Chương 47: Đứng Lên! Trạch Nam Cũng Có Một ...


Nữ mị ma nhận lấy hắc tinh tệ liền nở ra nụ cười chức nghiệp quyến rũ:

“Bởi vì số 64 là người mới nên ta sẽ nói qua một số quy tắc. Nếu không có gì đặc biệt thì trận đấu sẽ phải chấm dứt trong vòng hai giờ. Nếu chưa phân rõ sinh tử thì sẽ do Arnoux đại nhân phán định thắng thua. Theo quy củ thì trận đấu dùng tay không hay vũ khí thì sẽ được quyết định bởi người thắng liên tiếp là lôi chủ Huyết Thủ Frankl.

Frankl nhìn Trần Duệ đặt cược thì lệ khí trên mặt càng đậm, nhe răng cười:

“Ta thích cảm giác lấy tay bẻ gẫy từng đốt xương của đối thủ.”

“Tốt, vậy quyết định đấu tay không! Không cho phép sử dụng bất kì loại vũ khí nào trừ thân thể!”

Mị ma cẩn thận lùi xa mấy mét mới hô to:

“Như vậy ta tuyên bố, trận đấu bắt đầu!”

Trong nháy mắt khi mị ma vừa nói khỏi miệng “Bắt đầu” thì Frankl đã xuất ra một kích mãnh liệt. Lúc đặc huấn Trần Duệ đã quá quen với việc đánh lén của Độc Long nên hắn sớm có phòng bị, thân thể nghiêng một cái đã né được. Chiêu thức của Frankl càng thêm tàn nhẫn, nhiều lần đánh vào chỗ hiểm. Trần Duệ cản vài quyền liền rõ sức lực của đối thủ còn hơn mình một chút.

Frankl có thể thắng được ba trận liên tiếp chắc chắn không phải do may mắn. Tuy ngôn ngữ hắn dùng hung hăng ngạo mạn nhưng chiến đấu lại rất bình tĩnh. Sau khi thăm dò một vòng không có hiệu quả thì hắn cũng không vội tấn công mãnh liệt như trước mà bắt đầu khống chế tiết tấu, một mực áp chế Trần Duệ không thể phản kích.

Trần Duệ không quen khi mang mặt nạ đánh nhau, nhất là tầm nhìn lại bị hạn chế. Dù hắn cực kỳ cẩn thận phòng thủ nhưng cuối cùng vẫn bị lộ sơ hở. Frankl lập tức đá trúng một cước khiến hắn lệch cả người, lại một trảo quét trúng hông, máu tươi chảy như suối nhuộm đỏ cả quần áo. Trần Duệ chứng kiến móng vuốt sắc như đao kia mới hiểu được kẻ này vì sao được xưng là Huyết Thủ. Thảo nào hắn không cần vũ khí, thì ra cặp vuốt kia mới là thứ vũ khí mạnh nhất.

Frankl đánh trúng một phát thì tấn công càng thêm ác liệt. Vệt máu trên người Trần Duệ càng đậm lên lên. Lại một tiếng “Bành” , lưng hắn bị trúng một quả đấm mạnh đau thấu tim. Frankl cũng không giống như Pagdarius đợi Trần Duệ nghỉ ngơi rồi mới tiếp tục đánh mà thừa dịp hắn chưa đứng vững liền tấn công càng cuồng bạo.

Dưới sự công kích mãnh liệt của Frankl, Trần Duệ đỡ trái đỡ phải một hồi thấy khó ngăn cản, trong tâm liền xuất hiện một tia buông xuôi: Lần này quá nóng vội rồi sao? Lần đầu tiên thực chiến không sử dụng được Cực Quang đạn mà lại gặp địch nhân đáng sợ như vậy!

Đây không phải là huấn luyện, đánh thua lần sau đánh tiếp! Cũng không phải trò chơi, chết rồi có thể sống lại tăng HP! Đây là cuộc chiến sinh tử chính thức, thua phải trả giá bằng tính mạng!

