Chương 450: Sekeruide! Thần Sơn Lơ Lửng


Nhờ hành động cứu chim non và câu thông của phân tích chi nhãn, Trần Duệ đã thành công trong việc chiếm được thiện cảm rất lớn của bạo liệt điểu.

Bạo liệt điểu đã xuất hiện, như vậy núi Sekeruide hẳn ở gần đây, trí tuệ bạo liệt điểu không cao, chỉ có thể cung cấp một số thông tin nhất định.

Nhờ câu thông, Trần Duệ biết được ở đây có một “đỉnh núi” kỳ dị, mỗi khi đến mùa sinh sản, rất nhiều bạo liệt điểu từ trên “đỉnh núi” đó bay tới đây. Khí hậu cùng độc tính thực vật chỗ này tương đối có lợi đối với sự sinh sản của chúng, thiên địch cũng không có nhiều. Hắc điêu hôm nay là ngoài ý muốn, bởi vì bầy bạo liệt điểu này số lượng khá ít, thông thường, một bầy đàn lớn cho dù là hắc điêu cũng không dám quấy nhiễu.

Sau khi sinh sôi nảy nở đến một số lượng nhất định, bạo liệt điểu sẽ lại bay về “đỉnh núi”, nhưng ra dễ vào khó, chỉ có thể dưới tình huống ngẫu nhiên mà tiến vào lần nữa, cho nên ở chỗ kia bạo liệt điểu kết thành bầy suốt ngày bay qua bay lại.

Thật ra, độ nguy hiểm ở trên “đỉnh núi” cao hơn nhiều bởi vì có thiên địch cường đại, nhưng bản năng nói cho bạo liệt điểu trong “đỉnh núi” có lực lượng cường đại có thể giúp chúng tiến hóa, vì thế chúng vẫn cố chấp muốn đi vào, rồi bị ma thú mạnh hơn ăn thịt làm số lượng giảm mạnh, sau đó lại bay ra ngoài sinh sản, rồi lại tiến vào, cứ như thế lặp đi lặp lại, tạo thành một vòng tuần hoàn kì dị.

Dưới sự dẫn đường của bạo liệt điểu, Trần Duệ tìm đến “đỉnh núi”, đó là một ngọn núi cao ngất mây mù lượn lờ, có thể thấy từng đàn bạo liệt điểu không ngừng bay qua bay lại, tựa hồ như muốn chui vào một cái cổng không nhìn thấy nào đó.

Nhiều bạo liệt điểu như vậy cho dù là hắc điêu cũng không dám tới gần, từ xa nhìn lại có thể thấy từng đàn bạo liệt điểu đông nghịt giống như mây đen lượn quanh đỉnh núi, thật là một kỳ quan hiếm thấy.

Không đúng? Như thế nào mà một chút cũng không giống? Nhìn từ bên ngoài, màu sắc và hình dạng hoàn toàn khác nhau, Trần Duệ lộ ra vẻ nghi hoặc, ngước mắt nhìn từng đàn bạo liệt điểu đang bay lượn trong không trung.

Mấy con bạo liệt điểu này bay cao hơn hẳn đỉnh núi, thế nhưng vẫn còn muốn bay cao hơn nữa, chẳng lẽ Sekeruide không phải ở đỉnh núi mà ở trên không trung?

Trần Duệ vừa động tâm niệm, thân thể dần dần bay lên phát ra khí tức cường đại, cùng lúc đó bạo liệt điểu bên cạnh cũng phát ra tín hiệu thông báo nào đó giúp hắn không bị lọt vào tập kích của đám bạo liệt điểu đang bay lượn như mây đen xung quanh kia, không lâu sau liền bay đến đỉnh núi.

Trần Duệ hướng phía bên trên bay thẳng không ngừng, chỉ thấy trống trơn không có thứ gì, nhìn xuống dưới chỉ thấy vân sơn vụ hải, chỉ có điều càng lên cao, cảm giác trong lòng hắn càng mãnh liệt, giống như cái lúc hắn ở Thải Hồng sơn cốc lần đầu tiên vậy.

