Chương 413: Tàng Bảo


“Ngươi… ngươi không được nói bậy.” Mousse lộ ra thần sắc kinh hoàng: “Ta thấy Ám Nguyệt các ngươi đi tới Lam Dong rõ ràng là bụng dạ khó lường, bây giờ còn muốn dùng loại độc kế châm ngòi này!”

Pagliuca ngăn trước người Trần Duệ để bảo vệ, tài chính quan nhân loại hiện vẻ vô cùng bình tĩnh: “Mousse đại nhân, thái độ trước sau của ngươi hình như quá khác nhau rồi, trước kia không phải còn biểu thị vô cùng cảm kích đối với việc Ám Nguyệt chúng ta đến đây sao? Huống hồ ta chỉ suy đoán bằng tri thức của mình mà thôi, nếu như trong lòng ngươi không có quỷ thì việc gì phải khẩn trương như vậy?”

“Không trách được các dược tề sư đều thúc thủ vô sách!” Trị an quan Waruite mở miệng: “Nếu như không phải Trần Duệ đại nhân nhắc nhở, chúng ta còn không nghĩ đến phương diện này! Xem ra ta luôn xem thường ngươi rồi, Mousse!”

Waruite vừa mở miệng đã thừa nhận suy đoán của “người ngoài” như Trần Duệ, mấy gia tộc đều lộ ra thần sắc hoài nghi.

“Vệ binh!” Waruite quát: “Bắt lấy Mousse, việc này quan hệ đến sự an toàn tính mạng của lãnh chủ đại nhân!”

Vệ binh cùng nhau tiến lên, nhưng lại là bao vây đám người Waruite.

“Cả phủ lãnh chủ này đều chịu sự khống chế của ta, hôm nay các ngươi ai cũng không đi được.” Mousse dần khôi phục sự trấn định: “Chỉ là không ngờ được, bí thuật của ta lại bị một nhân loại không chút uy hiếp đoán được, xem ra kế hoạch phải thay đổi rồi.”

Waruite tức giận nói: “Hóa ra ngươi thật sự luôn khống chế lãnh chủ đại nhân! Sumen tướng quân bị bức đi cũng là quỷ kế của ngươi?”

“Tự lo cho mình đi Waruite, ngươi còn không cảm nhận được sao?” Mousse lộ ra nụ cười quỷ dị: “Lực lượng của các ngươi hẳn là đang suy giảm nhanh chóng, lực lượng của loại độc thuật hòa với ma pháp ám hệ này cho dù là cường giả ma hoàng cấp cũng khó mà chống đỡ được. Rất nhanh thôi, các ngươi sẽ trở thành phế vật không có chút lực phản kháng nào… Ta sẽ thao túng nhân loại đáng chết này, làm cho hắn tự tay bỏ độc này cho quân đội để mai táng binh sĩ của chính mình!”

“Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao lại khống chế Chandler lãnh chủ?” Trần Duệ đã nhận được nhắc nhở của siêu cấp hệ thống, tí tẹo độc tố này chẳng có tác dụng gì với hắn, Pagliuca càng không cần nói, ngược lại bọn người Waruite thi nhau lộ ra biểu tình khó chịu.

Mousse cười gằn nói: “Chờ sau khi ngươi chết, có lẽ ta sẽ nói ra đáp án cho thi thể của ngươi.”

“Không, ta muốn biết ngay bây giờ.” Trần Duệ vừa dứt lời, Pagliuca vung tay lên, vệ binh chung quanh ngã xuống thành một vòng giống như ngả rạ, cũng trong lúc này, Mousse phát hiện thân thể hơi thắt lại, không còn động đậy được, nụ cười gằn trên mặt lập tức cứng lại.

Mousse chấn động: loại lực lượng đáng sợ này, căn bản không có tý khả năng phản kháng nào! “Guile” kia chẳng lẽ còn vượt quá tưởng tượng của ta? Tại sao hắn không chịu ảnh hưởng gì của độc tố? Ngay cả nhân loại kia cũng vậy, chẳng nhẽ lại có bí bảo gì đó chăng?

“Nói ra ‘đáp án’, sau đó giải trừ dụ tâm thuật, ta có thể tha cho ngươi một mạng.” Từ đầu tới cuối, Pagliuca đều không nói một câu, chỉ có Trần Duệ phụ trách “diễn thuyết”.

