Chương 442: Chân Tướng?


Đột biến trong phủ đệ tam tướng quân làm cho tất cả mọi người chấn kinh.

Nhị hoàng tử Edmond lợi dụng sự kiện ám sát để làm khó đại hoàng tử, sau đó lại kéo thân tín “đã chết” của đại hoàng tử ra làm chứng, rồi lại cho thân tín này khai ra toàn bộ ngay tại chỗ. Sự kiện bất ngờ chuyển biến, tiểu hoàng tử Tirisfal đột nhiên ra tay, đánh lén giết chết Igerlu.

Kinh ngạc nhất chính là nhị hoàng tử Edmond, mặc dù ngay trước mặt Raizen giết chết Igerlu không khác nào không khảo mà xưng. Nhưng hắn vốn đề phòng Lanka, không thể nào ngờ được Tirisfal lại động thủ.

Không chỉ Edmond, ai cũng không ngờ được, tiệc sinh nhật của đệ tam tướng quân lại biến thành cảnh này.

Từ đầu tới cuối, Raizen đại đế đều bình tĩnh nhìn thấy tất cả, cho dù Tirisfal đâm chết Igerlu cũng không có ra tay ngăn trở, giống như hắn lựa chọn bàng quan với cuộc tranh đấu của các hoàng tử vậy.

Chỉ là, nếu như Tirisfal đã giết chết Igerlu sắp sửa làm chứng trước mặt Raizen đại đế, dù thế nào cũng phải có một lời giải thích.

“Ta là chủ mưu thích sát.” Tirisfal nhạt nhẽo nói một câu, nếu như tràng diện còn là một mảnh tĩnh lặng vì kĩnh hãi, thì lúc này giống như hòn đá làm sóng lăn tăn, lập tức một mảnh ồn ào.

Lanka động dung một lần nữa, khó tin nhìn vào đệ đệ cùng mẹ này.

“Lý do?” Một thanh âm lãnh đạm át hẳn tất cả âm thanh, chung quanh lập tức an tĩnh lại, đây là thanh âm của Raizen.

Đây cũng là nghi vẫn trong lòng tất cả mọi người, đại hoàng tử Lanka muốn phái người giết nhị hoàng tử Edmond là vì diệt trừ kẻ địch lớn nhất tranh đoạt hoàng vị, tiểu hoàng tử Tirisfal làm vậy vì cái lý do gì?

“Xem ra chỉ có thể nói thật.” Tirisfal nhìn Tiffany một bên, than thở: “Bởi vì ta vô cùng yêu thích quý nữ Tiffany tiểu thư, đây là nữ nhân duy nhất làm ta động tâm từ khi sinh ra tới giờ, ta không thể nào nhịn được sự ngấp nghé của nhị hoàng tử Edmond đối với nàng.”

Tiffany lập tức kinh ngạc ngây ngốc, vô thức che kín miệng: “Ngươi…”

Tirisfal nhìn thật sâu vào sự kinh hoàng trong cặp mắt mỹ lệ của Tiffany, gật đầu: “Thật sự vô cùng yêu thích, thích tới mức không thể nào kiềm chế được.”

Tiffany lắc đầu lui về phía sau, đột nhiên xoay người, nhấc chân chạy mất, nháy mắt đã tan biến ở cửa lớn.

Trần Duệ nhíu mày, nhị hoàng tử Edmond cùng Tirisfal này đều có ý với Tiffany?

Đám quý tộc trọng thần xung quanh lại có thần thái khác nhau, vì lý do hoang đường này? Vì một quý nữ?

Đừng nói những người này, ngay cả Edmond cũng không tin, tên đệ đệ nhỏ nhất này không thể là cái loại ấm đầu lỗ mãng như thế, mà hắn là trí giả và thiên tài kinh tài tuyệt diễm!

Không ít người lập tức chuyển ánh mắt lên người Lanka, có lẽ nào…

“Hừ!” Raizen hừ lạnh một tiếng, không ngờ lộ ra từng đoàn sát khí âm trầm: “Ta rất thất vọng về con.”

