh âm này mang theo một tia hồi hộp, Trần Duệ thầm than một tiếng, không động nữa. Ngay sau đó, hai phiến môi ấm áp run run chạm vào môi hắn, bốn phiến môi tiếp xúc nhau trong tích tắc, hai người đồng thời chấn động. Một cỗ cảm giác kỳ dị truyền từ chỗ tiếp xúc lên trên não. Dường như sợ hắn chạy mất, tay Isabella đã ôm lấy cổ hắn.

Nhìn qua thì giống như một đôi tình lữ hôn thân mật, nhưng nếu như tính cả uy hiếp kích nổ thì nên gọi là nụ hôn chết chóc mới đúng.

Kỳ thực, đây cũng không phải là lần đầu hai người hôn nhau, ở Đọa Thiên Sứ đế đô, “Charles” đã từng hôn sâu Isabella một lần thật đúng nghĩa, tuy nhiên lần đó lại là Isabella dùng thủ đoạn hạ độc. Nhưng mà cảm giác lúc trước cho thấy, đóa hoa lẳng lơ nổi danh đế đô này lại rất mờ mịt trong kỹ xảo hôn.

Lần này là vì sao chứ?

Trần Duệ len lén mở mắt thì lại nhìn thấy Isabella đã bỏ mạng che mặt, nhắm chặt hai mắt, dường như thân tâm đều đắm chìm trong nụ hôn này. Đột nhiên, hắn hiểu ra được, có lẽ một lần này chẳng vì cái gì cả…

Có một số chuyện không cần có nguyên nhân.

Cự ly gần như vậy, Trần Duệ có thể nhìn rõ dưới lông mi thật dài kia là khóe mắt đang long lanh vài giọt sương. Trong lòng đột nhiên nhớ đến lúc tranh đoạt trong lĩnh vực của Bạch Lạc ngày đó, cái bóng lưng nhỏ yếu đã ngăn trở một kích trí mạng cho hắn kia, nhớ đến một câu sau cùng khi nàng hấp hối kia: “Ta tình nguyện năm đó gặp được chàng…”

Cõi lòng Trần Duệ dần mềm lại, hai tay nhẹ nhàng ôm chặt eo nàng. Isabella cảm nhận được động tác này, hai tay càng ôm chặt, thân thể ấm áp mà đầy đặn dán chặt vào thân thể hắn, miệng, lưỡi ấm áp mà ướt át dần thâm nhập, quấn quýt, hô hấp của hai người cũng dần trở nên nặng nề.

Rất lâu, đột nhiên Isabella đẩy Trần Duệ ra, quay lưng đi, thở hổn hển.

“Isabella…”

“Im miệng, Isabella là để ngươi gọi hay sao?” Thanh âm Isabella hơi khàn khàn: “Tên lừa đảo nhà ngươi! Lừa đảo! Lừa đảo!”

“Xin lỗi…” Trần Duệ thầm thở dài, nếu như hắn còn không hiểu một số chuyện, vậy thì hắn quá ngu rồi. Chẳng trách ngày hôm qua Lomond cứ ấp a ấp úng, hóa ra hắn đã bị tên khốn nạn kia bán!

Lomond từng nói, trong tay Isabella có một loại đá truyền thừa, mà dường như Isabella không hài lòng về thực lực của hắn, luôn ma luyện hắn. Hiện nay Lomond nói muốn tấn giai ma hoàng, thậm chí còn nhảy vọt tiểu cảnh giới, hẳn là do khối đá truyền thừa này.

Manh mối thực sự chắc là lộ ra trong cái trò hề lần trước, lúc đó Isabella đã nghi ngờ rồi. Trần Duệ hiểu rõ, bằng trí tuệ và thủ đoạn của nàng, chắc là điệt nhi đồng học đã làm nàng suy đoán chuẩn xác, lại thêm uy bức và dụ lời của đá truyền thừa, hắn bị bức nói ra chân tướng.

Không biết Lomond nói ra bao nhiêu, nhưng có thể khẳng định, thân phận “Charles” đã bị bại lộ.

Giấy không bọc được lửa, quả nhiên, muốn lăn lộn thì phải trả giá.

Chàng Rể Ma Giới - Chương #472