Khi đó hắn còn chưa biết thượng cổ phù ngữ, ma pháp trận và long ngữ minh văn, cũng không có được cảnh giới như hiện giờ, nhưng giờ hắn đối với ma pháp trận đã hiểu biết đến trình độ cao nhất ma giới, kiến thức trụ cột về thượng cổ phù ngữ cũng thông hiểu chỉ thua mỗi tiên nữ long Lola mà thôi, vậy mà khi đối diện với khoảng không cao ngất, trống rỗng này, vẫn chỉ có cái cảm giác mông lung chẳng khác nào lúc năng lực của hắn còn sơ khai.

Phảng phất như một đứa học sinh tiểu học với thành tích số học ưu tú còn chưa tiến vào trung học, đột nhiên lại được tiếp xúc với thế giới số học cao cấp vậy.

Trần Duệ mơ hồ “ngửi” được một tia khí tức của thượng cổ phù ngữ, càng như thế càng giật mình, bỗng nhiên hắn nghĩ tới một câu cổ ngữ “Sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân” (Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi có người giỏi hơn)

Ở phương diện lực lượng, cường giả rất đông đảo, Trần Duệ tự xác định mình đang ở vị trí rất thấp, cũng là tự đề ra cho mình mục tiêu cùng động lực mạnh mẽ để tiến về phía trước, ban đầu là Araujo Alex, hiện tại là Gustav. Lực lượng của hắn có thể tăng vọt trong khoảng thời gian ngắn như vậy không chỉ nhờ trợ giúp của siêu cấp hệ thống mà còn nhờ cơ duyên cùng ngộ tính của bản thân. Trọng yếu hơn là ý chí tự mình không ngừng tiến lên của một cường giả.

Nhưng ở trong lĩnh vực này thì sao?

Thiên tài chế khí đại sư tam hệ tinh thông, thiên tài ma pháp trận, thiên tài thượng cổ phù ngữ, thiên tài kinh tế, thiên tài bày mưu tính kế, kẻ có được tông sư cấp hắc sắc dược tề, người chế tạo thần khí, trong lĩnh vực này, quả thực rất ít người có thể so sánh với hắn, điều này khiến Trần Duệ vô tình có một loại tâm lý tự mãn.

Loại tự mãn này không chỉ là tự tin, mà phần nhiều là kiêu ngạo, có lúc “tự mãn” cũng chính là “dậm chân tại chỗ”.

Hiện giờ ngẫm lại, Trần Duệ mới phát hiện chưa được bao lâu mà mình đã trở nên tự mãn như vậy, tam hệ tinh thông đại sư cùng thiên tài ma pháp trận là nhờ độ sâu phân tích của siêu cấp hệ thống, hắc sắc dược tề và thần khí rõ ràng cũng là sản phẩm của siêu cấp hệ thống, phương diện kinh tế cùng tính kế cơ bản là đạo văn kiến thức nghìn năm của nhân loại. Nói toạc ra, Trần Duệ hắn chẳng qua là có vận khí tốt, có chút khôn vặt của một kẻ xuyên việt mà thôi, nếu như mất đi siêu cấp hệ thống thì hắn còn gì đây?

Trên thực tế, mặc dù có sự trợ giúp của siêu cấp hệ thống, hắn vẫn gặp phải tình huống như ngày hôm nay.

Vừa nghĩ đến đây, Trần Duệ bỗng rùng mình một cái, tất cả đều trở nên thông suốt: đúng vậy, có thể nhận thức giá trị thật của bản thân mới có thể tiến thêm một bước được, điều đầu tiên cần phải ghi nhớ trong chiến đấu chính là “biết người biết ta trăm trận trăm thắng”.

Chỉ trong một khắc suy nghĩ, Trần Duệ phảng phất như đã tỉnh ngộ sau khi trảu qua trăm ngàn năm nghiên cứu, tâm cảnh cũng phát sinh một loại biến hóa vi diệu tương ứng, thực lực tuy không tăng lên rõ ràng nhưng lại cảm giác được con đường khổ luyện tăng trưởng thực lực rộng rãi ngay trước mắt, loại thăng tiến tâm cảnh này chủ yếu dựa vào một chữ “ngộ”, phần nhiều là nhờ cơ duyên, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.