“Dù sao thì đứa con không có tiền đồ này vẫn luôn làm cho phụ hoàng thất vọng.” Nhìn về phương hướng Tiffany tan biến, Tirisfal cười thảm một tiếng, không nói nhiều. Nhưng ý tứ này lại làm tất cả mọi người ở đây hiểu được, Raizen đại đế tôn sùng nhất là vũ lực, mặc dù Tirisfal xưng danh là thiên tài không ai bì kịp ở các phương diện khác, nhưng phương diện tu luyện lại tầm thường, nếu không cho dù là Lanka và Edmon cũng không thể nào sánh với hắn.

Nhìn nụ cười sầu thảm của Tirisfal, không ít người lộ ra thần sắc đồng tình với vị tiểu hoàng tử này. Đừng nói cái khác vội, chỉ riêng việc thích sát lần này đã có rất nhiều điều kỳ quặc. Nhưng dù thế nào thì hiển nhiên Tirisfal đã đổ hết mọi chuyện lên đầu mình.

“Con nguyện ý tiếp nhật trừng phạt, đi Ám Hắc hồng lô đóng cửa diện bích nửa năm, xin phụ hoàng thành toàn.”

Đám hoàng tử Edmond, Lanka đồng thời cả kinh, Ám Hắc hồng lô là một mật địa cực kỳ nguy hiểm của vương tộc, ẩn chứa lực lượng ám hệ cuồng bạo vô cùng. Tuy rằng Mammon vương tộc tinh thông ám hệ có thể mượn dùng loại lực ám hệ này để nhanh chóng tu hành, nhưng cũng vô cùng hung hiểm, có không ít Mammon vương tộc đã táng mạng trong đó. Cho dù lúc Lanka đột phá ma đế năm đó cũng chỉ bế quan một tháng. Hiện nay Tirisfal chỉ là ma hoàng mới tấn giai, đi nửa năm chắc chắn có nguy hiểm tới tính mạng. Đây thật sự không phải là tu hành gì, mà là trừng phạt chân chính vô cùng nghiêm khắc.

Tròng mắt của Raizen híp lại, nhìn Tirisfal thật sâu: “Tốt, đây chính là con đường con chọn.”

“Phụ hoàng!” Lanka cuối cùng cũng mở miệng, trong mắt chúng thần, hắn mở miệng hơi bị muộn. Đệ đệ đi đổ vỏ hộ ngươi, bây giờ ngươi mới lên tiếng sao?

Raizen không cho hắn cơ hội nói, nhìn Lanka một cái, Lanka chỉ thấy một cỗ khí tức đáng sợ bao phủ mình, miệng há ra, không ngờ bị áp bách đến mức không phát ra chút âm thanh nào.

“Chuyện phát sinh hôm nay, dù là ai, nếu dám truyền ra ngoài đều phải chết.” Raizen hờ hững nói một câu, đột nhiên đứng dậy: “Hồi cung!”

Đại đa số người ở đây đều có thân phận cao quý, bao gồm cả mấy hoàng tử kia nữa, không ai dám hoài nghi lời của Raizen.

Lúc Edmond đi qua người Lanka vẫn còn chưa thoát khỏi lực lượng khủng bố kia, hừ lạnh một tiếng, nhỏ giọng: “Có đệ đệ thế này là vận may của ngươi, đáng tiếc không có lần sau đâu!”

Raizen và chúng hoàng tử vừa đi, đại thần và quý tộc còn lại cũng dồn dập đi mất. Một tiệc rượu sinh nhật cứ giải tán mất vui như vậy.

Đệ tam tướng quân Adelaide cười bồi, tiễn vị tân khách cuối cùng, vào trong viện tử thoáng đãng, nhìn lên song nguyệt tím trên đầu, vuốt vuốt khuôn mặt sắp cười đến cứng ngắc, trong lòng vô cùng buồn bực. Ai cũng không ngờ tiệc sinh nhật náo nhiệt hoàn mỹ như vậy lại biến thành trò hề của cung đình như vậy.

(Chẳng phải ca muốn mở màn party sao? Trêu ai chọc ai chứ?)

