Chương 445: Pháp Tắc! Lại Gặp Lĩnh Vực Bán ...


Hóa ra Sekeruide còn có biệt danh “thần thánh chi sơn”, chỉ là tin tức của “thế giới” này đơn giản hơn những thế giới khác nhiều, chỉ có giới thiệu về một ít động thực vật đặc biệt.

Bạo liệt điểu: loài chim biến dị, nóng tính, cảm giác về bạn thù mạnh mẽ, vuốt mỏ mang độc tính, có thuộc tính tự bạo.

Thạch tượng quỷ: tác phẩm luyện kim thuật cổ, có năng lực bay lượn, những kẻ biến dị có tư duy độc lập, lực phòng ngự mạnh, miễn dịch ma pháp loại tâm linh, giảm một nửa tổn thương ma pháp.

Sư hạt: ma thú biến dị, thân sư tử đuôi bọ cạp, hành động nhanh chóng, nanh vuốt có kịch độc, có thể làm kẻ địch choáng váng, kịch động trong độc châm nơi đuôi còn gấp mười nanh vuốt. Lực lượng cường hãn, tính tình hung ác, sẽ chủ động công kích kẻ xâm nhập địa bàn.

Trần Duệ nhíu mày, từng tận mắt nhìn thấy Sapp Lena kịch đấu với sư hạt trong Thủy Tinh sơn cốc, loại ma thú này cực khó chơi, mà đám sư hạt lúc đó đã chịu đủ giày vò của thí nghiệm, lực chiến đấu giảm mạnh nhưng chỉ sợ ma hoàng cấp bình thường cũng không phải đối thủ.

Lúc này, trên không của sơn mạch trắng xuất hiện một bóng đen to lớn, Trần Duệ vừa nhìn đã cả kinh.

Đây là một cự long dài hơn mười mét, tướng mạo hung ác, thân thể đen thui, lân phiến ám sắc trông cứ như khải giáp, dưới ánh sáng phát ra quang mang giống như hắc bảo thạch vậy.

Hắc long: hơi thở ám hệ. Miễn dịch ma pháp cấp thấp toàn hệ, giảm 90% sát thương của ma pháp cao cấp, thiên phú càng mạnh thì lực miễn dịch càng cao, cao nhất là 99%. Tính chịu lực và tốc độ hơi kém so với các long tộc còn lại.

Thiên phú của hắc long và thủy tinh long khá giống nhau, đều là khắc tinh của ma pháp, so sánh với thủy tinh long hoàn toàn miễn dịch ma pháp, hắc long có thể miễn dịch ma pháp cấp thấp, giảm 90% tổn hại của ma pháp cao cấp (cao nhất là 99%), cũng không kém miễn dịch là mấy. Hắc long còn có một đặc điểm mà thủy tinh long không có, đó là dùng được dược tề cao cấp.

Trần Duệ ngầm kinh hãi, núi Sekeruide không chỉ có mãnh thú như sư hạt, mà còn có cả hắc long! Chẳng trách Tiffany lại nói, đây không phải là nơi hắn (thương nhân Simon) có thể tới.

Sau đó còn một đoạn giới thiệu nữa, cuối cùng Trần Duệ cũng tìm được ốc nguyên chi nhưỡng.

Ốc nguyên chi nhưỡng: vật kỳ diệu có được căn nguyên lực hệ thổ, có thể tăng mạnh lực lượng hệ thổ, thậm chí kích phát dị biến chưa biết đến nào đó. Nhưng lại có tác dụng đông đặc mãnh liệt với thân thể, không thích hợp cho sinh vật không đặc thù sử dụng.

Trần Duệ gật đầu, ốc nguyên chi nhưỡng quả thực là một thứ thần diệu, chỉ có “tác dụng phụ” duy nhất là đông đặc thân thể, đối với thổ nguyên tố nhân chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu. Chẳng trách đoạn cuối còn chú thích như vậy.

Án chiếu theo tư liệu này, núi Sekeruide nằm trong Texas Phil sơn mạch ở bắc bộ Huyết Sát đế quốc, vị trí cụ thể không tõ, nhưng cũng có một phương hướng đại khái. Nhưng vẻ ngoài của núi Sekeruide mạnh hơn nhiều so với cái cảnh ruồi cũng không có trong tưởng tượng.