Tâm cảnh Trần Duệ đạt được tinh biến, người cũng đã bình tĩnh trở lại, bắt đầu tổng hợp vận dụng tri thức sở học của chính mình, khảo nghiệm cùng phóng đại “cảm giác” tia thượng cổ phù ngữ kia.

Khi hắn hoàn toàn tỉnh táo lại, loại cảm giác này quả nhiên càng lúc càng mãnh liệt, càng như vậy càng có thể cảm giác được huyền diệu trong đó, vốn năng lực hiện giờ của Trần Duệ không cách nào phá giải để tiến vào như đã làm ở Thải Hồng sơn cốc trước đó, nhưng nhờ bạo liệt điểu bay ra bay vào để lại một loại sinh vật nào đó để duy trì mà xuất hiện “sơ hở”, cho nên “cửa vào” vốn thiên mã hành không lại mơ hồ có dấu vết có thể lần theo.

Chỉ có điều, nếu muốn giải khai cái “sơ hở” này để tiến vào bên trong nhất thời còn chưa có cách nào làm được.

Trần Duệ linh cơ vừa động, gọi mấy con bạo liệt điểu thân cận bên mình về, bắt chước phương pháp khảo nghiệm “đệ nhất nhân xưng” biến thành bạo liệt điểu, cuối cùng cũng được tiến triển mang tính đột phá.

Nếu là ma hoàng bình thường, duy trì lơ lửng trên không trung thời gian lâu như vậy chỉ sợ đã kiệt sức, nhưng kỹ năng phi hành của Trần Duệ không phải loại cường giả ma hoàng bình thường có thể so sánh, sau khi lặp đi lặp lại thí nghiệm nhiều lần, rốt cục Trần Duệ cũng cảm giác được một trận hoa mắt váng đầu, “khoảng không khí” vốn trong suốt trước mắt lập tức biến đổi thành một cảnh tượng khác hẳn.

Tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng cái cảm giác “nhảy” này vẫn tạo thành kích thích mãnh liệt đối với thị giác, không chỉ vì đột ngột mà còn bởi loại lực lượng huyền ảo này.

Một ngọn núi màu trắng, thoạt nhìn không có gì khác biệt so với những ngọn núi bình thường khác, cái khác duy nhất chính là ngọn núi này đang trôi nổi trong không trung.

Cảm giác đầu tiên của Trần Duệ không phải là quen mắt, mà là một loại khí thế cổ xưa cùng thê lương ập đến, loại khí thế này chính là cái không thể cảm nhận được ở tầng thứ tư đại điện trong thế giới kia, cảm giác thứ hai mới là sự quen thuộc, núi Sekeruide!

Ngọn núi thần thánh trong tư liệu ở tầng bốn đại điện, Sekeruide, không ngờ lại là một ngọn núi thần bí lơ lửng giữa không trung.

Con bạo liệt điểu bên cạnh Trần Duệ nhìn thấy Sekeruide liền hớn hở kêu to một tiếng, vỗ cánh bay về phía trước, không sau biến mất trong rừng cây.

Trần Duệ bay theo hướng ngọn núi lơ lửng màu trắng kia, ngay khi hạ xuống đất, tâm linh liền sản sinh ra một cảm giác kỳ dị, vô luận là ở ngõ ngách hay bộ dáng ngụy trang nào. Hắn cũng chỉ là “nguyên tố bên ngoài” của ngọn núi này, nhất cử nhất động đều có vẻ vô cùng chướng mắt, nếu như trong núi có người, có thể tìm ra hắn dễ như trở bàn tay.

Cảm giác này giống như ở phủ đệ của Tirisfal, nhưng của Tirisfal là dựa vào mưu trí và xảo kế, mà nơi này lại là huyền diệu chân chính - phù ngữ và pháp tắc.