Việc phát sinh hôm nay làm cho người ta phải suy nghĩ, rất có thể liên quan đến sự cân đối thế lực giữa mấy hoàng tử, thậm chí còn có khả năng trở thành bước ngoặt xác định người kế thừa hoàng vị tương lai. Trước mắt hắn đã đứng về phía nhị hoàng tử Edmond, chỉ là…

Đúng lúc Adelaide trầm tư, một người hầu tâm phúc đi tới, dâng lên một phong thư. Adelaide tiếp nhận thư, xua kẻ dưới xuống, vừa mở ra nhìn đã nhíu mày. Tay hơi phát lực, bức thư lập tức hóa thành tro tàn.

Vừa lúc đó, trong lòng Adelaide đột nhiên sinh ra báo động, nhìn thấy trong viện tử bỗng nhiên xuất hiện một người. Là một kẻ mặc áo choàng, dưới ánh trăng sáng ngời cũng không thấy chân diện mục, dường như mang loại mặt nạ nào đó.

“Ngươi là ai?” Trong lòng Adelaide chấn động, một vùng nội thành này thủ bị cực kỳ sâm nghiêm, phủ đệ tam tướng quân của hắn lại càng bố trí cơ quan và ma pháp trận dày đặc, cho dù là ma đế cũng không dễ xông vào. Không ngờ kẻ này lại không kinh động ma pháp trận hay cơ quan gì mà hiện ra trước mắt, ngoại trừ lực lượng cao thâm khó lường, chỉ sợ còn năng lực đặc biệt nào đó.

Điều này thì hắn đoán đúng rồi, sở dĩ tên áo choàng vô thanh vô tức hiện ra trước mặt Adelaide đúng là vì một năng lực đặc thù, tinh không chi môn.

Trần Duệ đã sớm muốn một mình “thảo luận” vài vấn đề với vị đệ tam tướng quân này, vừa lúc đi cùng “lão sư” Bet tham gia tiệc sinh nhật của Adelaide, có thể nói không phí chút sức, chỉ cần thiết lập một tinh điểm ở đây, sau đó dễ dàng “xuyên” qua.

Ma pháp thủy hệ “thời không chi môn” cũng có cùng hiệu quả, mà lại chỉ hạn chế thời gian hiệu quả, không hề giới hạn số người sử dụng. Cũng có nghĩa, chỉ cần thời gian cho phép, có thể cùng lúc mang theo những người khác vượt qua “thời không chi môn”. Nhưng mà, trên thực tế, ma pháp thủy hệ này có rất nhiều hạn chế.

Đầu tiên, cự ly có hạn chế nghiêm ngặt, có tỷ lệ với ma lực của người thi triển ma pháp. Sau đó, chung quanh mục tiêu phải có đủ nước, mà loại ma pháp này rất dễ bị quấy nhiễu, nếu như ở nơi có nhiều ma pháp trận như phủ tướng quân này thì không thể thi triển được, nếu không sẽ làm không gian rối loạn, rất có thể bị truyền tống đến nơi không biết hoặc là không gian chưa biết nào đó. Mà tinh không chi môn không có hạn chế này, trừ ngẫu nhiên không thể dùng trong hoàn cảnh đặc thù như đối mặt với lĩnh vực bán thần, còn bình thường không có cấm kỵ gì, nhất là bây giờ có hai tinh điểm, vận dụng lại càng thêm linh hoạt tiện lợi.

“Tướng quân các hạ, ta là người thế nào không quan trọng, quan trọng là, ta tới là để hỏi người vài chuyện.”

Nếu như là bình thường, Adelaide đã sớm ra một quyền, nhưng bây giờ đúng lúc trải qua sự kiện bất ngờ trong tiệc sinh nhật của mình, liên tưởng đến thủ đoạn quen thuộc của tổ chức nào đó thuộc Huyết Sát đế quốc, trong lòng Adelaide không khỏi nghi hoặc, dò xét hỏi một câu: “Ẩn bộ?”