Mặc dù núi Sekeruide có sư hạt hay sinh vật đáng sợ như hắc long, mà vị trí của ốc nguyên chi nhưỡng thì không rõ, nhưng đã làm tới nước này thì làm sao quay đầu được nữa. Dù thế nào cũng phải đi xem một lần.

Sau khi tìm được tin tức của ốc nguyên chi nhưỡng, cuối cùng Trần Duệ cũng quyết định, hẳn là vẫn còn thời gian để ở lại nơi này, chi bằng đi khắp nơi xem sao, sưu tập một ít nguyên liệu quý báu.

Đồ tốt trong “thế giới” của tầng thứ tư thật nhiều, không ít tri thức hoặc tâm đắc đã thất truyền, thậm chí vượt qua phạm trù chế khí đại sư. Cũng không biết ai để lại, quả nhiên vô cùng thần diệu, đủ để sánh ngang với tháp ma pháp thượng cổ ở Âm Ảnh đế quốc.

Trần Duệ vận dụng phân tích chiều sâu, tiến vào “thế giới” không trùng lặp thu được tri thức và tin tức, nhưng mà một loại cảm giác kỳ dị trong lòng lại dần dần rõ nét, cảm giác này có vẻ quen thuộc, giống như trong mỗi “thế giới” lớn nhỏ ở cả tầng thứ tư đều bị thấm loại khí tức nào đó, tuần hoàn không ngừng, sinh sôi không dứt. Có lẽ đây chính là căn nguyên cùng cơ sở động lực của những “thế giới” này.

Càng “ra vào” những “thế giới” này, loại cảm giác đó càng mãnh liệt, giống như vô biên vô hạn, lại giống như vật đổi sao dời, không cách nào diễn tả chính xác bằng ngôn ngữ. Ngay cả tinh lực trong thể nội cũng không chịu khống chế mà sôi lên, hẳn là do lực lượng chưa biết kia dẫn dắt.

Trần Duệ cảm thụ dao động kỳ dị trong thể nội, đột nhiên tỉnh ra, lớn mật tháo kính mắt kia xuống.

Mặc dù lúc trước Bet nhắc nhở mãi, dù thế nào cũng không được tháo kính mắt xuống. Nhưng Trần Duệ cũng không hiểu sao, cứ thế tháo xuống, giống như tất cả là bản năng vậy.

Mới khẽ tháo kính mắt, Trần Duệ liền cảm thấy đầu ong lên, tất cả cảnh tượng đột nhiên biến đổi, thế giới, tư liệu gì đó đều không thấy, chỉ thừa lại phù hiệu lớn nhỏ chuyển động lấp lánh đầy trời.

Lúc Trần Duệ nhìn thấy những phù hiệu kia thì lập tức chấn động, thượng cổ phù ngữ! Toàn bộ đều là phù văn của thượng cổ phù ngữ, không phải là một chữ hoặc là một câu, mà tất cả “thế giới” đều do thượng cổ phù ngữ hình thành!

Nếu như lúc trước hắn và Lola nghiên cứu từ ngữ, câu đơn, nhiều nhất cũng chỉ là đoạn văn, vậy thì những thượng cổ phù ngữ trước mắt này chính là một đại tác phẩm nhiều chương như ma giới đích nữ tế! Kỳ cảnh của cả tầng thứ tư, còn có cái cảm giác kỳ dị cứ đi ra ngoài là quên phải nhiều lần nhớ lại, tất cả đều là công hiệu của thượng cổ phù ngữ!

Toàn bộ thượng cổ phù ngữ đều diễn hóa từ mười tám phù văn cơ sở kia, giống như bảng chữ cái tiếng Việt ghép lại thành văn vậy. Nhưng mà biết chữ chỉ là bước thứ nhất, đừng nói là Lola và Trần Duệ còn chưa hiểu thấu được tự phù cơ sở do mười tám khối thạch bản biến hóa ra, cho dù biết hết “chữ cái” thì còn phải học đánh vần, còn lâu mới viết văn được, mà ngồi đánh chữ cả tác phẩm như anh Hoàng Ma thì còn lâu hơn nữa.

(Biên: Vãi tên HM, tự sướng vừa thôi )

Mà “thế giới” trước mắt này, rõ ràng là một “tác phẩm” cực kỳ hoàn mỹ và hoa lệ.