Đời trước hắn chỉ là trạch nam mà không phải là chuyên gia đánh lộn hay bộ đội đặc chủng gì cả. Thời gian đặc huấn quá ngắn, đáng lẽ không nên nóng lòng tham gia loại đấu sinh tử này.

Tâm lí do dự ảnh hưởng trực tiếp tới động tác. Frankl nhận ra đối phương đã bắt đầu sợ hãi, hiển nhiên cũng không khách khí. Hắn dùng một trảo xoẹt xuống đùi tạo thành một vết sâu dài, rồi lợi dụng lúc đó dồn lực đạp mạnh xuống dưới xương sườn Trần Duệ. Trần Duệ bị cú đá mạnh mẽ đạp bay hơn mười thước. Nơi bị đánh trúng đau kịch liệt, có vẻ hai khớp xương đã bị đứt gãy, nhất thời không đứng lên được.

Frankl một bên bước tới một bên dùng ngôn ngữ phá tan ý chí đối thủ, đây là thủ đoạn hắn thường dùng.

“Tao đã nói muốn bẻ gãy tay chân mày, nhưng giờ tao đổi ý rồi. Tao muốn bóp vỡ từng đốt xương của mày cho đến khi mày chết!”

Trần Duệ run rẩy, tâm thần sợ hãi co rúm lại, trong đầu bỗng nhiên vang lên tiếng hô của Pagdarius lúc đặc huấn.

“Càng sợ sẽ chết càng nhanh”

“Nếu không có dũng khí, cả đời ngươi đừng mong trở thành cường giả chân chính”

Tại ranh giới sinh tử, Trần Duệ lập tức tỉnh ngộ.

Tại sao phải đặc huấn?

Tại sao lại muốn tới thực chiến?

Vì cớ gì không co đầu rút cổ tại trong phòng thí nghiệm?

Vì cớ gì không nhờ Shia và Aldaz bảo vệ che chở?

Vì cớ gì lúc trước không có chút lực lượng nào mà vẫn không lùi bước, hiện có rồi sao còn ngược lại không dám tiến lên?

Cho dù hôm nay không tới đấu trường thì sớm muộn gì hắn cũng phải đối diện với cửa ải này. Nếu như trốn tránh thì cả đời thì chỉ có thể dựa vào chút thông minh mà ở trong cái giếng nhỏ hẹp làm một kẻ đầu cơ.

“Lúc kiên trì không được, ta phải làm gì?”

Trần Duệ bỗng hét lên với chính mình

“Càng những lúc ta không kiên trì được, càng phải tự nhắc nhở mình. KIÊN TRÌ!”

Frankl dừng lại. Hắn không hiểu Trần Duệ đang nói gì. Bởi Trần Duệ nói ... là tiếng trung.

Chẳng lẽ là chú văn? Thằng này còn biết ma pháp sao?

Frankl kinh nghiệm phong phú, biết đối phương vẫn còn dư lực. Thường những đòn phản kích lúc gần chết mới là đáng sợ nhất. Hắn cẩn thận đi chậm tới.

“Còn nhớ rõ những chữ dán trên đầu giường sao?”

Trần Duệ xiết chặt nắm đấm:

“Sở dĩ con người có thể làm được bởi vì có lòng tin có thể làm được!”

“Người không sợ đi tới thì không lo không có đường”

Hắn cắn răng chịu đựng xương sườn đau nhức, hai tay chống đỡ thân thể.

“Trần Duệ, nói cho ta biết dòng chữ viết ở đó là cái gì?

Trần Duệ rống lớn một tiếng, giống như đang tự nói với mình, cũng giống như lời tuyên cáo đối với toàn đấu trường, toàn Ma giới

“Bóp cổ cái vận mệnh khốn kiếp, khiến nó mặc ngươi chinh phục”

Những lời này vừa hét xong, Trần Duệ đang gục ngã tưởng không dậy nổi đã bật lên. Thật giống như những lần hắn đứng lên sau những kinh nghiệm cuộc sống thất bại lúc trước vậy.