Trần Duệ vốn còn định cứng rắn, không ngờ lại dẫn đến sự hiểu lầm “tươi đẹp” của Adelaide, thuận nước đẩy thuyền gật gật đầu, mô phỏng ngữ khí của Mengtira lúc trước: “Xin lỗi, tướng quân các hạ, chức trách trong người không cho phép ta hồi đáp ngươi quá nhiều vấn đề… Mà lại, ta hy vọng chúng ta luận đàm cũng chỉ giới hạn hai người, không bị bất cứ kẻ nào quấy nhiễu.”

Adelaide biết loại “đàm thoại” này không thể có ai khác bên cạnh, làm một thủ thế, một ít nhân thủ được hắn dùng ám hiệu triệu tập đến đã lập tức rời xa, hiện vẻ có tố chất.

Trần Duệ cũng đã ngầm cảnh giác với những nhân thủ đột nhiên xuất hiện này. Không hổ là phủ đệ tam tướng quân, còn có không ít lực lượng ngầm bảo vệ, nếu như vừa rồi tùy tiện ra tay, chỉ sợ gặp phải không ít trắc trở.

“Tốt rồi, hiện tại dù ngươi có muốn giết ta, những ám vệ kia cũng không tiếp cận nơi này nữa.” Lời của Adelaide mang theo vài phần chế nhạo: “Có vấn đề gì, ngươi có thể nói, chẳng qua ta nhắc nhở ngươi một câu, thời gian và sự nhẫn nại của ta có hạn.”

Thực lực như vậy, chắc là cao tầng nào đó của ẩn bộ, mặc dù thực quyền rất lớn nhưng Adelaide không chỉ là vương tộc, mà còn là nhân vật số ba của quân đội đế quốc, cho nên giọng nói vẫn không hề khách khí.

Thành viên ẩn bộ Trần Duệ này vốn là hàng lởm, đương nhiên sẽ không để ý những tiểu tiết này, nói: “Tướng quân nói đùa rồi, vấn đề thứ nhất là, ngày nhị hoàng tử điện hạ bị thích sát, tướng quân các hạ đang ở nơi nào?”

Điều này hiển nhiên là lời giả dối, bày nghi trận, Adelaide hừ lạnh nói: “Điều này phải hỏi những mật thám của ẩn bộ các người! Đừng có hỏi ta!”

“Như vậy… chúng ta trực tiếp vào trọng điểm, tại sao lại muốn giết người thân cận với Tiffany tiểu thư?”

Điều này làm Adelaide cả kinh, ánh mắt xẹt qua sự nghi hoặc: “Đây không phải… không phải hành động phối hợp với ẩn bộ các người sao?”

Chủ mưu là ẩn bộ?

Trần Duệ liên tưởng đến kẻ động thủ với hắn là tiểu đội trưởng Mengtira, hơi kinh hãi. Adelaide hỏi lại một câu: “Ngươi là ẩn ma mấy phẩm?”

“Xem ra… tướng quân các hạ đã ngoài nghi ta.” Đêm nay Trần Duệ đến chẳng có ý tốt lành gì, tinh lực trong thể nội bắt đầu vận chuyển nhanh chóng: “Bây giờ ta đang nghĩ đến muốn chuyện.”

Thân thể Adelaide cũng bắt đầu phát ra khí tức hắc ám nồng đậm, vẻ mặt càng âm lãnh: “Hả?”

“Đó chính là… nếu ta giết tướng quân, những người bên ngoài kia có tới gần nơi này không?” Vừa mới dứt lời, bóng người đã hiện ra trước mặt Adelaide trong nháy mắt, nhuệ khí như đao chém xuống đầu hắn.

“Muốn chết!” Adelaide đã cảm nhận được khí tức lực lượng của kẻ địch này chỉ là ma hoàng sơ đoạn, chênh lệch khá lớn với ma hoàng đỉnh phong như mình. Kẻ này chắc chắn không phải người của ám bộ, mình vừa rồi suýt nữa bị lừa, không khỏi tức đến bốc hỏa.

Hôm nay nhất định phải bắt được tên khốn lớn mật trùm trời này, không lột da róc xương hắ thì khó mà giải mối hận trong lòng!