Nếu như Lola ở chỗ này, nàng nhất định sẽ hưng phấn phát điên, trong này có vô số câu đơn thượng cổ phù ngữ chưa biết, câu ghép, thậm chí là đoạn văn thì hàng loạt. Không nói đến những “thế giới” được sáng tạo ra, chỉ riêng bản thân những thượng cổ phù ngữ này đã là chí bảo vô giá rồi.

Mặc dù Trần Duệ đã mở độ sâu phân tích, nhưng chưa kịp nhìn kỹ những “chí bảo vô giá này”, bởi vì lực lượng vốn chậm rãi lưu động trong thể nội đã bắt đầu sôi trào dưới loại “thị giác” này, gần như đến mức không thể ức chế được nữa rồi.

Tất cả thượng cổ phù ngữ trong không gian cũng bắt đầu biến hóa, từng luồng khí tức nguy hiểm đến như phá trời rạch đất. So sánh với lực lượng to lớn vô biên này, Trần Duệ cảm thấy mình chỉ là một hạt bụi nhỏ bé không đáng kể trong không gian, căn bản không có khả năng kháng cự. Nếu như so sánh cỗ khí tức kia với một sinh mạng, thì chỉ cần một tư tưởng đã có thể triệt để chôn diệt hắn!

Thuấn gian di động cũng tốt, tinh không chi môn cũng tốt, nhất thời không thể nào thi triển được. Trần Duệ chấn động, cuối cùng cũng hiểu không gian huyền ảo này chứa đựng khí tức quen thuộc gì.

Lĩnh vực!

Loại lĩnh vực này không phải là lực lượng ở đẳng cấp phổ thông, so với nó, lĩnh vực của ma hoàng, ma đế thật giống như dòng suối nhỏ siết đến mấy cũng vẫn nhỏ bé trước mặt dòng sông: đây là lĩnh vực bán thần!

Tầng thứ tư tàng thư đại điện của đồng minh chế khí sư Huyết Sát đế quốc không ngờ lại là một lĩnh vực bán thần do thượng cổ phù ngữ cấu thành!

Cũng không phải lần đầu Trần Duệ đối mặt với lĩnh vực bán thần, trong thí nghiệm tại Thải Hồng sơn cốc lần trước, một tia khí tức lĩnh vực bán thần đó cũng là lĩnh vực bán thần vô chủ. Nhưng mà lĩnh vực hoàn chỉnh trước mắt này hiển nhiên là “một tia” khí tức kia không so được, vả lại cũng không toàn toàn là loại pháp tắc hủy diệt, cho dù Trần Duệ muốn lợi dụng lực lượng nào đó để đồng hóa hoặc lẩn tránh thì vẫn không thể nào làm được.

Trần Duệ cảm thấy như mình sắp tan thành tro bụi, nhưng mà loại lúc lực lượng đáng sợ phá trời rạch đất này đụng vào hắn, dường như vì quy tắc nào đó mà “trượt” qua, giống như Trần Duệ là một “ngoại lệ” vậy.

Đương nhiên, hiện tượng này không phải là do lực lượng của Trần Duệ bé quá không đáng kể, mà là… tác dụng của áo choàng trên người.

Trần Duệ đang kinh hãi cuối cùng cũng hồi thần, bỗng dưng hiểu được tác dụng của kính mắt và áo choàng: hiển nhiên không gian lĩnh vực bán thần này có thể cảm ứng được dao động tâm tình dị dạng để phát sinh biến hóa hoặc chủ động công kích. Kính mắt có tác dụng có thể che chắn dao động cảm xúc của người dùng, cũng lọc bỏ hình thái căn nguyên của thượng cổ phù ngữ, làm cho kẻ tiến vào không nhìn được những phù hiệu có năng lượng kỳ dị này, chỉ nhìn thấy những thứ mà thượng cổ phù ngữ biểu hiện ra, cũng là những ý nghĩa lộ ra ngoài, tức mấy “thế giới” đó.

Áo choàng hẳn là ẩn chứa loại “quy tắc đặc thù” nào đó trong lĩnh vực, dưới tình huống không có người cố ý chủ trì, loại “quy tắc đặc thù” này có thể làm người sử dụng không bị lĩnh vực lực bình thường xâm hại. Có chút giống với tài khoản vip có đặc quyền tương ứng vậy.