Cho dù kết quả của trận đấu sinh tử này ra sao, bắt đầu từ trong tích tắc này, hắn đã bước lên được một bước thành công vượt qua chính mình.

Frankl tuy kinh nghi nhưng thấy chú văn kì quái của đối phương có vẻ như không có tác dụng mấy thì càng thêm an tâm mà bước nhanh hơn. Bỗng hắn thấy đôi ánh mắt lóe lên từ sâu trong mặt nạ, không hề sợ hãi, không chút biểu tình, tràn ngập cỗ khí thế nhiếp người.

Frankl không dám khinh thường. Hắn đánh một quyền thăm dò. Trần Duệ nghiêng người, Frankl lập tức mở nắm đấm duỗi ra móng vuốt xẹt qua lồng ngực, máu tươi lập tức bắn ra. Trần Duệ không chút sợ hãi quay người quét chân, đá trúng khớp cong của đầu gối làm hắn ngã dập đất.

Khi Frankl nhanh chóng xoay người nhảy lên thì Trần Duệ bỏ qua phòng ngự mạo hiểm áp sát, quay mình tóm lấy một bên Frankl, ôm eo hắn mạnh mẽ nhấc lên.

Frankl cảm thấy trọng tâm thay đổi, đầu chĩa xuống đất, trong lòng hô không ổn. Nhưng hắn còn chưa kịp bảo vệ đầu đã bị Trần Duệ tung một đòn vật lưng học từ Athena mạnh mẽ cắm hắn xuống mặt đất. Phiến đá trên đất đã xuất hiện cả vết rạn.

Hôm nay phương diện tinh thần của Trần Duệ đã hoàn toàn thoát thai hoán cốt. Tất cả sợ hãi băn khoăn đều bị vứt phía sau. Không rụt rè, không do dự. Chỉ có chiến đấu, nhập tâm mà chiến!

Về mặt lực lượng có lẽ không đủ xưng là cường giả, nhưng đây đã là một khỏa tâm của cường giả chân chính.

Frankl chỉ cảm thấy đầu ong lên, đau nhức đến kịch liệt. Cũng may thể chất giác ma vốn cường tráng, xoay xoay một hồi lại đứng dậy. Trần Duệ như tàn ảnh áp sát, phản kích vô cùng mạnh mẽ. Tay, chân thậm chí đầu đều trở thành vũ khí trí mạng, đúng tiêu chuẩn phương thức chiến đấu hung hãn học từ Pagdarius.

Khán giả vốn đang nhìn Frankl nắm chắc thắng lợi trong tay bỗng nhiên nghịch chuyển liền dốc sức hò hét động viên hắn. Còn những người cao hứng nhất chính là những kẻ mua số 52 thắng, cũng bắt đầu hô to tên của số 64.

Frankl tuy trúng mấy kích liên tiếp nhưng thực lực cũng không phải để ngắm chơi. Hắn hét lớn một tiếng, dốc sức đấm một cú trúng ngay vết thương dưới xương sườn của Trần Duệ, nhờ đó kéo được khoảng cách thoát ly cảnh nguy hiểm.

Lí do Frankl thắng liên tiếp mấy trận trước thứ nhất là do có thiên phú tăng lực lượng từ ác ma sơ giai lên trung giai, thứ hai là dùng thủ đoạn tàn nhẫn uy hiếp đối thủ. Hiện giờ số 64 không những không hề bị khiếp sợ bởi uy hiếp mà còn toát ra loại khí thế kinh người áp chế lại hắn. Tuy miệng vết thương của Trần Duệ đau nhức kịch liệt nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo. Tinh lực còn thừa lại chẫm rãi vận chuyển điều chỉnh thân thế đến trạng thái công thủ thích hợp nhất. Con mắt phát ra tia sáng nhàn nhạt tựa như một mãnh thú đang nhìn chằm chằm vào con mồi đang giãy chết.