Adelaide vươn tay chộp về phía chưởng đao của Trần Duệ, muốn phế đi bàn tay của đối phương. Trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác nguy hiểm, kinh nghiệm nhiều năm chiến đầu làm hắn lập tức đưa ra phán đoán chính xác nhất, biến trảo thành quyền, đánh lên sống đao của phá nguyên đao. Tuy rắng “lưỡi đao” của phá nguyên đao vô cùng sắc bén, nhưng “sống đao” lại không thể nào đả thương người, một kích này đã đánh văng đao khí vô hình kia đi. Mặt đất bên cạnh Adelaide lập tức xuất hiện một vết nứt hẹp dài, độ sâu cực kỳ kinh người, có thể thấy sự sắc bén của một “đao” này như thế nào.

Adelaide hơi kinh hãi, nếu như vừa rồi không phản ứng nhanh, biến chiêu đúng lúc thì toàn bộ bàn tay sẽ có nguy cơ vỡ vụn, xem ra thiên phú của đối thủ này khá đáng sợ. Nhưng cũng chỉ là thiên phú mà thôi, đẳng cấp thực lực chênh lệch quá lớn, không phải chỉ thiên phú là bù đắp được.

Nhưng mà mới giao chiến mấy hiệp, Adelaide đã cảm thấy sự quỷ dị trong lực lượng đối phương. Tên khốn chỉ có lực lượng ma hoàng sợ đoạn này, dường như còn khó chơi hơn Beubois lần trước, sự khinh địch lập tức được thu liễm lại.

Ý niệm Adelaide vừa động, lập tức thi triển lĩnh vực lực, hắc sắc khuếch tán đầy trời.

Mặc dù trong ý thức của Adelaide, không cần lĩnh vực lực vẫn có thể hấp chết đối thủ này, nhưng hắn không định dây dưa, sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực, hiện tại là thời kỳ đặc biệt, phải hạ được tên khốn khả nghi này một cách nhanh nhất, tránh gây thêm chuyện!

Lực lượng của Adelaide còn mạnh hơn ma hoàng trung đoạn Moss bị Trần Duệ thịt ở trấn Lô Bình, hơi kém hơi ma hoàng cao đoạn Law, nhưng trước mắt Trần Duệ chỉ là trạng thái bình thường, chỉ dựa vào lực lượng ma hoàng sơ đoạn thì khó mà kháng lại.

Hiện nay đối phương vừa dùng lĩnh vực, Trần Duệ lập tức cảm thấy lực lượng trong thể nội xuất hiện rất nhiều trạng thái rối loạn không theo quy luật, lúc thì muốn thoát khỏi cơ thể, lúc thì không chịu khống chế, nghịch hành chảy ngược. Nguyên nhân là do chịu ảnh hưởng của vô số “hắc tuyến” kỳ dị rắc rối phức tạp xung quanh.

Lúc này Trần Duệ mới tự thân cảm thụ loại lĩnh vực “chỉ đen” đã từng nhìn ở diễn võ trường, thoạt nhìn giống như mấy tia gì đó, trên thực tế là vô số lực lượng nhỏ bé di chuyển tốc độ cao đan vào nhau, giống như giọt nước hội tụ thành sông hồ, trở thành lĩnh vực lực cực kỳ đáng sợ. Chỉ có thể cắt đứt một sợi hoặc vài sợi, không thể nào ảnh hưởng tới cả lĩnh vực được.

Loại lĩnh vực trộn lẫn với thiên phú huyết mạch tội ác chi quang quỷ dị nhất của Mammon vương tộc, bản thân có thể không ngừng tích lũy suy yếu cùng hạ thấp lực lượng đối phương, xem ra Adelaide tính toán tốc chiến tốc thắng.

Không chỉ riêng hắn, Trần Duệ cũng có tâm tư này. Nơi này là địa bàn của Adelaide, tuy rằng những nhân thủ kia bị lệnh rút đi, không nhất định sẽ tới ngay, nhưng chỉ sợ để lâu thì có biến, nhanh chóng giải quyết chiến đấu mới là thượng sách.

Chàng Rể Ma Giới - Chương #442