Phạm vi bên trong ngọn núi lớn hơn hẳn diện tích thấy được bên ngoài, Trần Duệ đi hết nửa ngày mà vẫn chỉ ở vùng chân núi, Trần Duệ có dự cảm, phạm vi chân chính của nó hẳn phải vượt quá sơn mạch Texas Phil khổng lồ, tựa như một “thế giới” riêng vậy.

Toàn bộ núi Sekeruide là một lĩnh vực dung hợp với thượng cổ phù ngữ.

Có thể dùng lĩnh vực bao trùm một sơn mạch khổng lồ như thế, lại còn thêm cái cảm giác kỳ dị kia, đã không còn nằm trong phạm trù năng lực của cường giả cấp ma đế rồi.

Chẳng lẽ nơi này lại là di chỉ mà cường giả cấp bán thần lưu lại?

Tư liệu mà hắn có được chỉ cho biết nơi này có ốc nguyên chi nhưỡng, nhưng cụ thể ở vị trí nào thì tạm thời chưa biết, chỉ có thể từng bước thăm dò.

Đi hơn nửa ngày, Trần Duệ cuối cùng cũng phát hiện một bậc thềm màu trắng thông thẳng đến phía trước, bậc thềm này vô cùng sạch sẽ, ngay cả rêu xanh cũng không có, không biết là do có người thường xuyên đi qua hay là do hiệu quả thần kỳ của lĩnh vực.

Trần Duệ theo bậc thang bước tới trước, bỗng nhiên dừng lại.

Trên không, một bóng đen quỷ mị đáp xuống.

Chủng tộc: thạch tượng quỷ

Tổng hợp thực lực bình định: C

Lực lượng: C, thể chất: C, tinh thần: E, độ: C

Thuộc tính: ám thuộc tính.

Trong đầu Trần Duệ lập tức hiện ra tư liệu, thạch tượng quỷ - tác phẩm luyện kim thuật cổ, có năng lực bay lượn, bộ phận người biến dị có khả năng tư duy độc lập, lực phòng ngự cường hãn, có khả năng miễn dịch với tâm linh ma pháp đồng thời giảm một nửa hiệu quả thương tổn của ma pháp.

Nói một cách chính xác thì thạch tượng quỷ là loại nửa sinh vật nửa máy, có chút tương tự người thủy tinh, nó hoàn toàn không để ý tới khí tức uy hiếp cấp ma hoàng từ người Trần Duệ phát ra, vẫn như cũ lao thẳng xuống.

Chẳng qua chỉ là một con thạch tượng quỷ cấp ma vương mà thôi, Trần Duệ phất tay một cái nó liền bị một cổ lực lượng khống chế ở phạm vi cách ba mét, con thạch tượng quỷ này có vè ngoài giống như tư liệu trong tầng bốn miêu tả, toàn thân đen nhánh, có dạng như người thú, mắt màu đỏ, tay chân có móng vuốt sắc bén, sau lưng có cánh, toàn thân giống như được làm từ loại đá nào đó.

Thạch tượng quỷ mặc dù bị khống chế nhưng vẫn hung ác hướng phía Trần Duệ vũ động móng vuốt một cách khó khăn, tựa như không chết không ngừng.

Trần Duệ bỗng nhiên nhíu mày, nhìn thấy bầu trời lúc này đã có thêm rất nhiều bóng lớn, hiện ra như một cái vòng cực lớn, đem hắn bao vây lại, hơn nữa số lượng còn đang không ngừng tăng lên.

Chỉ nhìn số lượng trước mắt cũng đã mấy vạn con, nếu như đều là cấp ma vương, thậm chí chỉ là cấp cao thôi, thì cho dù Trần Duệ có là ma hoàng, liều mạng đánh cũng sẽ bị hao tổn mà chết, nhất thời hắn cảm thấy một trận sởn tóc gáy.

“Tự ý tiến vào thần sơn, muốn chết!”

Một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, tiếng nói không ngờ lại có chút quen tai, chỉ là ngữ khí băng lãnh đầy xa lạ cùng sát khí.

Chàng Rể Ma Giới - Chương #450