“Đáp án của ta là… kế hoạch của chủ nhân không thể để cho những con kiến hôi các ngươi phá hoại…” Thất khiếu của Mousse đều tỏa ra ngân quang, chưa nói xong thì cả người đã phát ra âm thanh bạo liệt.

Pagliuca hơi nhíu mày, thi triển lực lượng, khống chế phạm vi của vụ nổ, loại nổ tung này cũng không phải lần đầu gặp được.

Trần Duệ cũng lâm vào trầm tư, Mousse tự bạo là để phòng ngừa bị khai thác thêm nhiều bí mật, xem ra kế hoạch của thế lực kia ở Lam Dong không chỉ là khống chế, vậy thì mục đích thực sự rốt cuộc là cái gì?

Mousse vừa chết, loại độc tố ám hệ này bắt đầu biến mất, đám người Waruite dần dần hồi phục lại, không chỉ như thế, lãnh chủ Chandler vốn mê man trên bảo tọa cũng dần dần khôi phục lại nhãn thần.

Waruite vội vàng đi tới bên cạnh Chandler: “Lãnh chủ đại nhân!”

Chandler vô cùng mệt nhọc đáp lại: “Waruite?”

“Là ta, lãnh chủ đại nhân!” Waruite lập tức phát hiện ánh mắt của Chandler có thay đổi, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra thần sắc kinh hỉ, xem ra đúng như lời nhân loại nói, trong người của Chandler là ma pháp ám hệ dụ tâm thuật đã thất truyền, tác dụng sẽ bị mất đi nếu người thi thuật chết.

Trạng thái của Chandler sau khi thoát khỏi dụ tâm thuật không tốt lắm, đặc biệt là trong đoạn thời gian “trúng chiêu” này, rất nhiều ký ức bị phai mờ, mà bức thư cầu viện ngụy tạo kia cũng trở thành một mớ lung tung cả, ngay cả chính Chandler cũng không phân rõ được thật giả. Chẳng qua vì để đề phòng vạn nhất, Trần Duệ mượn cớ mang thư trở về để tránh lộ ra sơ hở.

Chandler nghe nói một vạn quân tinh nhuệ của Ám Nguyệt đang đóng trú trong quân doanh thành Lam Dong thì không khỏi lộ ra thần sắc kiêng sợ, hỏi: “Sumen tướng quân đâu?”

“Tướng quân Sumen…” Waruite thở dài một hơi, ghé sát vào tai Chandler nói.

“Sumen tướng quân rời khỏi quân đoàn Trạm Lam? Bị ta tuyên bố là phản nghịch hạ lệnh toàn lãnh địa truy sát?” Sau khi Chandler nghe Waruite bẩm báo xong thì giật nảy cả mình, do tinh nhuệ của Lam Dong đã tiêu hao gần hết trong trận chiến Ám Nguyệt, bao gồm quả quân đoàn trưởng Nader của quân đoàn Trạm Lam, quân đoàn trưởng Mallorca của quân đoàn Song Đầu Long, cho nên Sumen là chỗ dựa cuối cùng của hắn, là nhân vật quan trọng nhất quân phương, “cánh tay” như thế này không ngờ lại bị chính hắn “chặt” đứt!

“Lập tức ban bố mệnh lệnh của ta, đặc xá tội phản loạn cho Sumen tướng quân, triệu hồi hắn về thành Lam Dong!”

Waruite ngập ngừng nói: “Lãnh chủ đại nhân, theo báo cáo mới nhất, Sumen tướng quân đã mất tích trong sự kiện trấn Lô Bình, tung tích bây giờ không rõ…”

Chandler nhìn vào Trần Duệ đang trầm tư, tròng mắt đảo đảo nói: “Trần Duệ đại nhân, Guile đại nhân, cảm tạ Ám Nguyệt không để ý chuyện xưa, lúc Lam Dong lãnh địa khó khăn nhất đã viện thủ, hiện nay tiện thể có một việc muốn khẩn cầu hai vị đại nhân trợ giúp… Trấn Lô Bình liên tiếp phát sinh việc có người mất tích, thỉnh Ám Nguyệt hỗ trợ điều tra, giúp ta mang Sumen tướng quân bình an trở về.”