Sau khi nghĩ thông chuyện này, Trần Duệ tĩnh tâm lại, quả nhiên dao động của lĩnh vực bắt đầu bình phục không ít, những lực lượng như thủy triều này vẫn phả vào mặt hắn, may mà quy tắc đặc thù của áo choàng vẫn còn, không bị thương tổn gì.

Quả nhiên lĩnh vực bán thần cũng không đơn giản như thế, Trần Duệ vừa định đeo kính mắt lên, đột nhiên nghĩ ra cái gì, mặc cho loại lực lượng bán thần cấp này không ngừng xô đẩy mình, cũng không khống chế lực lượng sôi trào trong thể nội. Chỉ buông lỏng tâm thần, mở kỹ năng “phân tích” của phân tích chi nhãn, cảm thụ loại cảm giác huyền diệu khi cỗ cự lực này chìm nổi liên tục.

Lần trước trong không gian bán thần ở Thải Hồng sơn cốc, Trần Duệ từng cảm ngộ một tia pháp tắc cơ sở, làm cho lĩnh vực lực tiến mạnh. Hiện nay đang ở bên trong thế giới lĩnh vực bán thần hoàn chỉnh này thì càng cường đại hơn, đủ để tăng cường lĩnh ngộ pháp tắc cơ sở, khiến nó trở nên viên mãn hơn.

Quả nhiên, dưới tư liệu do “phân tích” sưu tập, loại cảm ngộ này càng sâu sắc, dường như có rất nhiều thứ trước kia không có, bây giờ giống như cửa sổ bị mở toang ra. Linh quang chợt lóe, lực lượng trong thể nội Trần Duệ bắt đầu kết hợp với bên ngoài, thậm chí dẫn phát loại cộng hưởng nào đó.

Đây mà một loại đốn ngộ tâm linh tương thông quý báu.

Chẳng qua, hoàn cảnh chung quanh cũng không phải trò đùa, một khi cộng hưởng vượt qua lực phòng hộ của áo choàng, vậy thì khí tức khủng bố trong lĩnh vực sẽ hóa Trần Duệ thành tro bụi trong nháy mắt. Tuy rằng khá là liều mạng, nhưng ma hoàng giống như hắn mà có thể lợi dụng lĩnh vực lực bán thần để tu hành cảm ngộ pháp tắc, chỉ sợ Trần Duệ là độc nhất ma giới.

Trần Duệ cũng không định tham ngộ ảo diệu của lĩnh vực bán thần, vạn biến không rời nguồn gốc, hắn muốn lợi dụng lĩnh vực bán thần để củng cố pháp tắc cơ sở của mình, tương lai có thể nhờ đó mà diễn hóa ra lực lượng thực sự thuộc về mình.

Trong “thế giới” nào đó, Bet vẫn luôn tĩnh tâm thể ngộ đột nhiên cảm nhận được dị dạng chung quanh, dường như cảnh tượng của thế giới đang biến ảo và run rẩy kịch liệt, giống như bị quấy nhiễu mạnh mẽ vậy. Điều này chắc chắn là không bình thường, Bet không dám ở lâu, nhanh chóng lùi ra khỏi “thế giới” này. Nhưng ngay khi hắn rời khỏi cửa vào “menu” giờ quốc tế thì lập tức cả kinh.

Nhìn thấy “Lý Sát” trôi nổi trong không trung, lúc thì rớt xuống, lúc thì vút lên cao. Mà làm hắn kinh hãi chính là, trên mặt Lý Sát đã không còn kính mắt, hai mắt đóng chặt còn thân thể không chịu khống chế. Giống như chết rồi vậy.

Đồ ngu xuẩn, đã dặn từ trước, thế mà vẫn tháo kính xuống! Ngay cả đại sư đệ nhất ma giới như hắn cũng không dám làm vậy, thằng tiểu tử lông còn chưa mọc này, không ngờ…

Nếu không phải “Lý Sát” vẫn còn giá trị lợi dụng lớn nhất kia, Bet hận không thể tự tay xé tên khốn ảnh hưởng đến lĩnh ngộ của mình thành mảnh vụn.

Nhưng vào lúc này, kính mắt của Bet đột nhiên phát ra hồng quang, thời hạn ở lại đây sắp hết! Nguy hiểm!

Chàng Rể Ma Giới - Chương #445