Loại ánh mắt này khiến nội tâm tàn nhẫn xưa này của “Huyết Thủ” bốc lên từng đợt rét lạnh.

“Một kẻ rất hay!”

Arnoux trên ghế khách quí bỗng mở miệng nói một câu.

Ác ma cao giai có ánh mắt rất lợi hại, liếc một phát đã nhận ra tinh thần của Frankl đã bị khí thế của đối phương áp đảo. Cho dù hắn có tăng thêm mấy lực lượng đi nữa cũng không thắng được.

Thân tín Kiton bên cạnh Arnoux xem mặt chủ phối hợp nói khéo:

“Đại nhân nói là số 64 sao?

Ánh mắt đại ác ma chiếu xuống người Trần Duệ, nhàn nhạt nói:

“Lúc trước có lẽ ta nhìn lầm. Số 64 rất có khả năng lấy được bản điêu khắc kia”

Kiton tò mò hỏi:

“Nhưng hiện tại tình thế hai bên đang ngang nhau mà. Hơn nữa thiên phú cuồng bạo của Frankl còn chưa dùng, có khi lại xuất hiện biến hóa thì sao?”

Arnoux cười lạnh không nói, Kiton liền biết điều không hỏi nữa mà tiếp tục quan sát trận đấu.

Frankl càng đánh càng kinh hãi. Kinh nghiệm đánh nhau của số 64 không khác tên gà bắp mới học, rất dễ tìm ra sơ hở. Nhưng càng chiến đâu thì kỹ năng của hắn càng thuần thục và hoàn thiện, sơ hở cũng biến mất. Đôi lúc ngẫu nhiên tưởng lộ ra sơ hở thì hóa ra là bẫy rập. Năng lực học tập và thích ứng thật đáng sợ!

Kinh người hơn nữa là thân thể đối thủ vốn đang trọng thương, chiến lực và sức chịu đựng không những giảm mà còn mạnh kinh người. Thể lực cùng năng lực công thủ của hắn đến bây giờ vẫn không giảm mà ngược lại chính Frankl bị vết thương ảnh hưởng sắp không chống đỡ nổi.

“Gào!”

Frankl tự biết nếu cứ tiếp tục vậy thì sẽ thua không nghi ngờ. Hắn quyết tâm một trận, hét lớn. Cơ thể hắn bỗng nhiên phình lên gấp đôi, lực lượng đột nhiên tăng mạnh.

“Là cuồng bạo! Frankl đã dùng cuồng bạo rồi!”

“Đây là thiên phú biến dị của giác ma!”

“Nhanh giết chết cái tên đeo mặt nạ kia đê!”

Những khán giả ủng hộ Frankl đã thấy được hi vọng lật ngược thế cờ.

Trần Duệ tuy cảm thấy áp lực nhưng vẫn như trước không hề thất thố. Loại tăng cường này của Frankl chắc hẳn không thể kéo dài, nếu không hắn đã sớm dùng rồi. Trần Duệ lập tức đổi chiến thuật, lấy du đấu làm chủ, khống chế tiết tấu tiêu hao lực lượng của đối phương.

“Trọng tâm phải ổn định!”

“Không chỉ dùng mắt mà còn cần dùng cảm giác để phán đoán”

“......”

Trong tâm Trần Duệ không ngừng niệm mấy lời nhắn nhủ của Độc Long. Trong trạng thái tập trung tối đa, một ít khuyết điểm khó uốn nắn trong đặc huấn cũng chủ động sửa lại. Năng lực nắm chắc cùng phán đoán thời cơ cũng ngày càng chính xác, tinh lực cũng khống chế ngày càng thuần thục.

Giống như một thanh đao cùn ma luyện bằng khối đá mài đao mang tên Frankl mà dần hiện mũi nhọn.

Chàng Rể Ma Giới - Chương #47