Trần Duệ hơi trầm ngâm đáp: “Chúng ta tới Lam Dong là do trưởng công chúa đáp ứng lời thỉnh cầu của lãnh chủ đại nhân, trợ giúp bình định phản loạn, nếu như Sumen tướng quân đã không phải phản loạn mà lại là người bị hại thì chúng ta không tiện nhúng tay vào việc này…”

Chandler nhíu mày nói: “Không giấu hai vị, hiện tại Lam Dong giống như đèn dầu trước gió, bởi lúc trước lãnh chủ làm không thỏa đáng khiến cho đại quân mất gần hết, mà khoản góp vốn cho đế đô còn chưa lấy lại, đặc biệt là ta bị tên phản nghịch Mousse không chế trong khoảng thời gian này lại càng làm điều ngang ngược, khiến lòng người tan rã, mất mùa khắp nơi, thật sự là lực bất tòng tâm, còn thỉnh hai vị tương trợ nhiều hơn.”

“Nếu như đã là đèn dầu trước gió thì tại sao lại không dựa vào một cây đại thụ?” Trần Duệ khẽ cười một chút: “Dựa vào lời hứa của lãnh chủ đại nhân với Mejia điện hạ, lần này Ám Nguyệt trợ giúp Lam dong, lãnh chủ địa nhân có nên biểu thị một chút hay không?”

“Lá thư này, ta thật sự không có nhớ rõ lắm.” Chandler hơi cắn răng: “Chẳng qua, chỉ cần Mejia điện hạ có thể bảo trì vị trí lãnh chủ của ta và sự phồn vinh ổn định của Lam Dong thì ta nhất định sẽ biểu thị thần phục với điện hạ!”

Trần Duệ hơi gật đầu, ngấm ngầm nắm lưu âm thạch trong tay, chí ít đã có được lời hứa ngoài miệng của Chandler, chỉ cần Ám Nguyệt lợi dụng được cơ hội này khống chế kinh tế và mệnh mạch quân sự của Lam Dong thì còn sợ gì Chandler đổi ý nữa.

“Như vậy đi, hai vị đều đi đường xa, còn có vị quân đoàn trưởng Athena mà ta chưa từng gặp mặt nữa, vì cảm tạ thịnh tình tương trợ của ba vị đại nhân, ta sẽ tặng mỗi người một món bảo vật, ba vị có thể tới tàng bảo khố của ta để tự lựa chọn.” Chandler nhìn Trần Duệ vẫn không lạnh không nóng thì vẻ mặt co quắp nói một câu.

Trần Duệ còn chưa đáp ứng thì tên áo choàng “Guile” đứng một bên đã cướp lời: “Tốt!”

Con vịt chết long này, vừa nghe đến bảo vật là mặt lạnh cũng không làm, Trần Duệ khinh bỉ nhìn con hàng này một cái, cho dù bây giờ không nhìn rõ mặt cũng có thể đoán được cái vẻ mặt mang đôi mắt phóng ra ánh sáng sau mặt nạ.

Kỳ thực trấn Lô Bình rất có thể liên quan đến âm mưu của Huyết Yên, Trần Duệ vốn muốn đi một chuyến, vừa nãy sở dĩ thoái thác chỉ là lấy lùi làm tiến mà thôi.

Trần Duệ cự tuyệt lời mời dự yến hội của Chandler, chỉ tiếp nhận vật tư của Lam Dong, đương nhiên, ba kiện bảo vật kia thì không khách khí, thật ra cho dù hắn có cự tuyệt thì vịt chết long cũng sẽ quay lại lần nữa.

Mặc dù kinh tế, kinh phí trước mắt của Lam Dong vô cùng quẫn bách, nhưng bảo khố của Chandler thì chẳng tồi chút nào, có không ít đồ tốt được kế thừa từ lão cha quỷ Teutonic. Không chỉ là bảo vật, nghe nói tên gia hỏa này còn tiếp quản không ít nữ nhân của cha hắn.

Kỳ thực ánh mắt của Pagliuca rất cao, trong bảo khố có rất nhiều đồ vật mà trước kia hắn liếc cũng chả thèm liếc, nhưng năm đó tài phú của hắn đã bị “nhân loại tham lam” nào đó chia mất một nửa, hơn nữa còn bị “lão bà điên khùng đáng sợ của nhân loại tham lam” bòn rút thêm một phần, lại thêm cả phần những bảo vật đỉnh cấp “hiếu kính” Tiểu Betty trước kia nữa, con vịt chết long ta tương đối túng quẫn (tự cho là thế) - con muỗi có bé thì cũng là thịt mà.

Còn về số tài phú bự từ đế đô kia, “nhân loại tham lam” nói còn có tác dụng khác, tạm thời không chia chác được. Như thế cũng tốt, miễn cho Tiểu Betty phát hiện ra, tương lai nhiều ít cũng là một ít quỹ đen quỹ đỏ.

Tuy nói là bị Tiểu Betty giám sát chặt, ngay cả bảo tàng cũng là cùng hưởng (hình như là bị Tiểu Betty độc hưởng), nhưng mà đường đường là nam nhân đã kết hôn, nếu không có tý quỹ đen quỹ đỏ thì thật là mất hết cả mặt mũi!

Trần Duệ phải đánh mắt ra hiệu mãi thì độc long đại gia mới miễn cưỡng lấy đại cục làm trọng, giao cả ba lần cơ hội cho “nhân loại giảo hoạt”, ra vẻ cực kỳ khoan dung. Trên thực tế thì lại len lén bố trí ký hiệu tương ứng, dự định sau một thời gian ngắn nữa sẽ lại “tham quan” lại nơi này thêm lần nữa.

Trần Duệ nhìn thấy một khối nguyên quy thạch, nguyên liệu ma pháp trân quý còn thiếu của Huyền Ngọc khải, tròng mắt không khỏi sáng lên, có khối nguyên quy thạch này, còn cả nguyên liệu đã sưu tập được thì Huyền Ngọc khải có thể chế tạo một bộ rồi!

Đáng tiếc, tìm khắp bảo khố cũng chỉ thấy một khối, Trần Duệ đành thôi, đi tìm thứ khác, lại chọn một loại nguyên liệu ma pháp cực phẩm khác. Lúc chuẩn bị chọn món thứ ba thì đột nhiên phát hiện một cái hộp cũ kỹ, vừa mở ra nhìn thì thấy bên trong có một tấm da không trọn vẹn, đồ văn kia lại rất là quen mắt.

Quản sự đi cùng đứng một bên giới thiệu: nghe nói thứ này là bản đồ của một bảo tàng bí mật, lịch sử lâu đời, đưa vào kho đã gần ngàn năm, đáng tiếc vẫn không toàn vẹn.

Trong lòng Trần Duệ vừa động, giữ lại mảnh bản đồ này - không ngờ lại còn có cả thu hoạch ngoài ý muốn, lại tìm được mảnh ghép của tấm tàng bảo đồ kia ở nơi này!

Sau khi Đâu Đâu dâng lên mảnh bản đồ đầu tiên tại Âm Vũ tùng lâm năm đó, hắn lại lấy được hai phần trong tay Kanita và trong mậu dịch hội ở trấn Ma Linh, thêm một phần này nữa thì chỉ còn thiếu một mảnh cuối cùng mà thôi.

Còn nhớ địa tinh ở mậu dịch hội kia từng nói, phần bản đồ này đánh dấu nơi của bí tàng tại Tử Vong chi hải, bí tàng này là do hắc ám long hoàng tung hoành ma giới chục vạn năm trước lưu lại, tài bảo và thần khí trong đó nhiều không kể xiết.

Tử Vong chi hải ở ngay hướng chính nam của trấn Lô Bình, cũng không biết giả thiết này là thật hay giả, hiện tại là lúc hắn vô cùng bận, không rảnh đi thăm dò loại truyền thuyết hư vô mờ mịt này, huống hồ bản đồ còn khuyết một phần, chờ tập hợp đủ rồi nói sau.

Trên tường thành Lam Dong lãnh địa, lãnh chủ Chandler sắc mặt tiều tụy đưa mắt nhìn địa quân Ám Nguyệt đang đi xa về phương nam, đột nhiên lộ ra một nụ cười kỳ dị với trị an quan Waruite có khuôn mặt lạnh lùng bên cạnh.

Chàng Rể Ma Giới - Chương #413